Tôn Vũ không chen miệng vào được nên gọi Triệu Vân định rời đi.
Lại nghe Công Tôn Toản cung kính nói với Trịnh Huyền: "Lão sư, người đã tới đây thì tiện thể giúp ta xem Tôn Vũ. Với tuệ nhãn của người, có lẽ sẽ giải được mối nghi hoặc của chúng ta."
Tôn Vũ nghe vậy thì dừng bước, bụng lấy làm lạ: Xem ta? Giải mối nghi hoặc? Ta thì có cái gì hay mà xem?
Trịnh Huyền có cùng suy nghĩ với Tôn Vũ, cũng ngạc nhiên hỏi: "Cậu ta có gì đáng xem?"
Công Tôn Toản nói: "Lão sư, Tầm Chân tiên sinh tuy là nam nhân nhưng lại có thể sử dụng võ tướng kỹ. Hơn nữa… hắn còn sở hữu nhiều loại võ tướng kỹ, người thường khó mà làm được. Cho nên ta muốn mời lão sư xem thử xem hắn có gì khác biệt, liệu còn ẩn giấu thực lực càng mạnh hơn không."
Trình Huyền vừa nghe, hai mắt liền sáng rọi: "Có chuyện như vậy ư?" Bà quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Tôn Vũ.
Tôn Vũ bị bà nhìn chằm chằm thì hốt hoảng nói: "Không có gì đáng xem đâu, không xem cũng thế, ta không ẩn giấu thực lực gì cả."
Trịnh Huyền cười ha ha, nói: "Bá Khuê nói ngươi có võ tướng kỹ thì tức là ngươi có, nàng chẳng có lý do gì để lừa ta, thú vị đấy! Để ta xem rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào."
Bà vừa nói vừa khẽ phẩy tay qua mắt mình, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu lam bắn ra từ người bà. Không ngờ bà già sắp xuống lỗ này cũng biết võ tướng kỹ, lại còn là lam sắc.
Lam quang trên đỉnh đầu bà ngưng tụ lại thành hai chữ lớn - "Danh sư".
Ánh mắt của Trịnh Huyền như chùm tia lade, quét một cái liền bao phủ cả Tôn Vũ và Triệu Vân đứng sau lưng hắn trong lam quang.
Hả? Dùng lade để quét ta? Tôn Vũ kinh hãi, lam quang này là cái gì? Đừng có chiếu chết ta đấy.
Nhưng Tôn Vũ không thấy khó chịu gì cả, trái lại, khi ánh sáng màu lam quét qua người hắn thì có một cảm giác ấm áp, dễ chịu.
Công Tôn Toản ở bên vội hỏi: "Lão sư, thế nào rồi? Rốt cuộc võ tướng kỹ của Tầm Chân là sao? Ngài có thể hướng dẫn hắn một chút, xem hắn có còn võ tướng kỹ nào mạnh hơn mà chưa dùng ra không."
Trịnh Huyền khẽ ồ một tiếng, lẩm bẩm: "Kỳ lạ thật... Cậu ta không hề có tướng tài... Căn bản không thể sử dụng võ tướng kỹ a."
Tôn Vũ giật thót bụng, thảm, bị nhìn thấu rồi.
Nhưng Trịnh Huyền không quá hứng thú với hắn, hai mắt bà đột nhiên sáng rực, lam quang tập trung lên Triệu Vân đứng sau lưng Tôn Vũ, cả kinh: "Tướng... tướng tài của tiểu cô nương này... là hi thế chi tài..."
(Hi thế chi tài: tài năng hiếm thấy trên đời)
Lời của Trịnh Huyền làm cả Tôn Vũ và Công Tôn Toản đều kinh ngạc.
Tôn Vũ kinh ngạc là vì ánh mắt của lão bà này thật chính xác, liếc một cái liền biết Triệu Vân có tài, còn mình thì không. Hơn nữa bà ta còn có thể nhìn ra Triệu Vân có hi thế chi tài, kỹ năng của bà so với kỹ năng "Mịch Tài" vô dụng của Quan Tĩnh thì cao siêu hơn không biết bao nhiêu lần.
Công Tôn Toản giật mình hỏi: "Lão sư, hi thế chi tài là có ý gì? Là võ tướng kỹ lam sắc? Hay võ tướng kỹ kim sắc?"
Trịnh Huyền lắc đầu nói: "Ta không rõ cụ thể là cấp gì, nhưng có thể khẳng định là võ tướng kỹ rất khủng bố, uy lực cực lớn. Song với thân thể gầy yếu của cô bé, chỉ sợ khi cô bé dùng võ tướng kỹ sẽ không chịu nổi mà chết."
Những lời này dọa mọi người nhảy dựng lên.
Trịnh Huyền nhẹ nhàng nói với Triệu Vân: "Tiểu cô nương, có phải từ trước tới giờ cô nương không thể sử dụng võ tướng kỹ đúng không?"
Triệu Vân nấp sau lưng Tôn Vũ, gật gật đầu một cách đáng thương.
"Không dùng được là tốt." Trịnh Huyền thành khẩn nói: "Một khi sử dụng, cô nương nhất định sẽ bạo thể mà chết. Tận đáy lòng cô nương có một tiềm thức luôn tự nhủ với bản thân rằng, dùng võ tướng kỹ sẽ chết, cho nên bản năng của cô nương mới chống cự lại võ tướng kỹ, phong ấn nó vào trong cơ thể."
A? Tôn Vũ nghe xong thì tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy. Hắn phát hiện Trịnh Huyền đúng là một nhân vật lợi hại, ngay chuyện như vậy cũng biết, quả không hổ là "Danh sư".
Tôn Vũ vội hỏi: "Lão sư, vậy phải làm thế nào để giải quyết vấn đề của Triệu Vân?"
Trịnh Huyền buông tay, thở dài nói: "Ăn! Ra sức ăn! Đồng thời rèn luyện thân thể để khỏe mạnh hơn, cho đến lúc thân thể tiểu cô nương này có thể chịu được võ tướng kỹ vượt quá bình thường của nàng."
A? Thì ra đây chính là lý do Triệu Vân không ngừng ăn, mà ăn thế nào cũng không đủ no. Tôn Vũ hít một hơi khí lạnh, hắn vội đẩy Triệu Vân, chỉ vào phòng bếp, nói: "Tử Long, hôm nay ta cho phép ngươi ăn sạch mọi thứ trong bếp, thiếu ta mua thêm."
Triệu Vân mừng rỡ, nàng vừa nghe các vị đại nhân lúc thì nói võ tướng kỹ, lúc lại bàn hi thế chi tài gì gì đó, mãi mà không hiểu gì cả. Đến cuối cùng mới nghe ra được một câu, chính là câu Tôn Vũ nói hôm nay cho nàng ăn đủ.
Triêu Vân hoan hô một tiếng rồi chạy về phía phòng bếp.
Khục, nha đầu này, chắc sẽ không ăn thành con lợn con chứ? Tôn Vũ cười khổ, bụng nghĩ thầm: ta phải lập một chế độ dinh dưỡng hoàn mỹ cho nàng, cho thân thể nàng nhanh chóng mạnh lên, sau đó có thể chứng kiến uy lực của Thường Sơn Triệu Tử Long. Chỉ là không biết cái mạng mười năm này có đủ để nuôi Triệu Vân đến lúc khỏe mạnh không.
Lúc này Trịnh Huyền lại cười nói: "Tiểu nha đầu này không chỉ thể chất yếu, võ tướng kỹ của nàng còn có ba lớp gông xiềng. Nếu như không cởi bỏ được ba lớp gông xiềng này thì dù thể chất có mạnh lên cũng không sử dụng võ tướng kỹ được."
"Gông xiềng? Nghĩa là sao?" Tôn Vũ lấy làm lạ.
Trịnh Huyền nghiêm túc nói: "Trên đời này, người có tướng tài mà không thể sử dụng không phải chỉ có một mình nha hoàn của ngươi. Bọn họ đa phần là vì không cởi được gông xiềng nên không thể sử dụng. Cái gọi là gông xiềng, kỳ thực chính là điều kiện tiên quyết để phóng ra võ tướng kỹ. Không đạt được điều kiện này thì trước sau gì cũng không thể thức tỉnh."
