Mặc Viên cảm thấy cứ như vậy thực sự là không ổn một chút nào, nàng đành lên tiếng trước để chuồn lẹ: “Vậy… vậy… ta đi trước.”
Nhưng hiển nhiên một điều rằng dễ gì Kim Huyền lại thả cho nàng đi dễ dàng như vậy, hắn chậm rãi lên tiếng:
“Tiểu Viên Nhi… phần của ta đâu?”
“Hả??? Phần gì?” Mặc Viên ngu người nhìn hắn.
“Hôm qua hình như có ai đó đã vặt sạch hồ sen của ta thì phải?” Kim Huyền bâng quơ nói.
“Ách…cái đó…” Mặc Viên chột dạ sờ mũi. Hôm qua nàng hái có “hơi nhiều” một chút thật….
“Sao? Nàng vặt sạch hồ sen của ta rồi, có phải nên báo đáp ta chút gì không?” Kim Huyền thích thú nhìn bộ dạng chột dạ của nàng. Ừm… Rất đáng yêu…
“Ách… Vậy ngươi muốn sao?”
“Nàng nấu chè sao?”
“Đúng vậy.”
“Ta muốn ăn.”
“Không được!” Mặc Viên nghe xong liền phản đối.
“Tại sao?”
“Vì… vì…” Mặc Viên bẻ bẻ đốt ngón tay.
“Vì sao?” Kim Huyền mười phần hiếu kì.
“Vì lỡ ngươi ăn xong mà có chuyện thì đầu ta sẽ dời nhà! Hiểu không?” Mặc Viên trợn mắt nhìn hắn.
“Haha… Nàng là đang lo cho ta sao?” Kim Huyền mỉm cười nhìn nàng.
“Ngươi mơ đi! Ta là đang lo cho mạng nhỏ của mình.” Mặc Viên khinh bỉ nhìn hắn.
“Haha… Nàng yên tâm cầm lấy cái này không ai dám tùy tiện đụng đến nàng. Nếu nàng muốn gặp ta cũng sẽ dễ dàng hơn.” Kim Huyền nhét vào tay nàng một miếng ngọc bội.
“Đây là cái gì? Rất quý giá sao?”
“Không có gì? Vậy giờ nàng có thể cho ta một phần chè hạt sen chưa?”
“Ta… Được rồi.... Ta sẽ đi lấy cho ngươi.” Mặc Viên khẽ phân vân nhưng cũng đồng ý. Haizz… Nếu cứ giằng co như này thì hắn ta sẽ không thả nàng đi…
“Ta đi cùng nàng.”
Mặc Viên biết không thể cản được hắn nên mặc kệ, không đếm xỉa đến.
Suốt đường đi nàng và hắn ngẫu nhiên nói vài câu nhưng đều là hắn nói những câu khiến nàng nghiến răng ken két, hận không thể một cước đá bay hắn.
Mịa nó!!! Nàng có thù với hắn à??? Đm! Đm! Đm!
Lại đi thêm một đoạn nữa, Mặc Viên đi sau lưng Kim Huyền cúi mặt oán thầm nên không hề biết có người đang đi tới cho đến khi người đó lên tiếng:
“Tham kiến Hoàng huynh.”
Mặc Viên nghe xong thấy âm thanh này có chút quen thuộc nhưng cũng không có ý định ngẩng mặt lên nhìn, tiếp tục ngắm chân mình, cầu mong đừng ai để ý tới nàng.
“Bình thân, Tam đệ có việc gì sao?” Kim Huyền thấy Kim Ân liền lấy lại bộ dạng đế vương cao cao tại thượng của mình.
“Đệ đi thỉnh an Mẫu hậu một chút, đang định xuất cung thì gặp Hoàng huynh. À… Vị này là….” Kim Ân trả lời xong liền nhìn nữ nhân đứng sau Kim Huyền.
Không hiểu sao hắn cảm thấy nàng bóng dáng này rất quen thuộc… Như là Vi Nhi vậy….. Nhưng hắn nhanh chóng phủ định vì nàng ấy đã sớm không còn nữa… Chính mắt hắn thấy nàng đau đớn gieo mình xuống vách núi…. Tới đây hắn thực không muốn nghĩ tiếp nữa nên lắc đầu cho qua.
“Đây là Mặc Viên, sứ thần Bạch Ly quốc.” Kim Huyền qua loa giới thiệu.
Kim Ân nghe xong khẽ sửng sốt… Mặc Viên… Mặc Vi…. Trùng hợp thật…
Và lúc này đây, Mặc Viên không làm lơ được nữa, người ta cũng đã hỏi như vậy, ít nhiều nàng cũng nên vì hòa bình hữu nghị mà chào hỏi một tiếng chứ.
Nhưng khi ngước mặt lên, nhìn thấy gương mặt kia của Kim Ân, Mặc Viên mở to hai mắt, mặt tái nhợt không còn chút máu.