Hệ thống tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng thầm thương tiếc cho phản diện lớn.
Biên Lập Nam nhìn Quý Từ Vô, rồi lại nhìn Tống Lạc.
Từ cuộc trao đổi đơn giản của hai người, anh ta phát hiện ra rằng dường như hai người đã quen biết nhau từ trước.
Nối lại được rồi.
Hành vi quan tâm của Quý Từ Vô đối với Tống Lạc đã có lời giải thích.
“Lạc Lạc?” Ba Tống không kìm được sự lo lắng, bước nhanh lại gần.
Khi Chu Quốc Siêu trở về, ba Tống của Lạc Lạc-- người đã biết con gái cưng của mình là dị năng hệ kép, trong đó có hệ không gian-- và mẹ Tống không hề lo lắng.
Tuy nhiên, họ chủ trương không truy cứu nữa, bà Chu và Chu Văn Hạo đã được dạy cho một bài học, chỉ cần giải thích rõ ràng với Chu Quốc Siêu là được.
Họ không muốn con gái cưng của mình vì họ mà kết thù với những dị năng giả khác.
Ba Tống quyết định sẽ đích thân đi nói chuyện với Chu Quốc Siêu nhưng chưa kịp hành động thì bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Họ nghe thấy có người gọi Biên tổng chỉ huy, hiểu rằng Biên Lập Nam đã trở về.
Nếu không phải từ Tống Lạc biết được thông tin về Tống Thác, hai ông bà chắc chắn sẽ chạy ra ngoài ngay lập tức.
Sau đó, họ không còn nghe thấy tiếng động bên ngoài nữa.
Một lúc sau, Tống Lạc mở cửa lớn đứng ở cửa, bacTống sợ cô bị thiệt thòi, sao có thể ngồi yên được.
Sự xuất hiện của ba Tống khiến đồng tử của Quý Từ Vô trở nên sâu thẳm hơn nhiều.
Màn sương m.á.u trong không khí đã biến mất, ngay cả mặt đất cũng trở nên sạch sẽ, anh biết đó là do Tống Lạc làm.
Có lẽ là sợ ba Tống sẽ sợ hãi.
Xem ra, cô thực sự rất quan tâm đến ba mẹ của mình.
Miệng của phản diện lớn cong lên một vòng cung vui vẻ.
Chiếc thùng giấy đựng đầy hoa quả ở ghế sau bay ra, Quý Từ Vô đưa tay ra đỡ lấy, đưa cho ba Tống.
Anh dường như đang cân nhắc cách nói chuyện.
Ba Tống không kịp nghĩ tại sao bên ngoài lại không có người khác, ánh mắt lướt qua các loại trái cây trong thùng giấy, sắc mặt hơi động, ra tay hào phóng như vậy sao?
Ngay sau đó, ông ấy nhìn xuống khuôn mặt thực ra rất lừa dối của Quý Từ Vô, rồi lại nhìn cô con gái cưng vẫn luôn nhìn Quý Từ Vô mỉm cười thầm lặng.
Đèn cảnh báo trong lòng ba Tống kêu lên lạch cạch.
Ông ấy không nhận hoa quả, mà nhỏ giọng hỏi Tống Lạc: “Lạc Lạc, con nói hộp tinh hạch đó là do người khác tặng, chính là anh ta?"
Ngay cả Tống Lạc cũng không hiểu được vì sao trọng tâm của ông ấy lại là chuyện này, cô “Ồ.” một tiếng, lạnh lùng nói:
“Anh ta không xứng.”
Nụ cười giả tạo của Quý Từ Vô gần như không thể duy trì được nữa.
Ánh mắt u ám của Quý Từ Vô đổ dồn vào Tống Lạc, nóng bỏng như muốn thiêu một lỗ trên người cô.
Tống Lạc đón lấy ánh mắt của anh.
Đôi mắt màu hổ phách chìm đắm trong ánh sáng xung quanh, bên trong lóe lên sát khí khiến người ta kinh hãi.
Anh cảm nhận được.
Tốc độ đập của trái tim tăng nhanh, m.á.u nóng chảy trong mạch m.á.u với tốc độ khủng khiếp khắp cơ thể, cơ thể lạnh lẽo bỗng có chút ấm áp.
Anh không thể không thừa nhận.