"A? Có điều kiện hạn chế?" Tôn Vũ hiểu ra, vội vàng hỏi: "Ba lớp gông xiềng của Triệu Vân là gì?"
Trịnh Huyền lắc đầu nói: "Ta cũng không nhìn ra, ba điều kiện này chỉ có thể để chính nàng tự phát hiện ra."
Tôn Vũ suy nghĩ: Ba điều kiện tiên quyết này sẽ là gì? Theo như hiểu biết của ta về Triệu Vân thì nàng sẽ dùng thương, mặc giáp bạc, cưỡi ngựa trắng, liệu có thể là ba cái này không? Ách, nếu là mấy điều kiện này thì quá dễ dàng, chắc không phải đâu, tóm lại sau này từ từ để nàng thử nghiệm.
Tôn Vũ ôm quyền nói với Trịnh Huyền: "Lão sư, đệ tử còn nhiều nghi hoặc về võ tướng kỹ, thật sự không rõ thứ này là sao, mong lão sư có thể giải thích cho đệ tử."
Trịnh Huyền cười nói: "Nhắc tới cái này thì dài lắm, hay là để ta xem võ tướng kỹ của ngươi trước đã. Nghe Bá Khuê nói ngươi biết nhiều loại võ tướng kỹ, nhưng ta dùng "Danh Sư" lại không thấy được có tướng tài ở ngươi. Ngươi có thể biểu diễn một chút võ tướng kỹ của mình không?"
Tôn Vũ nhận lời, rồi lần lượt biểu diễn "Tốc ký", "Cự lực", "Tất trúng" ở trước mặt Trịnh Huyền.
Sau khi xem xong, Trịnh Huyền lắc đầu thở dài: "Hình thì giống mà thần không giống... Võ tướng kỹ của ngươi và võ tướng kỹ của chúng ta cơ bản là khác nhau. Ta nhìn ra được, võ tướng kỹ của ngươi đến từ một loại sức mạnh thực chất tách rời với bản thân ngươi. Loại sức mạnh này rất linh hoạt, đầy biến hóa, thậm chí có tư tưởng của riêng nó."
Tôn Vũ kinh ngạc, lão bà Trịnh Huyền này thật lợi hại, có thể nhìn ra võ tướng kỹ của hắn là do một sức mạnh khác điều khiển, hơn nữa biết NM01 có năng lực phán đoán của riêng nó. NM01 là người máy trí tuệ, biết suy nghĩ, không chỉ đơn giản là chia sẻ ý thức với hắn.
Trịnh Huyền lại nói: "Võ tướng kỹ của chúng ta là thứ chết, nó không có tư tưởng, sinh ra đã tồn tại trong người chúng ta, cả đời không thể thay đổi. Ví dụ như "Danh sư" của ta, hay "Bạch mã" của Bá Khuê, vĩnh viễn không biến thành một võ tướng kỹ khác."
Tôn Vũ biết mình đã gặp phải một vị đại sư, vội nói: "Đệ tử đến từ một sơn thôn xa xôi gọi là Bắc Kinh, quả thực khác với nơi đây."
Trịnh Huyền lắc lắc đầu: "Bắc Kinh? Ta chưa từng nghe qua, có lẽ là một nơi rất tốt."
Bà dừng lại một chút rồi nói: "Kỳ thật thế giới chúng ta vốn không có võ tướng kỹ, võ tướng kỹ xuất hiện phải nói từ ngọc tỷ truyền quốc."
"Ngọc tỷ?" Tôn Vũ lấy làm lạ, hắn có biết một chút về thứ này. Trong "Tam quốc diễn nghĩa" Tôn Kiên giành được ngọc tỷ truyền quốc, về sau rơi vào tay Viên Thuật. Viên Thuật chiếm ngọc tỷ xưng đế, trở thành một trò cười.
Trịnh Huyền rủ rỉ kể lại, thì ra trong thời Tây Hán, Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán, ép cô của y tức hoàng thái hậu Vương Chính Quân giao ra ngọc tỷ truyền quốc. Vương Chính Quân đối mặt với thân nhân ngày xưa từng tin tưởng, nay lại trở thành kẻ cướp đoạt thiên hạ nhà Hán thì vô cùng căm phẫn, lại không thể làm được gì, vì vậy trong cơn tức giận đã ném thật mạnh ngọc tỷ xuống bậc thềm, làm vỡ góc "Li" trên ngọc tỷ.
Trong khoảnh khắc ngọc tỷ bị vỡ, từ trong đó bay ra năm luồng ánh sáng "Lục", "Hồng", "Lam", "Kim", "Ám kim", chiếu sáng cả chân trời. Sau đó năm luồng sáng này tản ra khắp thiên hạ, từ đấy trong thiên hạ đột nhiên xuất hiện một nhóm người biết võ tướng kỹ.
Hơn nữa võ tướng kỹ của những người này chia làm năm cấp dựa theo thứ tự "Lục", "Hồng", "Lam", "Kim", "Ám kim", uy lực của cấp sau mạnh hơn cấp trước nhiều lần.
Tôn Vũ nghe tới đây thì hít một hơi khí lạnh, vội hỏi: "Vậy có nghĩa là... võ tướng kỹ kỳ thực là một loại sức mạnh bay ra từ ngọc tỷ truyền quốc?"
Trịnh Huyền gật đầu, nói: "Trên thế gian có vô số người may mắn, bọn họ được năm luồng ánh sáng này chiếu trúng, vì vậy sở hữu võ tướng kỹ. Các đời con cháu của họ lại truyền thừa những năng lực này. Kỳ lạ ở chỗ, tất cả võ tướng kỹ chỉ có thể truyền cho nữ nhân, nam nhân bất kể thế nào cũng không có được."
Bà nhìn chằm chằm Tôn Vũ một hồi, sau đó tò mò nói: "Rất rõ ràng, ngươi cũng không được truyền thừa võ tướng kỹ, chỉ là có một loại sức mạnh có thể mô phỏng võ tướng kỹ mà thôi."
Tôn Vũ cảm thấy rất thú vị, tính ham tìm hiểu của một nhà khoa học làm hắn buột miệng hỏi: "Nói vậy ngọc tỷ truyền quốc là nguồn gốc của võ tướng kỹ, ai giành được ngọc tỷ thì sẽ thành trâu bò."
Tuy không biết trâu bò là cái gì, nhưng Trịnh Huyền có thể đoán nó nghĩa là rất lợi hại, bà cười nói: "Không sai! Ngọc tỷ truyền quốc có thể giúp người ta được truyền thừa võ tướng kỹ mạnh mẽ. Nó là thiên hạ chí bảo, tất nhiên nằm ở trong tay hoàng thượng, bởi vậy thần dân thiên hạ mới đều quy thuận."
------------------------------------------------
Nhật ký khoa học gia:
Khi ta nghe nói trên thế giới có "Y thần", ta bắt đầu dần từ bỏ ý định trở về thế giới cũ. Bởi vì trở về có nghĩa là một lần nữa bị ướp lạnh, ở lại còn có thể được chữa khỏi bệnh. Huống chi, ta không hề có bất cứ đầu mối nào để trở về thế giới cũ, nhưng tìm kiếm "Y thần" lại có thể thực hiện được.
Thế giới này làm ta mê say, nó có rất nhiều thứ đáng để ta nghiên cứu. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy ta cả ngày suy nghĩ về chuyện võ tướng kỹ và ngọc tỷ truyền quốc. Nhà khoa học không phải là một nghề xua tan những nghi hoặc, tìm hiểu những điều chưa biết đó sao?
Ta muốn giải đáp tất cả bí ẩn ở đây, đương nhiên, phải đợi bệnh của ta được chữa khỏi đã.
Không biết đại phu Hoa Đà thu tiền chữa bệnh có đắt không? Ta nghĩ phải tiết kiệm nhiều tiền hơn cho an toàn.
Tôn Vũ.
Ghi lại ở thời đại kỳ dị được gọi là "Trung bình nguyên niên".