Bóng hình màu đỏ rực biến mất trên tầng hai.
Quý Từ Vô thu hồi tầm mắt.
*
Tầng hai của biệt thự có ba phòng ngủ, Tống Lạc tự nhiên chọn căn lớn nhất - ba Tống mẹ Tống ở tầng một.
Cô đi thẳng vào phòng tắm.
Điều kiện ở đây rõ ràng không thể so sánh với điều kiện phòng ngủ của lâu đài Lạc Thần, thậm chí còn không bằng căn hộ tầng cao nhất của Nguyệt Quang Tiểu Trúc.
Không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen.
Thắng ở chỗ sạch sẽ và gọn gàng.
Tống Lạc mở vòi hoa sen.
Hệ thống lên tiếng: “Mặc dù cô vừa cảnh cáo rồi nhưng nếu phản diện lớn thực sự trực tiếp đến lâu đài Lạc Thần thì phải làm sao?”
Quý Từ Vô nhắc đến lâu đài Lạc Thần, rõ ràng là muốn đánh cắp pha lê của phe ta.
Hệ thống đã nghe ra.
Tống Lạc mặc cho dòng nước không nhanh không chậm xối xả trên cơ thể.
Trong trường hợp không có bồn tắm để ngâm mình, cô có thể trực tiếp điều khiển hệ thống nước để tự vệ sinh mà không cần cởi quần áo.
Xong xuôi còn có thể tiện thể giặt sạch quần áo, sau đó phân giải những dòng nước này biến mất.
Đây là phương pháp lười biếng do chính cô sáng tạo ra.
Ai lại rảnh rỗi tốn công sức kiểm soát chính xác dị năng chỉ để bản thân tắm theo cách này chứ?
Nhưng đứng dưới vòi hoa sen xối nước như thế này cũng có một thú vị riêng.
Tống Lạc không trả lời hệ thống, cô nhắm mắt lại, lấy sữa tắm và dầu gội từ không gian ra.
Hệ thống nhìn cô căn bản không động tay, dùng tinh thần lực điều khiển dầu gội đổ một lượng vừa đủ lên tóc, sau đó ngưng tụ tinh thần lực thành hai bàn tay vô hình, thay thế đôi tay của cô xoa bóp tóc.
“...”
Nó nhìn mà ngây người.
Phát triển tinh thần lực thành năng lực như vậy, chỉ để gội đầu... quả nhiên là Tống Lạc.
“Anh ta không dám.” Gội gần xong, Tống Lạc đột nhiên nói.
Hệ thống ngẩn ra một lúc mới nhận ra cô đang trả lời câu hỏi trước đó của nó.
“...” Nó phản bác: “Tại sao không دو dám? Phản diện lớn chắc chắn cũng biết "gấp không gian", anh ta biết vị trí cụ thể của lâu đài Lạc Thần, chỉ cần một thời gian ngắn là có thể trực tiếp đến lâu đài Lạc Thần, bây giờ cô lại không dùng được gấp không gian, không về được.”
“Đến lúc đó anh ta vung tay một cái, lâu đài Lạc Thần sẽ không còn!”
Tống Lạc đột nhiên “Ồ” một tiếng, hệ thống chờ cô nói tiếp.
... Không có.
Tống Lạc thay một chiếc áo ngủ lụa màu xanh nhạt, điều khiển hơi nước trong tóc bốc hơi.
Chớp mắt, mái tóc ướt sũng trở nên bồng bềnh khô ráo, cô vừa thoa tinh dầu dưỡng tóc vừa nói:
“Phản diện lớn của cậu sợ tôi lắm, trước khi hoàn toàn khống chế được tôi, anh ta sẽ chỉ nói vài câu khoa trương để giải tỏa cơn tức mà thôi."
Hệ thống im lặng: “Cô chắc chắn anh ta không phải hận c.h.ế.t cô rồi sao?"
Tống Lạc: “Có gì khác nhau không?”
Hệ thống nghĩ thầm, khác nhau lớn lắm.
Nó thật sự không nhìn ra Quý Từ Vô sợ ký chủ của nó ở điểm nào, muốn lột da rút gân ký chủ mới là thật.
Còn khoa trương?
Rốt cuộc là ai đang khoa trương hả!
Chờ đã...
Khống chế?
“Khống chế gì?” Hệ thống hơi ngơ ngác.
Thoa xong tinh dầu dưỡng tóc, Tổng Lạc lại đắp một miếng mặt nạ lên mặt, cô bước ra khỏi phòng tắm, ngồi vào chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng ngủ.
Tinh thần lực ngưng tụ thành hai bàn tay vô hình như những chú tiểu gia tinh chăm chỉ, bắt đầu thay ga giường.
“Cậu tưởng phản diện lớn của cậu tìm đến tận cửa là vì sao?”
Tống Lạc đã đồng ý với Tống Thác sẽ thực hiện lời hứa, cách hành xử tự nhiên phải dựa theo nguyên chủ.
Mục đích của cô chỉ là đón hai người già nhà họ Tống đi.
Cho nên khi gặp Quý Từ Vô ở cổng căn cứ, Tống Lạc lười để ý.
Mà chỉ cần Quý Từ Vô không lảng vảng trước mặt cô, cô sẽ không tốn thêm sức lực để làm gì anh.
Lại không thể g.i.ế.c anh, cô tốn công sức đó để làm gì?
Kết quả anh lại tự mình tìm đến.
Hệ thống: “... Không phải là tỏ ý muốn làm hòa sao?"
Nó cho là như vậy.
Đến tận cửa, mang theo một thùng trái cây, giúp cô dạy dỗ người khác (mặc dù quá tàn nhẫn nhưng phù hợp với thiết lập phản diện của anh), còn trò chuyện với ba mẹ nhà họ Tống.
Nhìn thế nào cũng giống như tỏ ý muốn làm hòa.
Nhưng ký chủ vừa lên đã nói móc châm chọc, thái độ đó... ai cũng sẽ tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Với tính cách của phản diện lớn, được rồi, làm hòa cái gì.
Dĩ nhiên, sự thù hận của đôi bên tiếp tục gia tăng.
Tóm lại, chỉ cần ký chủ của nó có thái độ tốt hơn một chút thì sự việc phát triển chắc chắn sẽ theo một hướng khác.
“Làm hòa?” Giống như nghe được một trò đùa vô lý, Tống Lạc cười dịu dàng ngọt ngào: “Nếu tôi là Quý Từ Vô, cả đời này tôi sẽ không đội trời chung với tôi.”
Hệ thống: “...”
Hệ thống tâm trạng phức tạp: “Cô căn cứ vào tính cách của phản diện lớn, hay căn cứ vào những hành vi của cô đối với anh ta để đưa ra phán đoán?"
Tống Lạc cười mà không nói.
Một lát sau, cô “Chậc.” một tiếng: “Quả nhiên vẫn là trực tiếp g.i.ế.c anh ta là đơn giản nhất.”
Hệ thống kéo chủ đề trở lại “Kiểm soát."
“Tất nhiên là xâm nhập vào não tôi.” Tống Lạc cong ngón tay gõ nhẹ vào thái dương.
Hệ thống căng thẳng, tinh thần lực của Quý Từ Vô chính là cấp SS.
Mà khi giao thủ với sự tồn tại cấp cao, tinh thần của Tống Lạc bị ảnh hưởng lớn nhất, hiện tại vẫn chưa khôi phục.
Cô cố ý ngưng tụ ra hai bàn tay thay mình làm việc này việc kia, theo hệ thống thấy thì đó chính là sự phung phí to đùng, không hề lo lắng liệu có chịu nổi hay không.
Bây giờ đối mặt với sự xâm nhập cấp SS, chẳng khác gì két bảo hiểm kiên cố nhất biến thành cửa chống trộm bình thường...
“Cô có cản được không?” Nó lo lắng hỏi.
Tống Lạc vuốt ve đuôi tóc mình, chậm rãi nói một câu: “Không biết."
Hệ thống: “!”
Tổ tông ơi, đến lúc này rồi, chúng ta có thể nghiêm túc một chút không!