“Cậu đừng có thương hại tôi.” Cô nháy mắt với anh ta: “Nếu cậu thương hại, tôi không dám nhận cái danh bạn cũ này đâu.”
...
Trần Kỳ chỉ thấy người phụ nữ đối diện như đang tỏa sáng, anh ta không nói những lời quá đột ngột, giữ đúng chừng mực.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, bữa cơm này ăn gần hai tiếng đồng hồ.
Trần Kỳ đề nghị đưa cô về nhà, cô vui vẻ đồng ý.
Đến nơi, hai người thuận lý thành chương thêm phương thức liên lạc.
Trần Kỳ lịch sự xuống xe mở cửa xe cho cô, lòng bàn tay chống lên mép cửa, tránh cho cô va chạm, dùng một tư thế rất tiêu sái mời cô xuống xe.
“Tạm biệt.” Cô đứng ở cửa khu nhà cũ, vẫy tay với anh ta, sau đó quay người đi vào cầu thang.
“Tạm biệt.” Người đàn ông tiễn cô gái khuất bóng, quay người lên xe.
Anh ta châm một điếu thuốc.
“Anh Bảy, em thấy chỉ cần anh vẫy tay, người phụ nữ đó sẽ ngoan ngoãn đi theo anh.” Tài xế nịnh nọt.
Nào ngờ lời nịnh nọt này lại nịnh không đúng chỗ.
Lúc này Trần Kỳ đang rất hứng thú với bạch nguyệt quang, anh ta gạt tàn thuốc, nhàn nhạt nói: “Nói năng cho cẩn thận.”
Tài xế nghe ra giọng điệu lạnh lùng của anh ta, giật mình, vội vàng nói vâng, sau đó không dám nói thêm câu nào nữa.
Trong lòng nghĩ: Xem ra người phụ nữ này đối với anh Bảy là không giống với những người khác.
*
Tống Lạc ứng phó với gia đình Tống Lạc vài câu, sau đó rửa mặt xong nằm lên giường, chán ghét lật xem tài liệu hệ thống tổng hợp cho cô về sở thích của Trần Kỳ.
Hệ thống báo cho cô một tin tốt, chỉ mới gặp nhau ăn một bữa tối tối nay, Trần Kỳ đã có chỉ số hảo cảm với cô lên đến bảy mươi hai.
Hệ thống hỏi cô tiếp theo định làm gì.
Tống Lạc xem lướt qua tài liệu, nhét mình vào chăn, trùm chăn lại, ngủ.
Hệ thống thở dài theo thói quen.
Tiếp theo, hễ Trần Kỳ liên lạc, Tống Lạc đều tích cực hẹn hò.
Rất nhanh, chỉ số hảo cảm của Trần Kỳ với cô đã vượt qua chín mươi.
Một hôm, Trần Kỳ đến đón cô đi ăn tối ở một nhà hàng tình nhân rất nổi tiếng, giữa bữa ăn, có hai người phụ nữ đi vào.
Hai người có vài phần giống nhau.
Người lớn tuổi hơn được chăm sóc tốt, vẫn còn phong vận, nhiều nhất chỉ ngoài ba mươi, đang nhìn Trần Kỳ bằng ánh mắt phức tạp.
Người trẻ tuổi hơn thì trẻ trung xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, cô ta khoác tay người phụ nữ lớn tuổi hơn, nhìn Tống Lạc, lại nhìn Trần Kỳ, vừa như muốn khóc vừa như không.
Trần Kỳ liếc nhìn hai người phụ nữ, cau mày, nghe cô gái nghi ngờ hỏi: “Hai người đến tìm Trần Kỳ sao?”
Anh ta thầm nghĩ không ổn, anh ta và Tống Lạc đang tiến triển tốt, định hôm nay sẽ nói rõ ràng để chiếm lấy cô.
Hai người vừa đến, kế hoạch của anh ta làm sao có thể thành công?
“Cô ấy là bạn học đại học của tôi, Từ Gia Hân, đây là mẹ cô ấy.” Trần Kỳ đứng dậy, với tư cách là một người nhỏ tuổi chào hỏi mẹ Từ: “Dì Từ, không ngờ lại gặp hai người ở đây.”
Tiếng “Dì Từ.” này vừa thốt ra, sắc mặt mẹ Từ lập tức trắng bệch đi vài phần.
