Mục lục
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Mạn hiển nhiên cho tới bây giờ chưa từng thấy chuyện mở khóa này, bị khóa vàng đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, hơn nữa ánh vàng chiếu rõ bốn phía, Hà Mạn cực không thích cảnh bị lộ dưới ánh sáng này.

Gió đêm thổi, khóa vàng đột nhiên mở ra, hóa thành tia sang nhỏ bay đầy trời rồi chui vào trong cơ thể Điển Vi.

Sau đó ánh vàng biến mất!

Một tiếng "Oanh" vàng lên, đấu khí giống như đao phong phun mạnh từ trong người Điển Vi ra, tất cả đuốc bốn phía đều bị luồng đấu khí này thổi tắt, xung quanh tối đen như mực.

- Ha ha, trời cũng giúp ta! Hà Mạn không biết đại họa lâm đầu, còn đang hưng phấn vì không có đuốc, nàng xách liệp xoa, đâm một cái về phía Điển Vi.

- Đương! Một âm thanh vang lên, đại kích của loly đại kích đỡ liệp xoa nhanh như sao băng xoẹt qua, lực lượng cực mạnh thông qua va chạm kích, xoa, chấn động khiến xương cốt toàn thân Hà Mạn phảng phất đều rụng rời.

Sau đó ánh vàng chói mắt từ trên người loly đại kích sáng lên, sáng như mặt trời ban ngày. Thân hình vốn ẩn chứa lực lượng khổng lồ kia của nàng bắn ra lực lượng vô cùng vô tận, hai chữ to màu vàng vọt lên đỉnh đầu nàng, rực rỡ chói mắt ở giữa không trung.

"Ác Lai".

Võ tướng kỹ của loly đại kích tên là "Ác lai".

Tôn Vũ thở dài, chẳng có tí sáng kiến nào, võ tướng kỹ nhóc này không ngờ tên "Ác lai"! Giữa tên không có chữ "thần", xem ra nàng không phải là một trong mười thần tướng, nhưng mà ... đấu khí của nàng tuyệt không kém hơn Quan Vũ cùng Trương Phi, thậm chí còn mạnh hơn. Có lẽ thực lực của nàng cũng dính dáng tới thân thể khỏe mạnh của nàng!

Lúc này cương xoa của Hà Mạn bị Điển Vi đỡ được, nàng cùng loly đại kích ở gần trong gang tấc, thấy chữ vàng trên đầu Điển Vi, Hà Mạn sợ tới mức hai tay run rẩy, cả người không còn sức, vốn đang có thực lực chống cự được hai ba chiêu, nhưng dũng khí vừa mất thì chẳng còn đỡ được chiêu nào.

Loly đại kích hét lớn một tiếng, đưa tay giật liệp xoa của Hà Mạn, vặn nhẹ một cái, vặn liệp xoa thành hình chữ U.

Ngay sau đó đại kích vung lên, phụt! Đầu của Hà Mạn bay lên giữa không trung.

- Ác tặc khăn vàng nạp mạng đi! Điển Vi gầm một tiếng, chấn động bóng đêm xung quanh dường như dạt ra hai bên, nàng xoay người đánh về phía nhóm giặc khăn vàng Hà Mạn suất lĩnh giết vào trung quân kia, gỡ mấy chục thanh kích nhỏ trên lưng xuống, tiện tay phóng ra, kích nhỏ mang theo ánh vàng bay đầy trời, trăm phát trăm trúng, người trúng chết ngay lập tức.

Mấy giặc khăn vàng này cũng là thứ liều mạng, thấy võ tướng màu vàng vẫn không chạy trốn, bốn mươi lăm giặc khăn vàng cùng hò hét, lao về phía loly đại kích.

Chỉ thấy hai tay loly đại kích múa đại kích, quét về phía trước, đấu khí tuôn ra giống như đao phong loạn thiểm, kích quang màu vàng giống một chùm sao băng thê lệ lướt qua bầu trời đêm, phảng phất cắt sắc đêm thành hai nửa, kích quang lướt qua, máu tươi tung tóe, tay gãy chân cụt văng đầy trời.

Giặc khăn vàng đầu thân chia lìa, bốn mươi lăm giặc khăn vàng không ngờ bị song kích của nàng quét qua diệt toàn bộ.

Ta thắt cổ đây, bây giờ không cần lo vấn đề có cần giúp Tào quân hay không. Tôn Vũ buông đại cung năm thạch trong tay xuống, buồn bực thở dài, nghĩ thầm: Bây giờ ta cần lo lắng chính là ngày mai làm sao so chiêu với Điển Vi đây, thật vất vả mới dùng trò bịp giải quyết Hạ Hầu Đôn, sao đứa nhóc Điển Vi này lại mở khóa chứ? Trời ạ, đất ạ, cho ta yên ổn một lát có được không?