Sát khí lạnh lẽo của đối phương khiến anh phấn khích, đồng thời cũng khơi dậy sát khí gần như bùng nổ của anh.
Những dây thần kinh im lìm đang điên cuồng nhảy múa.
Đầu ngón tay co giật nhẹ, khao khát và tham lam muốn bóp chặt lấy cái cổ mảnh khảnh thon dài của đối phương, chỉ cần bẻ nhẹ một cái là có thể phát ra âm thanh tuyệt vời vô cùng.
Thời gian kéo dài trong ánh mắt của hai người.
Cảm giác méo mó gấp lại trong không khí che khuất tầm nhìn của những người khác.
“Tống Lạc.” Quý Từ Vô đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo có thể gọi là dịu dàng, giọng nói êm ái chậm rãi vang lên: “Sự sống quá mong manh, đặc biệt là những người già yếu không có sức chống cự, tôi nghĩ, cô hẳn không muốn ba mẹ già của mình rơi vào tình cảnh như vậy.”
Anh nói đúng sự thật.
Nếu thực sự đánh nhau, Tống Lạc cần phải để ý đến vợ chồng ông bà Tống, còn Quý Từ Vô thì không có bất kỳ ràng buộc nào.
Lông mi dài cong của cô gái như cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của anh như một chiếc kính vạn hoa phức tạp nhất, cô cong môi, dùng giọng điệu dạy dỗ: “Đến giờ anh vẫn chưa học được cách nói chuyện tử tế với chủ nhân."
“Cô muốn làm chủ nhân của tôi đến vậy sao?"
Đối với việc Tống Lạc tự xưng là “Chủ nhân”, Quý Từ Vô dường như đã có một số khả năng miễn dịch.
Giọng anh hơi khàn, hai chữ “chủ nhân” hơi nhếch lên, thêm vào đó một chút mơ hồ gợi tình.
Hệ thống hít một hơi, vẻ mặt như nhìn thấy ma.
Phản ứng của phản diện lớn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nó— thật bình tĩnh.
... Đây là phản diện lớn sao?
Tống Lạc cuộn một lọn tóc đuôi ngựa, mắt liếc nhìn anh từ dưới lên trên, cuối cùng nói một cách sâu xa: “Dù sao thì anh cũng khá đẹp trai."
Hệ thống: “...”
Ho ho ho.
Nó không thể không nhắc nhở: “Ký chủ, vết thương của cô vẫn chưa lành."
Nếu thực sự đánh nhau, chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong.
Tống Lạc không để ý đến nó.
Quý Từ Vô im lặng kỳ lạ trong vài giây.
“Thôi vậy, anh thực sự không xứng.” Tống Lạc cong đôi mắt tinh xảo: “Ngay cả khi anh quỳ xuống hôn mũi chân tôi, cầu xin tôi làm chủ nhân của anh, tôi cũng sẽ không đồng ý."
Hệ thống: “...”
Nói thật, nó không dám nhìn biểu cảm của phản diện lớn.
Phản diện lớn không có biểu cảm gì, ánh mắt chuyển sang ba Tống, giọng điệu mang theo sự hung dữ không che giấu được: “Để ba mẹ cô chờ lâu quá, thật là vô lễ.”
“ Dám đe dọa tôi, gan cũng lớn nhỉ.” Tống Lạc nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Xem ra những đau khổ mà tôi gây ra cho anh vẫn chưa đủ.”
Nhưng phản ứng của cô lại khiến Quý Từ Vô giãn mày, cô càng coi trọng hai người già đó thì tình hình càng có lợi cho anh.
Đây là điểm yếu của cô.
So với Hồ Linh Linh thì quan trọng hơn nhiều.
Tất nhiên, trong khi chọc giận Tống Lạc, anh tạm thời không muốn giao thủ với cô.
“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi.” Che giấu sự vui vẻ nhàn nhạt, giọng người đàn ông dịu lại: “Dù sao chúng ta cũng là người quen cũ, xuất phát từ phép lịch sự tối thiểu, tôi cũng nên đến thăm ba mẹ cô.”
Tống Lạc suy nghĩ một chút, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên mỉm cười.
Nhịp tim bình ổn đột nhiên trở nên hỗn loạn, một dự cảm không lành ập đến tâm trí Quý Từ Vô.