Mục lục
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời ạ, chuyện này thật phiền phức. Thảo nào thanh thế của Đổng Trác như mặt trời ban trưa. Vô số đại tướng tiểu tướng nổi danh vô danh đều là thuộc hạ của Đổng Trác, không biết Đổng Trác còn cất giấu bao nhiêu nhân tài nữa đây. Tôn Vũ mặc dù biết cá chình điện thần tiên tỷ tỷ chắc chắn không sợ Trương Tú, nhưng giữa thiên quân vạn mã mà có đại tướng cấp bậc này quấn lấy mình thì sẽ rất vướng tay vướng chân.

May là Trương Liêu không có ở đây…

Tôn Vũ không dám nghĩ nhiều nữa, hắn hét lớn với Trương Giác: “Cẩn thẩn tên tướng địch kia!”

“Không cần ngươi nói lời vô dụng”. “Thái bình yêu thuật” trong tay Trương Giác phát sáng. Nàng vung tay phải lên, hơn mười tia chớp cùng bắn về phía Trương Tú. Lần này thì ngay cả Bắc địa thương vương Trương Tú cũng phải lùi lại mấy bước né tránh.

Tôn Vũ nhân cơ hội này thúc ngựa chay xa khỏi Trương Tú, hướng về chỗ yếu nhất của trận hình địch.

Thời đại này các đại tướng xung trận thường chỉ dựa vào dũng khí, xông bừa về phía trận địch. Một khi lọt vào trong đại quân thì ắt sẽ mất phương hướng, không nhận ra cách sắp xếp trận hình của địch và các nơi yếu hại.

Nhưng Tôn Vũ thì khác, hắn có NM01 có thể bất cứ lúc nào cung cấp cho hắn toàn bộ tình hình của chiến trường, sự phân bố binh lực địch có thể thấy rõ ràng chi tiết. Tôn Vũ phát động “Kỵ tướng" tả xung hữu đột giữa đại quân. Cộng thêm sự lợi hại của Trương Giác, quân Đổng Trác quả thật không thể giữ hai người bọn họ lại được.

Trương Giác vừa phóng ra hai tia sét giết mấy chục tên lính, nàng nhịn không được ngạc nhiên nói: “Ồ, ngươi luồn vào chỗ sơ hở của quân trận rất tài tình, có phần giống thuộc hạ Liêu Hóa của ta. Võ tướng kỹ “Huyết lộ” của nàng sở trường là tìm kiếm nhược điểm trong quân trận, mở một đường máu để chạy trốn.”

Tôn Vũ cười ha ha nói: “Cô ta chỉ có thể chạy trốn, không có chí khí gì cả. Ta đây chính là xông trận địch, làm sao giống nhau được.”

Trương Giác nhướng mày nói:”Xông trận? Ngươi vừa rồi còn nói muốn dẫn ta chạy trốn, sao bây giờ lại chạy loạn trong trận địch?”

Đúng lúc này có một nữ nhân lực lưỡng từ trong trận xông ra, nhìn rất giống con gấu lớn. Người này lại là một bộ tướng, không hề cưỡi ngựa. Cô ta hét lớn: “Yêu ma tà đạo, có Hồ Xa Nhi tới đây!”

NM01 đưa tin cho Tôn Vũ: “Hồ Xa Nhi là thuộc hạ của Trương Tú, sức có thể nâng năm trăm cân, bước đi như bay, ngày đi được bảy trăm dặm. Trong trận đánh giữa Trương Tú và Tào Tháo, Hồ Xa Nhi ăn trộm song kích của cận vệ Tào Tháo là Điển Vi, dẫn tới Điển Vi chết trận ở Uyển thành.”

Tôn Vũ trong lòng rung động, một ngày đi được bảy trăm dặm? Không lẽ…người này là Thổ hành tôn?

Chỉ thấy Hồ Xa Nhi hét lớn một tiếng, trên người hiện lên một tầng ánh sáng màu lam, hai chữ “Kiêu kiện” nhảy ra. Hồ Xa Nhi chảy thẳng tới hướng Tôn Vũ và Trương Giác. Võ tướng kỹ “Kiêu kiện” giúp nàng có sức mạnh cực lớn, lại chạy vô cùng nhanh. Chỉ dựa vào một đôi chân lại có thể đuổi theo kịp Tôn Vũ cưỡi ngựa được phụ trợ bởi “Kỵ tướng”.

Chuyện này thật phiền toái! Cuối cùng cũng xuất hiện một người có thể đuổi kịp tốc độ của ta, nếu dây dưa với người này ắt hẳn sẽ bị vây công rồi. Tôn Vũ trong lòng nặng nề, việc này không dễ giải quyết.

Hồ Xa Nhi dùng thần lực nhấc lên một tảng đá lớn ở ven đường. Trương Giác vung tay bắn ra một tia sét lại bị Hồ Xa Nhi dùng tảng đá chặn lại. “Ầm” một tiếng, tia sét bắn vào tảng đá, Hồ Xa Nhi hơi khựng lại một chút. Tảng đá bị đánh thủng một lỗ nhỏ nhưng do đá không dẫn điện nên Hồ Xa Nhi không bị ảnh hưởng gì.

Không thể để người này quấn lấy mình!

Tôn Vũ kéo tam thạch đại cung nhắm vào mu bàn chân của Hồ Xa Nhi. Mặc dù Hồ Xa Nhi dùng tảng đá che chắn toàn thân nhưng vẫn bàn chân vẫn lộ ra. Trên đỉnh đầu Tôn Vũ xuất hiện hai chữ “Tất trúng”, mũi tên bắn ra trúng ngay giữa mu bàn chân của Hồ Xa Nhi khiến cho tên quái vật này đổ rầm xuống đất.

Nhìn thấy Hồ Xa Nhi ngã xuống, quân Đổng Trác kinh hãi hô lên.

Lý Giác, Quách Tỷ luôn luôn xem thường đám đàn ông đê tiện. Bọn họ cũng biết Tôn Vũ có nhiều võ tướng kỹ nhưng đều là cấp hồng sắc, không có nhiều uy hiếp. Không ngờ mấy cái võ tướng kỹ này tới thời điểm quan trọng lại phát huy tác dụng. Điều này làm cho Lý Giác, Quách Tỷ giống như chó cắn phải nhím, không thể ngậm miệng lại.

“Thật phiền toái!” Lý Giác, Quách Tỷ giận dữ ra lệnh: “Nếu cứ chạy tới chạy lui trong trận như vậy, ta cũng không tin hắn và Trương Giác có thể cầm cự được bao lâu. Chúng ta cứ đánh từ sáng đến tối, xem hắn có bao nhiêu sức lực.”

Thật tình Tôn Vũ cũng không tốn nhiều sức lực, nhưng ngựa rất nhanh sẽ mệt. Phiền toái nhất chính là Trương Giác. Chí bảo “Thái bình yêu thuật” tuy vĩnh viễn không biết mệt mỏi nhưng thân thể mà nó ký túc là Trương Bạch Kỵ cũng chỉ là một cô gái bình thường, không thể gánh vác được việc võ tướng kỹ ám kim sử dụng trong thời gian dài. Lần sử dụng trước làm nàng hôn mê mất mấy ngày, hiện tại Trương Giác phóng một trận sấm sét đã có vẻ không chống đỡ được nữa rồi. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, xem ra không trụ được bao lâu nữa.

Tôn Vũ ước chừng nhuyễn muỗi tử hẳn là đã nhổ trại rời đi. Hắn cũng không tiếp tục xung trận nữa mà luồn trái lách phải thoát ra khỏi vòng vây quân địch, chạy về phía trận doanh liên minh quân.

Lý Giác, Quách Tỷ đâu chịu bỏ qua. Nếu chuyện quân trận của mình bị người ta xông vào làm loạn truyền đến tai Đổng Trác thì bọn họ không bị mắng chết mới lạ. Hai người chỉ huy đại quân ra sức đuổi theo.

Nhưng Lý Giác, Quách Tỷ đuổi thế nào cũng không theo kịp Tôn Vũ bởi hắn đã hoạt tính hóa tế bào của ngựa, làm cho con ngựa chạy rất nhanh, tốc độ không kém so với “Kỵ tướng” là bao. Hai vạn người đuổi theo sau Tôn Vũ, giống như Tôn Vũ đang làm người dẫn đường vậy.

Một chạy một đuổi, Tôn Vũ vì muốn kéo dài thời gian nên cố ý không chạy thẳng về hướng đông mà chạy vào trong rừng cây, dùng “Cự lực” chém đứt mấy cây lớn ven đường làm chướng ngại vật giảm tốc độ quân địch. Khi chạy lên trên núi thì hắn lại đẩy mấy khối đá lớn ngăn cản truy binh.

Chạy được nửa ngày Tôn Vũ mới trở lại doanh trại liên minh quân. Lúc này mười tám lộ chư hầu đã hoàn toàn rút lui, bởi vì đi vội vội vàng vàng cho nên doanh trại cũng không có dỡ xuống. Phía trước Tôn Vũ là tường trại được ghép bởi các cây gỗ lớn, mấy cửa trại đều rộng mở.

Khu trại chìm trong yên lặng, không có bóng dáng một người nào. Tôn Vũ thấy nhuyễn muội tử đã rời đi, trong lòng cảm thấy an tâm một chút. Nhưng không biết nàng là đã rút lui xa chưa, hắn tính toán lại thời gian. Điêu Thuyền và Lữ Bố giúp cản trở một lúc, sau đó chính mình và Trương Giác gây rối, đã gần nửa ngày trôi qua, trời cũng sắp tối rồi.

Mặt trời đang dần hạ xuống phía tây. Thời đại này vì lí do chiếu sáng khó khăn nên ban đêm không thể hành quân. Chỉ cần kéo đến tối, Lý Giác, Quách Tỷ không thể nào truy kích tiếp được nữa.

Tôn Vũ quyết định ở tại doanh trại liên quân ngăn cản quân địch. Doanh trại trống trơn, vừa đúng lúc để sử dụng một kế sách nổi tiếng: không thành kế.

Tôn Vũ chạy đến cửa doanh trại, cố ý không hề vội vã đi vào mà quay đầu hô lớn với truy binh: “Đến nơi rồi, ha ha ha! Có giỏi các ngươi xông vào bắt ta đi!” Nói xong Tôn Vũ chậm rãi ghìm cương ngựa chạy vào trong doanh trại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK