Chúng có nhanh nhẹn đến đâu thì có ích gì.
Mặc dù Tống Lạc dùng phong tỏa không gian lên chính mình nhưng cô là chủ nhân, cho dù không gian bị phong tỏa, bản thân cô vẫn có thể cử động.
Thời gian phong tỏa là ba giây.
Ba giây rất ngắn nhưng đủ để làm rất nhiều việc.
Tống Lạc tay trái ngưng tụ một quả cầu nước lớn bao lấy đám bướm yêu ma đang lao tới, tay phải lấy từ trong không gian ra một cái nồi áp suất không biết lấy từ nhà nào, trực tiếp ném quả cầu nước đen kịt vào trong.
Đậy nắp lại.
Tiếp đó cô dịch chuyển tức thời hai lần, đưa cái nồi vào tay con thây ma đang xem kịch vui nhất.
Thây ma đột nhiên bị nhét vào tay một cái nồi áp suất thì ngơ ngác.
“Đồng bọn của các ngươi đang ở trong tay nó, nếu không đi cứu, chúng sẽ c.h.ế.t đấy.”
Những con bướm yêu ma to hơn xung quanh trơ mắt nhìn con mồi nhét đồng bọn của chúng vào nồi, mấy con trong số đó lập tức quay người, hướng mắt về phía thây ma kia.
Sau đó, hung hăng lao tới.
Thây ma đang vui vẻ xem kịch:???
“Gào——!”
Nó ngửa mặt lên trời gào thét giận dữ.
Giống như đang hét: Mẹ kiếp!
Những con bướm yêu ma còn lại càng thêm tức giận.
Lúc này chúng đã hiểu, con mồi đáng ghét trước mắt này là một đối thủ khó nhằn.
Vì vậy, chúng từ bỏ quyết định trước đó, chỉ muốn một đòn đánh c.h.ế.t cô.
Lũ quái vật tấn công trực diện Tống Lạc.
Tống Lạc nhẹ nhàng như bông liễu né tránh trong đòn tấn công của chúng, xuyên qua những chiếc móc câu dày đặc, thong thả dẫn chúng về phía đám thây ma, tránh xa chiếc xe đua.
Đám thây ma: Chết tiệt!
Ban đầu, thây ma xem kịch bị mấy con bướm yêu ma vây quanh, những con thây ma khác không có ý định giúp đỡ.
Thậm chí còn liên tục lùi lại, sợ bị liên lụy.
Kết quả là toàn bộ đội quân bướm yêu ma ùa về phía này!
Chúng tự mình cảm nhận được sự tức giận của con thây ma xem kịch kia.
... Con người này quá vô liêm sỉ!
Cô có còn là người không???
Lũ quái vật coi Tống Lạc như cái đinh trong mắt, trong lòng trong mắt đều là cô, làm sao có thể tránh được đám thây ma.
Đám thây ma tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Đều nhắm vào Tống Lạc, nhe răng trợn mắt lao về phía cô.
Cả hai bên đều tức giận muốn ăn thịt con mồi này.
Thây ma và quái vật hỗn tạp vào nhau.
Thỉnh thoảng có thây ma bị bướm yêu ma hất tung, thây ma cũng không chịu yếu thế, ôm lấy chân móc hoặc miệng của bướm yêu ma rồi cắn xé.
Dưới sự dẫn dắt cố ý của Tống Lạc, cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Xa xa có những loại quái vật khác nghe thấy động tĩnh, kéo đến đây hóng hớt.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức bị chấn động.
Ôi trời, chuyện gì thế này.
Phát hiện ra rằng hóng hớt có thể dẫn đến họa vào thân, chúng khôn ngoan chọn cách lén lút theo dõi.
Trong số đó có một con bạch tuộc mắt điên.
Nó liếc mắt đã nhận ra người mặc váy đỏ chính là người phụ nữ đã ăn thịt đồng bọn của nó.
Rất nhiều quái vật vây công một mình cô mà không hạ gục được sao?
Trong lòng nó không ngừng mừng thầm.
May mà hôm đó nó chạy nhanh.
Để chắc ăn, nó lại tránh xa một chút.