Mở khóa của Điển Vi trong nháy mắt nâng cao sĩ khí cho Tào quân, có một đại tướng ánh vàng lĩnh quân, đó là chuyện vẻ vang cỡ nào chứ, Tào quân trong khoảnh khắc ánh vàng của Điển Vi phóng ra bắt đầu ổn định trận tuyến.

Vu Cấm lấy một cây cung hai thạch của một cung tiễn thủ dưới trướng, mặc dù kém hơn cái nàng thường dùng một chút, nhưng dù sao cũng có binh khí nơi tay, nàng nhờ ánh vàng Điển Vi phóng ra, gắn tên xoẹt xoẹt xoẹt, bắn chết mấy giặc khăn vàng. Điển Vi thì múa song kích, giết vào trong giặc khăn vàng. Chỉ một lát sau, nhóm giặc khăn vàng xông vào trung quân Tào quân đã bị tiêu diệt toàn bộ.

Lúc này chiến đấu phía tây vẫn còn tiếp tục, Lưu Ích cùng Cung Đô bên ngoài còn đang suất lĩnh nhóm lớn giặc khăn vàng tấn công Tào doanh. Điển Vi cũng không cần chiến mã, chạy bộ về phía tây, Vu Cấm theo sát phía sau.

Tôn Vũ nghĩ thầm: lần này Lưu Ích, Cung Đô thua chắc rồi.

NM01 đột nhiên nói ở bên tai Tôn Vũ: - Chủ nhân, tra theo tài liệu, hai người Lưu Ích, Cung Đô cũng không phải là người sẽ làm sơn tặc cả đời, về sau bọn họ gia nhập quân đoàn Lưu Bị, đáng tiếc gia nhập chưa được bao lâu thì đã bị Tào Tháo giết chết. Hai người kia có dã tâm thăng quan phát tài, là lực lượng có thể tranh thủ.

- Ồ? Hóa ra là thế! Trong lòng Tôn Vũ vừa động, nếu Lưu Bị trong thế giới này không đáng tín nhiệm, sao ta không giống như lúc lôi kéo Từ Hoảng, thu Lưu Ích, Cung Đô vào Công Tôn gia chứ? Nếu tương lai ta chữa khỏi bệnh, có lòng tranh thiên hạ với Đổng Trác, bất kỳ một nhóm lực lượng nào cũng đều đáng để lôi kéo.

Tôn Vũ nghĩ tới đây, suy nghĩ một lát, nảy ra một diệu kế. Hắc hăc! Nếu thu Lưu Ích, Cung Đô, không có cơ hội nào tốt hơn hôm nay: - NM01, đưa cho ta tấm bản đồ từ phía trên trời nhìn xuống ở quanh đây, mấy hôm trước hẳn là ngươi đã sưu tầm sẵn rồi phải không?

Mệnh lệnh vừa phát ra, NM01 chiếu một tấm bản đồ lập thể ra ngay trên võng mạc của Tôn Vũ, có núi có sông có cầu, quả đúng là không tệ. Tôn Vũ tìm được một khe suối nhỏ vòng quanh phía tây trên bản đồ, cười hì hì giục kỵ tướng, vòng vào trong đường nhỏ.

Lúc này Điển Vi cùng Vu Cấm đã chạy tới phía tây, chiến đêm với giặc khăn vàng dưới trướng Lưu Ích, Cung Đô, hai người này vừa gia nhập, lập tức khiến chiến cuộc xảy ra biến hóa vi diệu, Tào quân vốn bị tập kích trong đêm, bị đánh đến thê thảm, bây giờ đại tướng màu vàng cùng đại tướng màu lam tới, sĩ khí lập tức dâng cao, đánh cho giặc khăn vàng kêu thảm không ngừng.

Hai người Lưu Ích, Cung Đô đều là "Sơn tặc" màu đỏ, căn bản không thể nào giao thủ với Vu Cấm, Điển Vi, hai người thấy tình thế không ổn, vội chạy trối chết. Hai người bọn họ giao chiến với Tào quân ở vùng Dĩnh Xuyên, Nhữ Nam đã lâu, dạo gần đây nghe đồn Tào quân tấn công Từ Châu, thì nhân cơ hội này định tới đục nước béo cò, tăng chút tổn thất cho Tào quân.

