Triệu Mẫn Ly nhanh chân đi sang phòng Mặc Viên gõ cửa: “Tiểu Viên, ngươi có trong đó không?”
“Vào đi.”
Nghe tiếng nói đáp lại, Triệu Mẫn Ly không khách khí đẩy cửa phòng bước vào, rất tự nhiên ngồi xuống ghế rót trà uống còn không quên hỏi: “Tiểu Viên vậy ngươi có đi không?”
“Có.”
Triệu Mẫn Ly nghe nàng đồng ý nhưng trong lòng không hề vui tí nào. Nàng cảm thấy Mặc Viên hơi lạ: “Tiểu Viên ngươi sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? Vậy ở nhà đi, ngươi không đi cũng không sao, ta sẽ lựa lời nói với hoàng biểu ca.”
“Hả?” Mặc Viên hơi đơ một chút, hồi lâu khi tiêu hóa xong những lời Triệu Mẫn Ly thì thầm than thở.
Bạch đầu gỗ đáng ghét kia lại chi phối cảm xúc của nàng nữa rồi…..
Nhưng vì không muốn Triệu Mẫn Ly khó xử cũng như lo lắng cho mình, nàng nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng nói: “Ta không sao! Ngươi không cần phải như vậy! Đi thôi!”
Dứt lời liền kéo Triệu Mẫn Ly đi.
- ----------------------
Hoàng cung Kim Quốc.
Mặc Viên cùng Triệu Mẫn Ly được một tiểu thái giám dẫn đường đến ngự thư phòng. Vòng vèo tám cua bảy quẹo đến mức Mặc Viên hoa cả mắt, sắp không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc thì rốt cuộc cũng đến nơi.
Ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng nàng đã sớm chửi ầm lên. Mịa nó! Không có việc gì xây Hoàng cung to thế làm gì? Đã vậy còn bố trí n cái cua thêm n con đường làm lão nương hoa cả mắt sắp không phân biệt được phương hướng luôn rồi này!!! Đm!!!
Cùng lúc đó tiểu thái giám dừng lại trước cửa cung kính nói vọng vào: “Tâu bệ hạ, có Triệu quận chúa
cùng sứ thần Bạch Ly quốc cầu kiến.”
Sau đó một âm thanh trầm trầm vang lên: “Vào đi.”
Tiểu thái mở cửa làm động tác mời, sau khi thấy Mặc Viên cùng Triệu Mẫn Ly đã vào thì cung kính đóng cửa lui ra.
Mặc Viên cúi đầu bước vào thấy Triệu Mẫn Ly hành lễ thì cũng học tập làm theo. Khi nghe hai tiếng “bình thân” phát ra từ người ngồi phía trước thì lập tức đứng dậy, không tiếng động lùi lại một chút, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Nhưng buồn thay! Trong phòng giờ chỉ có ba người, nàng có cố gắng như thế nào cũng là vô ích bởi vừa đứng lên nàng liền bị điểm danh: “Đây chính là Mặc sứ thần?”
“Vâng.” Không ngẩng đầu lên mà còn hơi cúi người xuống Mặc Viên đáp lấy lệ.
Im lặng……….
Một sự im lặng đáng sợ. Nhưng đối với Mặc Viên mà nói thì chẳng là gì bởi nàng đang cúi đầu nên chỉ nhìn thấy chân mình thôi hơn nữa là đang thả hồn theo gió nữa nha.
Và trong bầu không khí có chút ngượng ngịu, hắn_ vị hoàng đế Kim quốc đó một lần nữa lên tiếng phá bỏ sự im lặng nãy giờ: “Mẫn Ly, muội đến chỗ Thái hậu một chút đi, Người rất nhớ muội đó.”
“Dạ??” Triệu Mẫn Ly phản ứng không kịp.
“Ta nói muội đến chỗ mẫu hậu đi.” Kim Huyền_ cũng chính là hoàng đế đang ngồi ở kia lại nhàn nhạt lên tiếng.
Mặc Viên nghe xong liền lén lén kéo ống tay áo Triệu Mẫn Ly một như nói: Nếu nhà ngươi cả gan dám bỏ bản đại gia ta ở đây một mình, bổn tọa nhất định sẽ thịt nhà ngươi!!!
“Nhưng…” Triệu Mẫn Ly e ngại nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Mặc Viên một cái đang cảm thấy khó xử thì nghe hắn lành lạnh “Hửm” lên một tiếng thì nhanh chóng vứt hết mấy thứ gọi là tiết tháo cùng tình nghĩa mà bỏ chạy.
Tiểu Viên à! Tha lỗi cho ta, ta rất sợ huynh ấy cho nên ngươi tự bảo trọng nha! Sau này ta sẽ bồi tội với ngươi!
Kim Huyền tựa người vào ghế rất hài lòng nhìn biểu hiện của Triệu Mẫn Ly. Nhưng còn Mặc Viên…. nàng đang sắp bùng nổ! CMN! Bằng hữu đang gặp hoạn nạn mà bỏ nhau một nước vậy à?
Quá đáng! Quá đáng! QUÁ ĐÁNG!!!!