Nó vung tám chiếc chân dài ẩn thân rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
*
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu chứng kiến toàn bộ quá trình, vẻ mặt kinh ngạc, hồi lâu không hoàn hồn lại được.
Khi đàn bướm yêu ma lao về phía Tống Lạc, hai người nghiến răng chuẩn bị xuống xe giúp đỡ.
Kết quả là chưa kịp xuống xe thì chiến trường đã có sự thay đổi lớn.
Tống Lạc chỉ bằng một mình, đã khiến lũ quái vật quay cuồng!
Nếu không tận mắt chứng kiến.
Tuyệt đối không thể tin được.
Hồ Linh Linh tự hỏi.
Nếu mình gặp phải một con bướm yêu ma thì sẽ thế nào.
Chỉ sợ là sẽ vô cùng hoảng loạn tìm cách chạy trốn.
Mà Tống Lạc gặp phải không phải một con, mà là một đàn!
Quả nhiên, bất kể là quái vật gì, đến trước mặt Lạc Thần đều là hổ giấy.
Hồ Linh Linh được bao bọc bởi cảm giác an toàn to lớn, vì có thể hầu hạ Tống Lạc mỗi ngày mà tự nhiên sinh ra lòng tự hào.
Cô ấy háo hức muốn xuống rèn luyện một chút khả năng thực chiến của mình.
Nhưng lại sợ ảnh hưởng đến nhịp độ của Tống Lạc.
Vì vậy, cô ấy đành hỏi ý kiến Ninh Tử Thu một cách khô khan: “Còn xuống không?”
Ninh Tử Thu nuốt nước bọt, lắc đầu im lặng: “... Chúng ta không đi có lẽ sẽ tốt hơn.”
Nếu họ thực sự xuống thì khả năng lớn là chủ động đưa mình đi làm thức ăn cho lũ quái vật.
Mặc dù Tống Lạc chơi rất vui.
Nhưng chưa chắc đã kịp cứu họ.
Bạn nhỏ Lâm Tư Khả thì thầm: “Em có thể giúp.”
Hai người suýt thì quên mất cô bé, họ có thể bình an vô sự ngồi trong xe mà không bị phát hiện, đều là nhờ cô bé.
Hồ Linh Linh chấp nhận lời nói của Ninh Tử Thu, vội vàng nói với cô bé: “Chúng ta không làm gì đã là một loại giúp đỡ rồi.”
Lâm Tư Khả lặng lẽ bò về phía cửa sổ, qua lớp kính nhìn chằm chằm vào chiếc váy đỏ ẩn hiện trong đám quái vật.
Cô bé hy vọng người chị váy đỏ xinh đẹp kia nhanh chóng quay lại.
Chị ấy đã hứa sẽ đánh thức ba cô bé.
Lúc này, Ninh Tử Thu chú ý đến cái nồi áp suất bị lật úp trên mặt đất.
Tầm nhìn của họ trong xe có hạn nên không nhìn thấy một số cảnh.
Nhưng lại nhìn thấy Tống Lạc cố ý nhét cái nồi áp suất này vào tay một con thây ma.
Có thể khiến Tống Lạc làm như vậy thì cái nồi áp suất này chắc chắn rất đặc biệt.
Hồ Linh Linh cũng nghĩ như vậy.
Hai người bàn bạc một hồi, quyết định nhân lúc lũ quái vật và thây ma đều chạy đi xa thì nhặt cái nồi về.
Ngay khi Hồ Linh Linh định xuống xe thì cái nồi đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm từ bên trong.
Giống như có thứ gì đó đang va đập dữ dội bên trong.
Hồ Linh Linh vội rụt người vào xe.
Giây tiếp theo.
Cái nồi áp suất đang rung chuyển ầm ầm bị một tảng băng lớn bao bọc kín mít.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu quay đầu, thấy bạn nhỏ Lâm Tư Khả bình tĩnh thu tay lại.
“Bên trong có quái vật.” Cô bé vừa nói, vừa mở rộng và làm dày tảng băng.
Như vậy, quái vật sẽ không chạy ra được.
Những con bướm yêu ma trong nồi áp suất suýt nữa thì có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời: “...”