- -------------------------
Chương 65: Hầm bồ câu
Mặc Viên đứng trừng mắt nhìn con bồ câu đã bay xa kia âm thầm chửi rủa.
Móa nó chứ! Không có việc gì thì bồ câu nhà ngươi bay nhanh thế làm gì? Làm lão nương muốn đuổi theo cũng chẳng kịp!!! Bồ câu thối nhà ngươi đợi đấy cho ta. Cũng có ngày bản đại gia ta đây đem ngươi hầm canh uống. Hừ!!!
Đang nhập tâm nghĩ cách hầm bồ câu thế nào cho ngon thì hai âm thanh từ sau lưng vang lên làm Mặc Viên sợ tới mức nhảy dựng: “Bắt được rồi.”
Quay lại nhìn thì thấy Triệu Mẫn Ly cùng Bạch Yến Lê mồ hôi nhễ nhại đứng nhìn nàng. Lúc đầu nàng quả thật có ý đùa dai nhưng không ngờ hai người này lại kiên trì như vậy. Trong lòng dâng lên một cảm giác không nỡ liền quyết định nấu cho họ ăn một bữa.
Nghĩ là làm nàng chạy tới kéo tay hai người cười cười nói: “Đi. Về Cẩm Tú cung chúng ta cùng làm một bữa tiệc thịt nướng nào!”
Hai vị nào đó vừa nghe tới ăn liền hớn hở: “haha…. Được nha! Chúng ta đi mau.”
Nói rồi ba người cùng nhau trở về Cẩm Tú cung trong tiếng đùa giỡn vang vọng cả đường đi.
- ---------------------
Chiều tối tại Cẩm Tú cung.
“Ngươi mau đi lấy vỉ nướng về đây. Ở chỗ hồi sáng ta bảo ngươi đi hỏi á!”
“Ngươi đến trù phòng xem tăm tre đã gọt xong chưa thì đem đến.”
“Ngươi đi lấy bao than lúc sáng ta đưa ngươi cất ra.”
“Các ngươi giúp ta bưng hai cái bàn đặt ở chỗ này, hai cái đặt ở bên kia.”
“Các ngươi giúp ta lấy mấy thứ làm đồ uống mà ta đã chuẩn bị ra đây.”
“Tiểu Viên, Tiểu Viên bọn ta (muội) phải làm gì?” Triệu Mẫn Ly và Bạch Yến Lê nhìn Mặc Viên chạy đông chạy tây liền hưng phấn muốn giúp đỡ.
Mặc Viên dừng việc trong tay lại, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán nghĩ một chút rồi nói: “Ừm… Hai người đi đem thịt ra để trên đó cho ta.”
“A cái này dễ muội làm được! Mẫn Ly tỷ, chúng ta đi.” Dứt lời hai người liền nhanh nhảu chạy đi lấy.
Mặc Viên nhìn bóng lưng hai người liền lắc đầu cười cười. Hai người này thật là trẻ con. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, trong cái hoàng gia như vũng nước đục này mà họ vẫn không bị biến chất thì thật hiếm thấy. Nếu có thể nàng mong họ sẽ vô tư như vậy mãi…
“Chào Mặc tiểu thư.”
Mặc Viên thất thần chìm trong suy nghĩ của bản thân bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng âm dương quái khí làm lông tơ cả người đều dựng đứng cả lên.
Xuy… xuy…
Vuốt vuốt hai cánh tay, Mặc Viên coi như chưa nghe thấy gì định bụng bước đi thì một giọng nói lúc nãy một lần nữa vang lên làm nàng không thể bước nổi:
“Đứng lại.”
Ngửa mặt lên trời mắng thầm một tiếng ‘mọe nó’, Mặc Viên lúc này mới cứng ngắc quay đầu lại.
Đứng trước mặt nàng lúc này là một nam nhân có khuôn mặt yêu nghiệt. Không! Chính xác mà nói là cực kì yêu nghiệt! Quan trọng hơn hết là khuôn mặt này giống Bạch Nhất Quân đến ba bốn phần nhưng nàng dám đảm bảo tên này nham hiểm hơn Bạch đầu gỗ nhà nàng một ngàn lẻ một lần và…. Hắn ta còn đang mặc long bào lóng la lóng lánh làm mù cả mắt chó của nàng. -.-|||’
Đúng vậy tên có giọng nói âm dương quái khí kia không ai khác chính là Hoàng đế anh minh thần võ của Bạch Ly quốc _ Bạch Nhất Thiên.