Vả lại có đánh bại Đổng Trác hay không cũng chả liên quan gì đến mình. Mình đi tìm Hoa Đà đã, chữa hết bệnh rồi nghĩ thứ gì cũng chưa muộn. Nếu không thăng quan phát tài, đánh bại Đổng Trác mà mình lại ngỏm tò te thì còn làm gì được nữa?
Tôn Vũ tới cạnh Công Tôn Toản nói: “Bá Khuê, chúng ta cũng đồng ý rút quân đi, bây giờ đánh không thắng Đổng Trác được.”
Công Tôn Toản rất nghe lời Tôn Vũ, thấy hắn nói triệt binh thì liền biểu thị thái độ mình cũng đồng ý rút quân. Thấy phần lớn chư hầu đều tán thành rút quân, Viên Thiệu cũng không chần chừ nữa, bà ta phất phất tay nói: “Đã muốn rút, vậy rút cả đi. Lần này xem như liên minh phản Đổng chúng ta gặp xui rồi. Mấy năm sau tìm được lương thần đại tướng, chúng ta lại xuất binh tìm Lữ Bố. Đến lúc đó, bản tướng quân sẽ phát hịch văn mời anh hùng thiên hạ, lần nữa dựng cờ khởi nghĩa.”
Mọi người ôm quyền, xem như ứng lời. Ngay lúc đó đã có mấy chư hầu bắt đầu rút binh.
Tôn Vũ kéo tay nhuyễn muội tử, thấp giọng: “Chúng ta cũng mau rút thôi, nơi này không nên ở lâu, không an toàn.”
Công Tôn Toản ngạc nhiên: “Lữ Bố và Điêu Thuyền cũng đâu giết người, chỉ có đem người đả thương thôi mà. Mình đâu cần phải vội thế làm gì?”
“Đương nhiên là vội rồi!” Tôn Vũ nhìn nhuyễn muội tử thật đơn thuần, thở dài nói: “Lữ Bố tuy không giết người, nhưng Đổng Trác thì không biết được. Lỡ đâu nàng ta phái tới tướng khác, dẫn Tây Lương thiết kỵ giết qua... Binh lính của chúng ta hiện nay đều đã chùn tay mỏi gối, sao thể chiến đấu, lúc ấy chẳng phải tùy người ta chém giết hay sao.”
Công Tôn Toản nghe mà hoảng sợ, vội vàng nói: “Ta sao lại quên mất Đổng Trác còn tướng lãnh khác chứ. Lữ Bố và Điêu Thuyền quá lợi hại khiến ta choáng váng mất rồi. Mau lên, chúng ta mau rút binh thôi.”
Haizzz. Tôn Vũ buồn bực thở dài, IQ của nhuyễn muội tử bị Lữ Bố dọa sợ làm cho giảm xuống mất rồi. Hắn liếc mắt qua lại thấy mãnh hổ Giang Đông Tôn Kiên đang đi về phía mình.
Tôn Kiên cũng tham gia trận hỗn chiến vừa qua, chỉ là bị thương nhẹ, lúc này tay băng vải trắng. Nàng đi tới cạnh Tôn Vũ, chắp tay nói: “Tôn tướng quân, không biết tướng quân sau đây đã tính toán thế nào? Có muốn hay không đến Giang Đông của chúng ta thăm một chuyến, nhìn xem Tôn Sách, Tôn Quyền, Tôn Thượng Hương các con gái ta có hợp ý tướng quân không? Có thể chọn một người ở rể…”
Sặc! Ngất mất thôi! Vẫn còn muốn mời ta về ở rể, ta thà chết cũng không chịu. Tôn Vũ nhếch miệng nói: “Ý tốt ủa tướng quân ta xin ghi nhớ, nhưng tạm thời ta chưa có ý định thành thân.”
Nhuyễn muội tử Công Tôn Toản đang trừng mắt nhìn Tôn Kiên. Tôn Kiên bĩu môi, đành mang thủ hạ rời đi.
Tôn Kiên vừa rời đi, meo meo mắt Tào Tháo lại chui ra. Cô nàng này tuy rằng bị Lữ Bố đánh bại, nhưng nàng ta cũng chả có vẻ gì là sa sút tinh thần cả, vẫn dáng vẻ hăng hái, quần áo sặc sỡ, khôi giáp đầy vàng bạc chiếu rọi lóa mắt. Nàng cười hì hì nói với Tôn Vũ: “Tôn tướng quân thực sự muốn theo Công Tôn Toản sao? Đừng có trách ta không nhắc nhở trước, tướng quân đi theo tiểu chư hầu không có tương lai tốt gì đâu. Tướng quân xem mới đây đó, bách anh chiến Lữ Bố, quân Công Tôn gia ngay cả võ tướng cũng kiếm không ra. Hứng thú theo ta tới Tào gia không? Thật sự lấy kỹ năng “Phụ tá” của tướng làm chức đại tướng cũng không vấn đề.”
Mẹ ơi, thiệt là sợ cô nàng này luôn, có đào chân tướng nhà người ta thì cũng đừng làm ngay trước mặt chủ nhà chứ. Tôn Vũ đổ mồ hôi!
Thời này một là không điện thoại, hai là giao thông bất tiện, Tôn Vũ nếu trở về Bắc Bình rồi có trời mới biết lúc sẽ gặp lại, vì thế Tào Tháo, Tôn Kiến mới vội vã đi tới mời gọi hắn như thế. Nhưng điều này Tôn Vũ lại không hiểu được.
