“Ngươi thật là… Ngay cả mẫu thân ta còn không quản ta gắt như vậy…” Mặc Viên ngồi đối diện cảm thán.
“Bởi vậy cho nên mới nuôi dưỡng ra một kì nhân như nàng, quậy không ai bằng.” Bạch Nhất Quân vẫn cúi đầu xử lí tấu chương vừa nói.
“Gì cơ??? Ta mà quậy á???” Mặc Viên cao giọng chỉ vào mũi mình.
“Không thì ai? Chẳng lẽ Lục Bảo.” Bạch Nhất Quân ngẩng đầu lườm nàng.
“Ngươi nói quá rồi, ta chẳng qua là hơi năng động một chút thôi… Chứ thật ra ta rất ngoan đó nha. Hì.. hì..” Mặc Viên nghịch nghịch cánh của Lục Bảo nói.
Bạch Nhất Quân: “…”
Tính lừa ai đấy??? Hắn mới không tin!!!!
- --------------------------
Sáng hôm sau.
Trước cửa Tĩnh vương phủ, Mặc Viên một thân nam trang xanh nhạt đang đứng trước mặt Bạch Nhất Quân nghe dặn dò.
“Nàng đi đường cẩn thận, phải nhớ ăn uống đầy đủ, không được mạo hiểm, không được phá phách biết không?” Bạch Nhất Quân xoa xoa đầu nàng.
“Biết rồi, biết rồi… Rõ chán, ngươi dặn lần thứ một trăm lẻ mấy rồi đấy!” Mặc Viên bất lực nhìn con người trước mặt mình.
“Này… Này… Này… Các ngươi thôi đi, lão nhân gia ta vẫn chưa có chết đâu. Thật là… ta đi trước đây!” Vân lão ngồi trên lưng ngựa nhàm chán nói xong liền phóng ngựa đi mất.
“Được rồi, nàng đi đi.”
“Ta đi nha.” Mặc Viên vẫy vẫy tay quay người bước đi nhưng chợt nhớ ra cái gì đó liền xoay người lại, chạy tới chỗ Bạch Nhất Quân đang đứng nắm lấy vai hắn nhảy lên hôn chóc vào môi hắn một cái rồi phóng thật nhanh lên ngựa: “Đi đây.”
Dứt lời liền phi ngựa đi mất để lại Bạch Nhất Quân vẫn đang ngổn ngang trong gió.
Đến khi phản ứng lại thì người đã đi mất, hắn cười cười định vào trong thì thấy Bạch Nhất Thiên cùng Bạch Yến Lê đang đứng như trời trồng ở phía xa. Bạch Nhất Quân khẽ nhíu mày rồi quay lưng đi thẳng vào trong không thèm quay lại nhìn thêm chút nào.
Bạch Nhất Thiên cùng Bạch Yến Lê hôm nay rủ nhau xuất cung đến Tĩnh vương phủ. Hai người thay một thân thường phục rồi lững thững đi. Cơ mà khi gần đến nơi lại bị một cảnh tượng kì dị dọa cho ngu cả người.
Bọn họ thấy Bạch Nhất Quân đang dịu dàng xoa đầu một nam nhân. Đúng vậy!!! CHÍNH LÀ RẤT DỊU DÀNG!!! Đãi ngộ kiểu đó bọn họ sống lâu như vậy rồi mà còn chưa được hưởng thụ qua đâu!!!!!
Và khi thấy nam nhân đó hôn Bạch Nhất Quân thì tam quan của hai người lập tức nát như bột phấn luôn.
AAAAAAAAAAA!!!!! Hai người đó…. Hai người đó…. Không thể nào… Không thể nào…..
Bạch Yến Lê cứng ngắc quay sang hỏi Bạch Nhất Thiên: “Nhị hoàng huynh… muội… muội bị hoa mắt đúng không?”
“Hình như ta cũng vậy….” Bạch Nhất Thiên vẫn chưa hoàn hồn.
Cuối cùng bọn họ thấy nam nhân kia vừa đi thì Bạch Nhất Quân cười ngốc một phát rồi nhìn bọn họ bằng khó hiểu rồi quay lưng đi thẳng vào trong mà không thèm quan tâm.
Bạch Nhất Thiên: “….” Ta nhất định không phải ca ca ruột của tên này.
Bạch Yến Lê: “…” Ta rốt cuộc có phải muội muội ruột không vậy???