Từ Gia Hân còn chưa biết người đàn ông mình thích lại có quan hệ mờ ám với mẹ ruột của mình.
Cô ta vốn định chất vấn người phụ nữ kia là ai nhưng khi chạm phải ánh mắt của Trần Kỳ, cơ thể cô ta run lên, lời đã đến miệng lại nuốt trở vào.
“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Cô ta không muốn ở lại thêm nữa, tức giận kéo mẹ Từ rời đi.
Trần Kỳ thấy hai người biết điều rời đi, vẻ u ám trong mắt tan biến, anh ta quay người lại, nụ cười trên khóe miệng lại cứng đờ:
Đôi mắt đen trong veo của cô gái nhìn chằm chằm anh ta, như thể nhìn thấu mọi thứ.
Trong lòng anh ta dâng lên một dự cảm không lành.
Cô gái khẽ cụp mi: “Trần Kỳ, cô gái vừa nãy, thật ra là bạn gái của anh đúng không?”
Trần Kỳ sắc mặt không đổi: “Sao có thể? Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh đang bận khởi nghiệp, hiện tại vẫn còn độc thân.”
Cô gái cười với anh ta, sắc mặt rất khó coi, trong ánh mắt là nỗi buồn không che giấu.
Cô nói: “Em hơi khó chịu, về trước đây.”
Hệ thống: “Chỉ số hối hận +10”
Cô gái đứng dậy đi ra ngoài.
“Tống Lạc.” Trần Kỳ chặn cô lại: “Em phải làm sao mới tin lời anh nói là thật?”
Anh ta nghĩ phụ nữ sao trong chuyện này lại nhạy cảm đến vậy.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của cô... Sự không kiên nhẫn vừa nảy sinh đã bị niềm vui đè xuống.
“Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn.” Cô gái không nhìn anh ta, chỉ nhỏ giọng nói: “Nếu cô ta không phải bạn gái của anh, vừa nãy đã không có phản ứng như vậy.”
“Cô ta thật sự không phải bạn gái của anh.”
Trần Kỳ quyết định nói thẳng, thân hình cao lớn bao trùm lấy cô, hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào mắt cô:
“Nếu anh có bạn gái thì nhất định là em.”
...
Trần Kỳ tâm trạng rất tốt, anh ta không chỉ dỗ dành được Tống Lạc, còn thành công khiến cô đồng ý làm bạn gái của anh ta.
Đáng tiếc là cô không đồng ý chuyển đến sống cùng anh ta.
Sau đó, Trần Kỳ đã sắp xếp cho ba của Tống Lạc được hưởng đãi ngộ tốt nhất ở bệnh viện, còn tìm cho anh trai cô một công việc rất tốt.
Người nhà Tống Lạc đều rất hài lòng với Trần Kỳ.
Trần Kỳ đắm chìm trong những hành động chiều chuộng Tống Lạc, giải quyết mọi rắc rối cho cô, anh ta có một cảm giác sảng khoái khó tả, như thể ước mơ nhiều năm đã thành hiện thực.
Anh ta nảy sinh ý định cưới cô.
Anh ta chắc chắn là mình yêu Tống Lạc, người phụ nữ này là lựa chọn tốt nhất cho vị trí vợ của anh ta.
Vì vậy, anh ta đã cầu hôn Tống Lạc.
Tống Lạc đồng ý.
Cô là một người phụ nữ truyền thống, cô nói muốn giữ lại thứ quý giá nhất của mình cho đến ngày cưới.
Trần Kỳ vừa không vui vừa mừng.
Không vui là còn phải chờ đợi, mừng là cô nghiêm túc với anh ta, cô cũng yêu anh ta.
Còn gì vui hơn việc theo đuổi được nữ thần, nữ thần cũng toàn tâm toàn ý yêu mình?
Vì vậy, anh ta đề nghị với Tống Lạc đính hôn trước.
Tống Lạc cũng đồng ý.
Nhưng trước khi đính hôn, phải khiến mấy người phụ nữ kia ngoan ngoãn, đừng đến quấy rối.
Vài người này sẽ nghe lời, chỉ có Trang Mị là hơi khó giải quyết, người phụ nữ này được ba ruột truyền thụ chân truyền, có một trái tim rắn rết.
Anh ta thực sự rất thích kiểu phụ nữ này, thỉnh thoảng nếm thử, có một hương vị khác biệt.