Nhuyễn muội tử lại trừng mắt nhìn Tào Tháo. Vì sao ai cũng chạy tới định bắt nam nhân của mình vậy? những kẻ này thật quá kỳ cục!
Tôn Vũ cười khổ, nói với Tào Tháo: “Tướng quân ưu ái ta xin ghi nhớ. Nhưng ta chỉ thích ở Công Tôn gia, nhà khác ta không thích.”
Nhuyễn muội tử mừng rỡ! Trong lòng âm thầm cười tươi như hoa nở.
Tào Tháo đảo mắt, liếc nhìn về phía Viên Thiệu, hạ giọng nói: "Tôn tướng quân, chớ có trách ta không có nhắc nhở. Viên Thiệu đối với Công Tôn gia vẫn như hổ đói rình mồi. Hiện tại thiên tử Đại Hán không có ở đây, quốc gia lại bị Đổng Trác làm cho loạn xà ngầu, Viên Thiệu chắc chắn nhân cơ hội đánh chiếm Bắc Bình. Các người mới vừa rồi cũng nhìn thấy đấy, thủ hạ đại tướng của Viên Thiệu như nấm sau mưa... Công Tôn gia làm sao chống lại được... Tôn tướng quân, hì hì, Công Tôn tướng quân, các người nếu là gánh không nổi Viên Thiệu, không ngại mang theo cả Công Tôn gia tới đầu nhập chỗ Tào Tháo ta. Hì hì hì, yên tâm! Ta không ngại đâu."
Tôn Vũ nghe lời này, trong lòng nhảy dựng lên. Tào Tháo này thật lợi hại. Trong thế giới kia của mình có chuyện gì phát sinh Tào Tháo đều đoán trước được. Trên thực tế trong thế giới kia của Tôn Vũ, sau này Viên Thiệu tại Giới kiều đánh bại Công Tôn Toản, thành đại bá chủ hùng cứ Hà Bắc. Công Tôn Toản thua trận tự sát, kết quả rất thảm. Có điều ở thế giới này lịch sử đã hoàn toàn thay đổi, chuyện này không nhất định sẽ xảy ra. Nói không chừng Viên Thiệu bận rộn đối phó Đổng Trác nên không có thời gian tới để ý tới Công Tôn Toản thì sao.
Nghĩ tới chỗ này, Tôn Vũ cũng không dám phá hỏng con đường Tào Tháo đưa ra. Nói gì thì nói cũng phải cho mình với Nhuyễn muội tử lưu lại đường lui, nhỡ đâu Công Tôn gia thật sự thua Viên Thiệu, dù sao cũng nên tính trước bước an toàn. Từ khi mình tới cái thế giới này, trở thành thủ hạ của nhuyễn muội, nàng đối xử với mình cực kỳ tốt, như thế mình phải có trách nhiệm bảo vệ nhuyễn muội tử an toàn.
Hắn hướng Tào Tháo ôm quyền, nghiêm túc nói: "Cảm ơn ý tốt của Tào tướng quân. Nếu như... ta chỉ nói là nếu như... Công Tôn gia chúng ta thật bị Viên Thiệu bức đến cùng đường, ta nhất định khuyên can chủ công tới đầu nhập dưới trướng Tào tướng quân."
Tào Tháo nghe thế, mặt tươi như hoa. Nàng là người yêu tài, võ tướng kỹ của Tôn Vũ tuy rằng cũng chưa tính là lợi hại, nhưng rất lạ lùng, đáng giá để thu vào. Về phần “Bạch mã” của Công Tôn Toản, đây cũng là ngự binh kỹ rất tốt, không dùng thì phí. Nàng ưỡn bộ ngực đầy đặn lên, cười quyến rũ nói: "Vậy ta đón chờ tin tốt của các vị."
Nói xong Tào Tháo xoay người về doanh, mang binh rút lui.
Mười tám lộ chư hầu chỉ trong nháy mắt đã lui hết. Tất cả đều trở lại trong doanh trướng của mình, vội vã lệnh cho đám binh lính bủn rủn tay chân kia mau chóng rút quân.
Tôn Vũ và Công Tôn Toản cũng vội vàng trở về doanh trại. Lúc này Trương Bạch Kỵ và Triệu Vân đang sợ hãi chờ hai người bọn hắn. Vừa thấy được Tôn Vũ, Triệu Vân tựa như mèo con nhảy vào trong ngực Tôn Vũ, khóc ròng nói: "Thật là sợ quá đi! Mới vừa rồi không biết có chuyện gì xảy ra, tự nhiên hộ vệ binh lính bên cạnh đều ngã hết xuống đất không đứng dậy được, cả người mềm nhũn hết ra. Ta còn tưởng rằng bọn họ đói quá không chịu nổi! Do hồi đó ta đói bụng cũng là như vậy mà. Ta cho bọn họ húp cháo mà bọn họ không chịu uống."
Ặc, ta chịu ngươi rồi đó. Mấy người kia bị thế có liên quan gì đến đói bụng đâu trời? Đó là do "Khuynh đảo chúng sanh" của Điêu Thuyền gây nên. Tôn Vũ dở khóc dở cười xoa xoa đầu Triệu Vân nói: "Không sao đâu, bọn họ không đói bụng đâu, chỉ là bị bệnh thôi."
Binh sĩ Công Tôn quân cũng đã khôi phục lại được một chút sức lực, bước đi hay cưỡi ngựa là không thành vấn đề, chỉ có vung đao hất kiếm là không nổi thôi. Công Tôn Toản ra lệnh một tiếng, chư quân cũng đều hành động, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút về Bắc Bình.