Chiến đấu giữa Tôn Vũ cùng Tào quân hai ngày trước, bọn họ vẫn phục ở núi gần đó nhìn lén, thấy Tôn Vũ bắt đi Hạ Hầu Đôn, trong Tào quân chỉ có Vu Cấm, vì vậy đã nghĩ tới kế hoạch đánh lén ban đêm này, để Hà Mạn "Dạ xoa" am hiểu đánh đêm đi tập kích trung quân giết chết Vu Cấm, hai người bọn họ thì kiềm chế Tào quân ở bên ngoài. Vốn đã sắp thành công, không ngờ Điển Vi đột nhiên mở khóa, đáng đời hai người bọn họ, Điển Vi vừa lao ra đã giết quân đội của Lưu Ích, Cung Đô ngã trái ngã phải.

Hai người thấy tình thế không ổn, không dám xông tới giao chiến với Điển Vi, liền xoay người chạy lên núi phía tây. Điển Vi muốn đuổi theo hai người bọn họ, có điều tặc binh trước mặt quá nhiều, không đuổi theo được. Cung tên của Vu Cấm gặp vấn đề tầm nhìn vào ban đêm, cũng không thể giữ hai người Lưu Ích, Cung Đô được, để hai người bọn họ liều mạng chạy thoát. Giặc khăn vàng gần vạn tới đây đánh lén hô to một tiếng, tất cả đều chạy tán loạn.

Chiến tranh cổ đại do không có thiết bị thông tấn như di động, radio, một khi binh bại, binh lính sẽ chạy loạn khắp nơi. Thường thường tướng không biết binh ở đâu, binh không biết tướng ở đâu, vừa chạy trốn, bên cạnh đại tướng thường không có bao nhiêu người. Ví dụ như cuộc chiến Xích Bích, Tào Tháo dẫn theo mấy chục vạn người, mà khi binh vừa bại, liều mạng chạy trốn, bên cạnh cũng chỉ đi theo gần trăm kỵ sĩ. Cần phải trở lại căn cứ địa, chờ bại quân trở về, mới có thể tụ tập quân đội lần nữa.

Bây giờ tình huống Lưu Ích, Cung Đô cũng như vậy, hai người chạy loạn một hồi ở trên sơn đạo gập ghềnh, đợi sau khi tiếng hò hét phía sau lưng từ từ giảm dần, quay đầu nhìn lại, bên cạnh chỉ theo chừng hai mươi thủ hạ. Gần vạn giặc khăn vàng đều chạy tứ tán cả, phải đợi sau khi về Nhữ Nam từ từ thu nạp bại quân lại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau sầu não, thở dài, cuộc chiến này bị bại một cách mơ hồ! Quá mơ hồ! May là quân đội mặc dù bại, nhưng mạng vẫn còn, về tới Nhữ Nam lại là một trang hảo hán. Hai người giữ vững tinh thần, đi về phía tây, đi chưa được mấy bước, đột nhiên thấy một thớt ngựa trắng đứng trên sơn đạo im ắng phía trước, kỵ sĩ trên ngựa mặc giáp bạc, áo choàng trắng, tay cầm thiết mâu, lưng đeo cung lớn, eo buộc túi đựng tên, không phải là Tôn Vũ thì còn là ai nữa?

Hóa ra Tôn Vũ đã đi đường vòng để tới phía tây sớm, dùng NM01 khóa lộ tuyến Lưu Ích, Cung Đô chạy trốn, đợi hai người bọn họ trước một bước.

Lưu Ích, Cung Đô kinh hãi, hai người cùng giơ cương đao trên tay lên, ánh đỏ nhấp nhoáng, hai chữ đỏ "Sơn tặc" đáng thương vọt lên giữa không trung. Đối với các nàng mà nói, bây giờ phía sau có truy binh, trước có người chặn, quả thực đúng là lên trời không đường, xuống đất không cửa.

- Ngươi là Tôn Vũ Tôn Tầm Chân? Lưu Ích nói mà giọng run lẩy bẩy: - Chúng ta đánh Tào quân chứ không phải đánh Từ Châu ngươi, cớ gì ngươi lại chặn đường?

Tôn Vũ cười hắc hắc, lúc này mới cẩn thận đánh giá tướng mạo Lưu Ích cùng Cung Đô, chỉ thấy Lưu Ích ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cách ăn mặc giống thiếu phụ, tướng mạo của nàng rất bình thường, trên người mặc một bộ áo dài rách nát bằng vải thô, trên đầu quấn một cái khăn vàng cũ nát. Cung Đô thì đỡ hơn Lưu Ích một chút, nhưng cũng chỉ ở mức trung bình, tuổi chừng ba mươi, đoán chừng là người đã sinh con.

