Hai mươi bản tính được xếp thành hai hàng trên mặt bàn giữa sân đấu để cho tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ ràng.
Lúc này trên người Tôn Vũ nhấp nhoáng lục quang. NM01 thả ra hai chữ lớn màu lục “Tâm toán” tỏa sáng rực rỡ trên đỉnh đầu hắn, đám đông vây xem liền hoan hô vang dội.
Mi Trúc cười khổ một tiếng, đi tới trước bàn. Nàng thật sự không muốn tranh giành đấu đá với người khác nhưng bị buộc phải tới đây, dù không muốn đấu cũng không được. Mi Trúc tiện tay cầm lên một bản tính, trên thân đột nhiên tỏa ra hồng quang chói mắt, hai chữ màu đỏ “Tâm toán” thoáng cái hiện trên đỉnh đầu nàng.
Tôn Vũ kinh ngạc trong lòng: Ồ? Võ tướng kỹ hệ nội chính cũng có màu đỏ? Hôm nay coi như mở mang kiến thức rồi. Xem ra màu sắc của võ tướng kỹ chỉ để phân cấp tương đối mà thôi, võ tướng kỹ màu đỏ cũng không nhất định chỉ có hệ chiến đấu mới có.
Lúc này Tôn Vũ phát ra lục quang, còn Mi Trúc thì là hồng quang. Ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã biết, quần chúng vây xem liền kêu lớn: “Đã sớm nghe võ tướng kỹ của Mi đại tiểu thư là “Tâm Toán”, nhưng không ngờ là võ tướng kỹ màu đỏ, thật mạnh!”
Quả là rất mạnh! Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy võ tướng kỹ hệ nội chính màu đỏ, cái này so với lão bà Lưu Ngu huyện lệnh Trác huyện còn cao hơn một bậc.
Chỉ thấy Mi Trúc mở ra trang đầu tiên, nhìn qua chưa tới một phút liền nhấc bút viết kết quả xuống giấy.
“Nhanh quá! Không hổ là “Tâm toán”, bàn tính cũng không cần dùng, chỉ liếc mắt đã tính ra kết quả.” Người xem bốn phía cùng hét lớn: “Thảo nào Mi gia có thể trở thành đệ nhất phú thương ở Từ Châu, chuyện này không phải là thổi phồng.”
Tôn Vũ cũng thầm giật mình trong lòng, Mi Trúc quả thực rất lợi hại. Khả năng tính toán này cho dù ở đời sau cũng là siêu phàm rồi. Thật ra thời gian tính toán của nàng còn ngắn hơn nhiều, chủ yếu trong một phút này là nàng đọc văn tự trên giấy, cũng cần phải có thời gian để đọc những con số đầy một trang giấy, vì việc này mới khiến Mi Trúc tính bị chậm đi.
Với tốc độ này ở tương lai, cho dù là máy tính bình thường cũng không nhanh bằng nàng. Nhưng đáng tiếc người nàng đấu là Tôn Vũ, NM01 là người máy trí năng xuất xắc, vừa quét hình vừa tính toán một trang giấy cũng chỉ mất mười giây, so với Mi Trúc còn nhanh gấp sáu lần.
Tôn Vũ đánh bại Mi Trúc thất sự là dễ dàng, nhưng hắn còn đang suy tính vừa có thể giúp Mi Trinh xả giận, lại vừa chứng minh võ tướng kỹ của nàng rất lợi hại, Tôn Vũ không thể đánh bại Mi Trúc quá nhanh, hắn nhất định phải diễn trọn vẹn vở kịch này.
Tôn Vũ cố ý chậm rãi mở ra quyển sổ tính bạc, liếc mắt nhìn hồi lâu, mất hai phút mới viết ra kết quả trang đầu tiên, so ra chậm gấp đôi với Mi Trúc.
“Oa!” Quần chúng vây xem nhất thời kích động kêu lên.
“Quả nhiên là Mi đại tiểu thư vẫn giỏi hơn! Mi tiểu thư thật là lợi hại!” Mọi người cùng hét lớn.
Mi Trinh sau lưng Tôn Vũ cũng khẩn trương tiến lên phía trước một bước, muốn nói gì đó nhưng lại không dám, sợ mở miệng ra tỷ tỷ có thể nhận ra mình. Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng nói: “Bây giờ thì mất mặt rồi! Hừ hừ, làm ta cũng mất mặt theo.”
Thái Sử Từ ngây ngốc mà nói: “Sắp thua bọn buôn người? Chúng ta sắp bị bọn buôn người bán đi sao?”
Tôn Vũ cũng lười để ý các nàng, từ từ tính toán từng trang một.
Đám đông vây xem càng lúc càng hồi hộp. Chỉ thấy Mi Trúc trước sau vẫn duy trì tốc độ một phút đồng hồ một trang giấy, không ngừng viết ra kết quả, còn Tôn Vũ vẫn mất hai phút một tờ. Chỉ sau chốc lát Mi Trúc đã hoàn thành hai quyển, nhưng Tôn Vũ mới chỉ hoàn thành một quyển.
“Oa, Lý Nam, ngươi phải cố gắng lên! Lão tử mất năm đồng đặt ngươi thắng đó a!” Một tên ăn mày trên đường lớn tiếng hô.
“F**k, có năm đồng tiền cũng nói. Lý Nam, ta đặt 500 đồng cho ngươi đó, ngươi đánh hết sức cho ta!”
“Lý Nam, lão tử đặt năm kim vào ngươi, ngươi mà thua thì ta sẽ lột da ngươi!” Một tên lưu manh hét lớn.
Tôn Vũ nhăn mày, nói với Từ Hoảng ở bên cạnh: “Công Minh, xin cô hãy làm cho đám người đó câm miệng lại giùm.”
Từ Hoảng lạnh lùng cười nói: “Lần này coi như ngươi thông minh, biết dùng từ ‘xin’ rồi.” Nàng xoay người lại, khua khua tuyên hoa đại phủ, khí thế tỏa ra khiến đám người giáp ất bính đinh dưới đài sợ hãi.
Lại qua một lúc, Mi Trúc khép lại quyển thứ năm, nàng đã hoàn thành xong năm bản rồi, Tôn Vũ lại chỉ mới làm xong hai quyển. Những người ủng hộ Tôn Vũ thấy vậy liền ủ rũ, tâm tình như đã rơi xuống đáy vực, ngược lại là sự vui mừng của quan viên văn võ Từ Châu. Họ cùng Mi Trúc là đồng liêu, huống chi con người Mi Trúc luôn luôn hòa nhã, tính cách ôn nhu khiến ai cũng yêu mến, không ai hy vọng nhìn thấy nàng thua.
Mắt thấy chiến thắng của Mi Trúc sắp được định đoạt, lão bà Đào Khiêm nở nụ cười. Tào Tung thấp giọng nói với Tào Đức: “Mi Trúc rất giỏi việc nội chính, tương lai nếu có cơ hội kêu tỷ tỷ ngươi mời nàng đến Tào gia. Đúng rồi, nam nhân này cũng rất khá, tỷ tỷ ngươi không phải là đang kén rể sao, người này cũng có thể cân nhắc suy nghĩ đó.”
Đột nhiên Tôn Vũ thu lục quang trên thân lại, hai chữ “Tâm toán” trên đỉnh đầu cũng biến mất, trở lại là một nam nhân bình thường. Hắn để quyển sổ xuống, chậm rãi đi về phía Mi Trinh.
“A? Lý Nam, ngươi vốn đã chậm hơn Mi Trúc rồi mà còn có thời gian nhàn rỗi đi tới đi lui? Nhanh đi tính toán mau.” Những khán giả đặt cửa Tôn Vũ điên cuồng hô lên.
Mi Phương trông thấy Tôn Vũ như vậy, hai tay trống nạnh, cười ha ha nói: “Tên nhà quê Hà Bắc, ngươi không phải định bỏ cuộc đó chứ?”
Tuy xung quanh rất ầm ĩ nhưng Mi Trúc vẫn cứ lật một trang tiếp một trang, chăm chú tính toán. Nàng là người rất nghiêm túc, nếu đã quyết định tỷ thí thì sẽ dùng toàn lực để đấu. Nàng căn bản không quan tâm Tôn Vũ đứng lên đi tới đi lui, vẫn cứ toàn tâm toàn ý tính toán sổ sách.
Tôn Vũ thở dài, hắn khi dễ Mi Phương cũng không thấy tội lỗi gì, nhưng khi làm khó Mi Trúc tựa hồ có chỗ không phải, dù sao nàng cũng là một cô gái hiền hậu dịu dàng. Nhưng mà…vì để lấy lại công đạo cho Mi Trinh, để những người ở Từ Châu đều biết nàng không phải là phế vật, thì phải làm thật lớn để cả thành đều biết.
Tôn Vũ lớn tiếng nói: “Ai nói ta sẽ chịu thua? Ta chỉ muốn phu nhân của ta giúp ta một việc nhỏ thôi.”
“Phu nhân? Phu nhân ngươi có thể giúp ngươi cái gì ? Không phải giúp ngươi ghi chép đấy chứ?” Mi Phương cười ha ha nói.
Tôn Vũ hướng về phía Mi Trinh đang che mặt, lớn tiếng nói: “Mi Trinh, mau vén khăn che mặt lên, để cho tất cả mọi người trong Từ Châu nhìn xem nàng là ai!”
“Mi Trinh? Đây không phải là tam tiểu thư phế vật của Mi gia sao?”
Lời vừa nói ra, quả là long trời lở đất!
Mi Phương hơi run rẩy, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Văn võ bá quan Từ Châu chắm chú nhìn tới, biểu tình nghi hoặc, khán giả dưới đài đều cảm thấy chaongs váng.
Chỉ có Mi Trúc đang toàn tâm toàn ý tính toán hoàn toàn không để ý đến sự tình bên cạnh, còn đang chăm chú nhìn quyển sổ. Nàng hiện tại ở trong trạng thái làm việc, cho dù trời có sập xuống nàng cũng không để tâm.
Mi Trinh không hiểu Tôn Vũ muốn nàng tháo khăn che mặt là có ý gì, nhưng nàng rất nghe lời đưa tay tháo khăn xuống, lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh xắn cùng đôi mắt sáng ngời…Gương mặt này với Mi Trúc, Mi Phương giống như khuôn đúc. Dân chúng Từ Châu cũng không mù, trong nháy mắt liền nhận ra nàng xác thực là tam tiểu thư của Mi gia.
Ồ? Chuyện này là sao? Tam tiểu thư phế vật nổi danh của Mi gia sao lại ở đây? Thế nào lại thành phu nhân của Lý Nam? Hắn lúc này mới cho Mi Trinh ra mặt rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ thấy thái thú Từ Châu Đào Khiêm đứng bật dậy, rất nhanh hỏi: “Việc này…Việc này là sao? Nàng không phải đã là vợ chưa cưới của con trai ta sao?”
Song chuyện đáng kinh ngạc hơn còn ở phía sau, chỉ nghe Tôn Vũ lớn tiếng nói: “Phu nhân, mời nàng hãy sử dụng võ tướng kỹ của mình giúp vi phu đi!”
“Võ tướng kỹ của thiếp?” Mi Trinh kinh hãi, nàng thấp giọng nói: “Tướng công, võ tướng kỹ của thiếp không phải đã sử dụng cho chàng rồi mà? Võ tướng kỹ này chỉ có thể dùng một lần trong đời, sao có thể sử dụng được nữa chứ.”
“Đừng sợ, nàng cứ giả bộ phất tay như đang sử dụng võ tướng kỹ, những chuyện còn lại cứ giao cho ta.” Tôn Vũ thấp giọng nói.
Mi Trinh cắn cắn môi, nàng không biết tướng công có dụng ý gì, nhưng tướng công đã phân phó thì nhất định là có huyền cơ bên trong. Nếu mình đã không hiểu, vậy không cần hiểu nữa, cứ làm theo những gì chàng dặn khẳng định là không sai. Vì vậy nàng đứng thẳng người, vươn ra cánh tay ngọc thon dài, ngón tay chỉ vào Tôn Vũ.
Kỳ tích xảy ra, ngay khi Mi Trinh vừa vươn ngón tay ra, trên người nàng đột nhiên tỏa ra ánh sáng lục sắc, hai chữ “Vượng phu” cũng hiện lên. Thì ra là NM01 đã lặng lẽ bay đến trên người nàng, bắt chước phóng ra ánh sáng võ tướng kỹ của Mi Trinh. Đương nhiên cái này là giả, hiện tại “Vượng phu” chỉ là hình chiếu không chút uy lực mà thôi.
“Oa! Đây là võ tướng kỹ phế vật trong truyền thuyết - vượng phu!” Bách tính Từ Châu dồn dập hô lên.
“Võ tướng kỹ này chỉ có thể sử dụng với nam nhân, nhưng nam nhân không có võ tướng kỹ, cho dù có dùng cũng không có kết quả, đúng là võ tướng kỹ vô dụng nhất thiên hạ.”
“Ồ! Khoan đã! Lý Nam không phải có võ tướng kỹ sao? Cái kia… ‘Vượng phu’ chẳng phải đã trở thành võ tướng kỹ hữu dụng rồi sao?”
Dân chúng vây xem nhất thời kinh hãi! Dường như kết quả đã hiện ra trước mắt! Theo đời sau là nói “Một chuyện đã quá rõ ràng”, tất cả bách tính vây quanh trong nháy mắt đều đã hiểu rõ rồi, bọn họ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Oa, hóa ra Lý Nam hướng tới tỷ muội Mi gia khiếu chiến là vì muốn trút giận cho phu nhân!”
“Oa, thì ra ‘Vượng phu’ cuối cùng có thể tìm được đói tượng sử dụng rồi.”
“Ha ha, lần này sẽ có trò vui để xem. Không biết Lý Nam sau khi tiếp nhận ‘Vượng phu’ có thể biến lợi hại hay không đây?”
Chỉ thấy lục quang trên người Mi Trinh từ từ bay vào trong cơ thể của “Lý Nam”. Hắn nhám mắt lại, trông như đang rất hưởng thụ sự thay đổi từng khớp xương trong cơ thể. Sau đó hắn đột nhiên mở mắt, lớn tiếng nói: “Cảm tạ phu nhân! Hiện tại ta đã trở nên lợi hại rồi, hãy nhìn vi phu đánh bại Mi Trúc đây!”
Bà nội nó, ta có thể đoạt giải Oscar rồi, diễn xuất thật quá xuất sắc! Tôn Vũ thấp giọng ra lệnh cho NM0: “Làm như ta đã phân phó lúc trước, thả ra một võ tướng kỹ thật hoành tráng đi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Chỉ thấy kim sắc từ trên người Tôn Vũ tỏa ra mạnh mẽ, kim quang lập tức chiếu sáng cả lầu Bá Vương. Ánh sáng khiến những người đứng gần đó cảm thấy chói mắt, NM01 cơ hồ đã tạo ra hiệu ứng rực rỡ nhất có thể.
Chỉ thấy hai chữ vàng đã hiện ra giữa không trung, hai chữ vàng này còn không ngừng nhè nhẹ tỏa ra kim quang. Hai chữ khí thế đến mức khiến Mi Phương mặt xám như tro!
“Thần toán!”
Tôn Vũ đứng dưới hai chữ “Thần toán” đang tỏa sáng, lớn tiếng cười nói: “Trong thiên hạ còn ai dám cùng ta so toán thuật?”
-----o0o-----