Mây đen che kín bầu trời, gió giật ầm ầm, từng bầy quạ đen bay loạn trên bầu trời thành Lạc Dương khiến cho lòng người hoảng sợ. Tiếng quạ kêu buồn thảm báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày kinh hoàng.
Trong đại điện hoàng cung ở thành Lạc Dương đúng là có một chuyện kinh hoàng đang diễn ra!
Trong đại điện chất đầy thi thể. Những thi thể này đều là thái giám, cung nữ hoặc là thị vệ trong cung.
Lúc này một đội binh sĩ mặc mặc áo giáp đen đang chuyển những thi thể này ra khỏi cung điện. Vẻ mặt bọn họ tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường, dường như việc giết chết đám người này chẳng tốn chút công sức nào.
Ở giữa biển máu này, ngay trên ngai vàng cửu ngũ chí tôn có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi đó. Người này mặc bộ long bào của đế vương, nhưng điều kỳ lạ là trên hắn lại không hề có chút uy nghiêm nào của đế vương, chỉ có vẻ sợ sệt và nhu nhược. Người này tên là Lưu Hiệp, còn gọi là Hán Hiến Đế.
Lúc này trên khuôn mặt của Hán Hiến Đế Lưu Hiệp tràn đầy vẻ sợ hãi, hắn lớn tiếng nói: "Đổng tướng, vì sao ngươi lại giết hết người trong cung?"
Đối diện với Lưu Hiệp là một ngự tỷ đầy vẻ ngạo nghễ. Nàng khoảng hai lăm tuổi, trên người mặc một bộ y phục của văn thần, nhưng ở phía dưới lớp y phục này nàng lại mặc một bộ giáp sắt. Tay nàng cầm một thanh thiết kiếm, trên thân kiếm có máu tươi đang nhỏ xuống. Nàng chính là vị gian tướng quyền khuynh thiên hạ — Đổng Trác.
Đổng Trác lạnh lùng cười, quơ quơ thanh kiếm, vẩy máu trên thân kiếm xuống đất. Sau đó nàng ngạo nghễ nói: "Lưu Hiệp, mau giao thiên hạ này cho ta đi. Ngươi là một nam nhân không biết võ tướng kỹ, có tư cách gì để chiếm lấy ngai vàng? Thật ra thiên hạ này sớm đã thành vật trong túi ta rồi, chẳng qua là ta muốn chọn một ngày đẹp trời để lấy lại mà thôi."
Hán Hiến Đế sợ tới mức toàn thân run rẩy. Hắn lui về góc của long ỷ, bi thảm nói: "Ngươi muốn thiên hạ này, ta sẽ nhường cho ngươi. Ta đối với ngươi luôn luôn nói gì nghe nấy, thiên hạ này sớm đã là của ngươi rồi. Ngươi... cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?"
Đổng Trác tiến về phía trước một bước, duỗi kiếm chỉ vào Lưu Hiệp: "Nhưng trong tay ngươi có một món đồ khiến cho cuộc sống của ta khó có thể bình yên được. Lỡ như có một ngày ngươi khám phá được bị mật trong đó, học được võ tướng kỹ lợi hại, chẳng phải là gây cho ta rất nhiều phiền toái hay sao?"
Lưu Hiệp run lên. Từ dưới long ỷ hắn lấy ra một cái ngọc tỷ rất lớn, run rẩy nói: "Thì ra... ngươi muốn cướp Truyền quốc ngọc tỷ..."
"Ha ha, Truyền quốc ngọc tỷ, nguồn gốc của võ tướng kỹ trong thiên hạ." Hai mắt Đổng Trác tỏa sáng, cười nói: "Ai có được nó, người đó sẽ có cơ hội khám phá bí mật của võ tướng kỹ, đạt được sức mạnh vô địch thiên hạ. Vật như vậy lại để trong tay hoàng gia thật sự là đáng tiếc, hiện tại nó nên đổi chủ nhân rồi. Ha ha ha ha!"
Lưu Hiệp cực kỳ sợ hãi. Hắn ôm Truyền quốc ngọc tỷ từ trên long ỷ lăn xuống, núp ở trong một góc đại điện, toàn thân phát run: "Chuyện này... Truyền thuyết này chỉ sợ là giả. Ngọc tỷ đã truyền không biết bao nhiêu đời trong hoàng gia, chưa ai tìm ra được bí mật của nó cả. Đổng tướng, ngươi không thể chỉ vì một truyền thuyết hư ảo mà mang lấy danh xấu giất vua cướp nước chứ."
Đổng Trác cười lạnh nói: "Cho dù không vì ngọc tỷ đi nữa, ta vẫn muốn giết vua cướp nước. Hừ!"
Nàng giơ kiếm lên, đi đến trước mặt Lưu Hiệp, vung kiếm muốn chém.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng quát to: "Dừng tay!"
Đổng Trác quay người, chỉ thấy bên cạnh cửa điện có hai nữ tử đang đứng ở đó, một cao một thấp. Người cao hơn khoảng chừng mười sáu tuổi, dáng người cao gầy thon thả, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, quả thực làm cho người ta vừa nhìn nhìn thấy liền say mê trong lòng, không thể tự kềm chế được. Nàng mặc một bộ nghê thường vũ y lộng lẫy, nói không hết được vẻ xinh đẹp đọng lòng người.
Nàng là nghĩa nữ của Đổng Trác, tên là Điêu Thuyền. Vừa rồi chính nàng đã hô lên "Dừng tay".
Người thấp hơn chỉ khoảng mười hai tuổi, dáng người còn chưa có phát dục, chỉ là một tiểu la lỵ. La lỵ này mặc một bộ giáp đen, trên lưng đeo một thanh Phương Thiên Họa kích. Bởi vì vóc dáng của nàng thấp bé, họa kích lại quá dài khiến cho thanh kích từ đầu vai của nàng vươn dài ra, dường như còn cao gấp đôi nàng. Nhưng bộ dạng buồn cười này cũng không làm cho người ta cảm thấy nàng ngây thơ đáng yêu, bởi vì trên người nàng mơ hồ lộ ra một luồng sát khí, phối hợp với bộ giáp màu đen khiến cho người ta cảm giác được sự uy phong lẫm lẫm của nàng.
La lỵ uy phong này cũng không thể nói là đẹp, nhưng khuôn mặt cũng coi như là tinh tế. Có điều vè mặt nàng lãnh đạm, không vui không buồn.
Nàng cũng là nghĩa nữ của Đổng Trác, tên là Lữ Bố.
Điêu Thuyền mở miệng nói: "Nghĩa mẫu, người ngang nhiên muốn giết hoàng thượng? Làm một người bất trung bất nghĩa sao? Hài nhi không thể đồng ý với người được!"
Lữ Bố ở bên cạnh cũng lạnh lùng thốt lên: "Tỷ tỷ không đồng ý, ta cũng không đồng ý!"
Đổng Trác nhìn thấy hai nghĩa nữ của mình chạy vào trong điện, trong lòng có một chút không thoải mái. Nàng biết rõ hai người này đều có ý phản đối, cho nên lúc giết hoàng đế mới cố ý không gọi các nàng. Không ngờ các nàng lại tự mình chạy tới đây.
Đổng Trác nhịn không được ngạc nhiên nói: "Ta ở ngoài thành Lạc Dương bố trí hai mươi vạn kỵ binh Tây Lương, dặn bọn hắn không để cho bất cứ ai vào thành. Hai người các ngươi sao lại vào được?"
Điêu Thuyền cười ngạo nghễ nói: "Có võ tướng kỹ của ta ở đây, hai mươi vạn thì sao? Hai trăm vạn cũng chẳng là gì đối với ra."
Đổng Trác nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cười nói: "Thì ra là vậy. Ở ngoài cửa thành ta lưu lại Hoa Hùng, Lý Giác, Quách Tỷ, Phàn Trù, Từ Vinh... Một đống đại tướng chạy đi đâu rồi? Ta đã ra nghiêm lệnh tuyệt đối không cho các ngươi vào mà."
Tiểu la lỵ Lữ Bố tiến về phía trước một bước, một chữ cũng không có nói, chỉ lộ ra sát khí nhè nhẹ trên người.
Đổng Trác nhìn thoáng qua Lữ Bố, cười nói: “Là ta suy tính không chu toàn. Nếu như ngươi muốn xông vào, đám tướng lãnh bất tài kia thật đúng là không có cách bắt ngươi, ha ha! Bây giờ các ngươi đã vào được, nhìn thấy ta muốn giết hoàng đế, các ngươi muốn làm gì? Giết ta giúp đỡ Hán thất?"
Điêu Thuyền cười ngạo nghễ nói: "Đúng là chúng ta muốn giết ngươi, giúp đỡ Hán thất! Muội muội, lên!"
Lữ Bố lại tiến về phía trước một bước, đấu khí mãnh liệt từ trong thân thể nhỏ bé của nàng phát ra. Đấu khí này như thực chất, thổi bay mọi thứ ở trong đại điện hoàng cung, khiến cho toàn bộ đồ vật đều đổ trái đổ phải.
Phương Thiên Họa kích dài một trượng hai từ trên lưng của Lữ Bỗ bay lên, giống như có người điều khiển tự động rơi vào trong tay Lữ Bố.
"Chết đi, quốc tặc Đổng Trác!" Điêu Thuyền nhẹ quát một tiếng, chỉ tay về phía Đổng Trác. Cùng lúc đó, Lữ Bố đã giơ cao Phương Thiên Họa kích quét về phía Đổng Trác...
Nhưng Đổng Trác cũng không sợ hãi. Trên người nàng nhấp nhoáng lam quang, hai chữ lớn màu lam nhảy ra: "Soán quốc" . Trong khoảnh khắc hai chữ này tỏa ra ánh sáng màu lam bao trùm lên Điêu Thuyền và Lữ Bố. Phương Thiên Họa kích trên tay Lữ Bố ngừng lại, nàng rõ ràng đã ngừng thế tiến công.
Trong nháy mắt sau đó!
"Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Điêu Thuyền và Lữ Bố bỗng nhiên quỳ xuống, hướng về Đổng Trác xưng thần.
"Ha ha ha ha ha!" Đổng Trác điên cuồng cười: "Võ tướng kỹ mạnh nhất thiên hạ này không phải cái gì màu vàng, màu ám kim, mà là võ tướng kỹ màu lam 'Soán quốc' của ta. Ha ha ha, bất cứ ai ở trước mặt của ta, đều chỉ có thể cúi đầu xưng thần, không người có thể chống cự với ta."
Đổng Trác cười một hồi, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa giết Hán Hiến Đế Lưu Hiệp. Nàng quay đầu lại, lúc này Lưu Hiệp vốn co rúm người trong một góc hoàng cung đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"A? Tên nam nhân vô dụng này dám thừa dịp lúc ta đối phó với Điêu Thuyền và Lữ Bố để chạy trốn ư." Đổng Trác giận dữ, nàng quát to với Điêu Thuyền và Lữ Bố: "Chúng nữ nhi, mau tìm Hán Hiến Đế Lưu Hiệp ra đây cho ta. Cho dù có phải lật tung cả thành Lạc Dương này cũng phải lấy được Truyền quốc ngọc tỷ về!"
Tâm trí của Điêu Thuyền và Lữ Bố đã bị khống chế. Ở trong mắt của các nàng hiện tại Đổng Trác mới là hoàng đế, mà ngược lại Lưu Hiệp lại biến thành một tên gian tặc.
La lỵ giáp đen Lữ Bố nhấc Phương Thiên Họa kích dài gấp đôi mình lên, đi theo sau lưng Điêu Thuyền, chậm rãi ra khỏi hoàng cung.