Ặc, nữ sơn tặc, ta cảm giác áp lực rất lớn. Tôn Vũ trầm giọng nói: - Hai vị đừng vội, ta không phải tới chiến đấu với các người, chỉ chờ ở đây có mấy câu muốn nói với hai vị.

Lưu Ích, Cung Đô nghe xong lời này, trong lòng an tâm một chút, thu võ tướng kỹ màu đỏ, trầm giọng nói: - Muốn nói gì?

- Các người cứ định làm sơn tặc cả đời à? Tôn Vũ hỏi nghiêm túc: - Nhìn bộ dạng của các người, người không ra người quỷ không ra quỷ, nghèo rớt mùng tơi, mặc dù mang theo mấy vạn binh, nhưng đều là binh tôm tướng cá không đáng một xu, làm người như vậy còn có ý nghĩa gì?

Nghe xong lời của Tôn Vũ, hai người Lưu Ích cùng Cung Đô đều ngẩn mặt, thật ra các nàng đã sớm không muốn làm sơn tặc nữa, nhưng mà võ tướng kỹ của các nàng là "Sơn tặc", tên võ tướng kỹ như vậy trời đã định sẵn làm giặc rồi, mang theo võ tướng kỹ như vậy xin chức ở chỗ mấy chư hầu, thật sự là ngàn khó vạn khó. Mặc dù quân tử nhân hậu như Đào Khiêm cũng có thu "Sơn tặc" Trương Khải kia làm Đô úy, nhưng Đào Khiêm lực yếu, đầu nhập vào tay chư hầu như vậy cũng không làm nên trò trống gì.

Lưu Ích mặt ửng đỏ, thở dài nói với Tôn Vũ: - Hai người bọn ta đã sớm không muốn làm tặc nữa, nhưng ai chịu chứa chấp chúng ta chứ? Chỉ bằng võ tướng kỹ "Sơn tặc" của chúng ta, sẽ không ai để mắt tới chúng ta.

- Tới chỗ của ta thì sao? Tôn Vũ cười khẽ một tiếng nói: - Ta có thể đại diện chúa công nhà ta thu nạp các người, cho các người một chức vị tướng quân nha môn.

Tướng quân nha môn là loại danh hiệu tướng quân cấp thấp, địa vị đều thấp hơn dạng Hoành Giang tướng quân, Tuy Viễn tướng quân, cũng thấp hơn cả Thiên tướng quân, nhưng lại cao hơn Phó tướng quân. Đáng nhắc tới chính là, trong lịch sử Triệu Vân đã từng làm tướng quân nha môn dưới trướng Lưu Bị khá lâu, mãi đến sau trận Xích Bích, Triệu Vân mới thăng cấp thành Thiên tướng quân.

Lưu Ích, Cung Đô vừa nghe lời này, lập tức mừng rỡ! Tướng quân nha môn ... đây chính là chức quan không nhỏ đấy. Hai người nhất thời hơi ngơ ngác, vội hỏi: - Vô công bất cảm thụ lộc, chức quan lớn như vậy thì có điều kiện gì?

- Chỉ có một điều kiện! Tôn Vũ nói thong thả: - Các người phải dẫn tất cả quân khăn vàng vùng Nhữ Nam, Dĩnh Xuyên tới, chúng ta đều là người hiểu chuyện cả nên không cần nói dối, những quân khăn vàng này là lá bài tẩy của các ngươi, nếu như không có những binh lính này, chỉ dựa vào võ tướng kỹ của các người, ta chả thèm để ý Tôn Vũ nói đến đây, trên người đột nhiên ánh vàng sáng ngời, hai chữ to "Thương vương" vọt lên đỉnh đầu. Hắn lộ võ tướng kỹ màu vàng của mình vào lúc này, không gì ngoài việc nhắc nhở Lưu Ích, Cung Đô một tiếng, ta chẳng thèm để ý "Sơn tặc" màu đỏ của các người, cho nên các người phải mang binh tới đầu nhập.

Lưu Ích, Cung Đô đã sớm biết Tôn Vũ là "Thương vương", hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó cùng quỳ xuống đất: - Tạ ơn Tôn tướng quân ưu ái, hai người chúng ta bây giờ trở về Nhữ Nam, thu nạp bộ hạ ... chỉ có điều... lần này đi Hà Bắc đường xá xa xôi, ở giữa lại có kẻ địch mạnh như Viên Thiệu, Tào Tháo, hai người bọn ta dẫn gần vạn bộ hạ chỉ sợ không qua được ...

Tôn Vũ mỉm cười nói: - Chuyện này ta đã sớm nghĩ đến, Đào Khiêm cùng Công Tôn gia ta là đồng minh, các người sau khi thu nạp xong quân khăn vàng, cứ tới Từ Châu trước, sau đó nhờ cậy Khổng Dung Bắc Hải, là có thể đến được Thanh Châu, men theo bờ biển liền có thể tới Bắc Bình, ta sẽ nói cho Đào Khiêm với Khổng Dung một tiếng, để bọn họ chiếu cố các người dọc đường đi.

Nghe được Tôn Vũ sắp xếp lộ tuyến xong xuôi hết, Lưu Ích cùng Cung Đô không còn nghi kị nữa, hai người cùng lạy nói: - Tạ ơn Tôn Tướng quân có ân dìu dắt!

Hắc hắc, trong lòng Tôn Vũ mừng thầm, đây là nhóm thủ hạ đầu tiên ta chính thức thu nạp được sau khi tới thế giới này. Triệu Vân, không tính! Thái Sử Từ, không tính! Từ Hoảng ... khụ khụ, cô nhóc này quá khó tính, cũng không biết ta là thủ hạ nàng hay nàng là thủ hạ ta. Trương Giác, khụ khụ, người này có thể gọi là thủ hạ sao?

Ngược lại tướng lãnh xuất thân dân dã như Lưu Ích, Cung Đô này, tương lai nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe chỉ huy của mình, trở thành thủ hạ trung thành của mình! A, mặc dù võ tướng kỹ hơi tệ ... nhưng dù gì cũng xem là một người, có thể dùng được.

Tôn Vũ hoàn toàn không nghĩ tới việc Công Tôn gia không muốn thu nhóm người này, bởi vì em gái ngoan căn bản là Tôn Vũ nói gì thì nghe nấy ...

Tôn Vũ đưa mắt nhìn Lưu Ích, Cung Đô trở về Nhữ Nam, tâm tình trở nên sáng sủa, hắn vỗ nhẹ vào ngựa trắng, hát bài hát phổ biến của đời sau, về thành Từ Châu theo đường nhỏ.

Trong Mi phủ vẫn còn ánh đèn lay lắt, hai người Công Tôn Việt cùng Mi Trinh vẫn chưa ngủ, không ngờ còn ngồi ở tiền sảnh chờ hắn về! Trong lòng Tôn Vũ dâng lên cảm giác hạnh phúc mỹ mãn, ai nha, mấy ngày trước ta còn trăm phương ngàn kế trốn tránh nữ nhân, bây giờ cái nhà sau khi có phu nhân hiện hữu, cũng rất ấm áp!

------------

Nhật ký nhà khoa học:

Hai người Lưu Ích, Cung Đô, là nhóm tướng lãnh đầu tiên ta chân chính thu nạp có mục đích. Trước đó, mặc dù ta chứa chấp đám Triệu Vân, Từ Hoảng, Thái Sử Từ, Trương Giác, nhưng lý do chứa chấp các nàng thay vì nói là coi trọng thực lực của các nàng, chỉ bằng nói là do mình tùy hứng.

Đúng vậy, mấy cô nhóc ta thu nạp trước kia, phần lớn là xuất phát từ phán đoán của bản thân với xấu đẹp, ví dụ như Triệu Vân điềm đạm đáng yêu, Thái Sử Từ ngây thơ thẳng thắn, Từ Hoảng kiêu ngạo nhưng gan nhỏ ... mục đích ta thu nạp các nàng, phần lớn là từ sự trân trọng với cái đẹp, chứ không phải là khao khát thực lực.

Song khi ta trải qua trận chiến Hổ Lao quan, lúc ta muốn trong tay mình nắm giữ lực lượng đánh bại Đổng Trác, ta bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình ... Đánh bại Đổng Trác thực lực cường đại, không thể chỉ một mình ta hoặc là lẻ tẻ mười mấy người, ta cần chính là lực lượng cả thiên hạ.

Vứt bỏ phán đoán với đẹp xấu, vứt bỏ vui buồn tùy hứng của bản thân, suy nghĩ hoàn toàn từ góc độ thu hoạch ích lợi, ta thu nạp Lưu Ích cùng Cung Đô. Tương lai, ta còn phải thu nạp nhiều thủ hạ tương tự hơn, cho dù các nàng tướng mạo ra sao, cho dù tính tình cùng bản tính các nàng xấu xa bao nhiêu, nếu có trợ giúp với thực lực của ta, ta liền đồng ý vươn tay ta ra.

Bắt đầu từ ngày đó, ta đã không còn là nhà khoa học đơn thuần! Ta từng bước giẫm vào trong vũng bùn có tên là chính trị.

Tôn Vũ.

Ghi vào năm Phùng Ma Nguyên Niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK