“Anh đi tắm đi, em đợi anh ở lối ra.” Tô Thanh Gia cọ vào ngực anh.
“Ừ.” Carlos nói.
“Hôm nay em sang ở với anh được không?” Tô Thanh Gia lại hỏi.
“Được.”
“Anh có đói không? Tý về em nấu gì đó cho anh ăn tạm.”
“Ừ.”
…..
Carlos đặt cô xuống, nắm tay cô đi qua sân vận động lớn. Ánh đèn trên sân chiếu sáng làm lu mờ bóng tối, họ đi rất chậm.
Đến phòng thay đồ, Tô Thanh Gia ra hiệu cho anh bước vào, còn mình thì đợi ở ngoài.
Carlos hôn một cái lên trán cô.
Cô mở điện thoại đọc tin nhắn mới, Tô Tĩnh Khang bảo cô mai dẫn Carlos về ăn cơm.
“Cháu thực sự rất đẹp.” Đó là giọng nói nặng nề của Rijkaard. Cô đứng sâu trong góc nhưng vẫn rực rỡ chói mắt.
Tô Thanh Gia ngẩng đầu mỉm cười, “Cảm ơn bác.”
“Bây giờ các phóng viên đã bao vây ở ngoài, họ đang chờ Carlos xuất hiện.” Huấn luyện viên nói thẳng.
Tô Thanh Gia cẩn thận lắng nghe.
“Mấy ngày trước em ấy vừa đẩy ngã phóng viên, giờ lại đánh cầu thủ đối phương. Có lẽ tình hình rất khó kiểm soát. Manchester City cũng đã lên tiếng yêu cầu Carlos xin lỗi cầu thủ của họ.” Huấn luyện viên thản nhiên kể lại, “Bella, cháu sợ không?”
“Xin lỗi bây giờ cũng vô ích.” Tô Thanh Gia nhún vai trả lời: “Tại sao cháu phải sợ? Sợ Carlos có khuynh hướng bạo lực ạ? Hay sợ tinh thần anh ấy không bình thường?”
Huấn luyện viên đột nhiên nở nụ cười, “Cháu đoán đúng rồi.”
“Carlos không phải là người dễ nổi nóng như vậy. Anh ấy rất hiểu chuyện, tính tình rất tốt. Cháu tin anh ấy làm vậy chắc chắn phải có lý do.” Cô đưa cho huấn luyện viên một cây kẹo mút, “Kể cả không có lý do, cháu cũng sẽ ủng hộ anh ấy.”
Huấn luyện viên bóc vỏ, bỏ kẹo vào miệng, “Cháu là một cô gái hiểu chuyện, rất nhiều người thích cháu nhưng sẽ không có ai yêu cháu nhiều như Carlos đâu.”
“Dạ, cháu biết.” Tô Thanh Gia cũng bóc một cây kẹo mút.
“Chắc từ giờ bác không thể thường xuyên gặp hai đứa. Nếu hai đứa kết hôn, hai đứa sẽ mời bác chứ?” Rijkaard nhìn cánh cửa phòng thay đồ đang đóng chặt, giọng nói có phần hoảng hốt.
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh. Trán ông đã in hằn dấu vết vô tình của năm tháng. Hình như ông đang dùng cách này để tạm biệt cô, tạm biệt cầu thủ mà ông coi trọng nhất.
Cô rất muốn khóc to, dùng sức chớp mắt rồi gật đầu: “Bác phải tặng bọn cháu một cuốn album mới nhé.”
Rijkaard cười lớn, rời đi với một cây kẹo mút.
Bóng dáng ông dần trở nên nhỏ bé, cuối cùng biến mất ở lối ra. Cô chợt nhớ đến album ảnh huấn luận viên tặng cô nhân dịp sinh nhật, chữ ông không đẹp nhưng tình cảm gửi gắm trong đó lại vô cùng chân thật.
Ông viết —— ” Câu chuyện xung quanh trái bóng và một cô gái – Frankie Rijkaard gửi tặng.”
Ông cũng viết —— ” Khi yêu thường mù quáng, mong hai con luôn biến mình thành đôi mắt của đối phương.”
Ông muốn nhận được thiệp mời vì sợ cô sẽ rời khỏi chàng trai ấy.
Cô thật sự rất mừng.
Sau nhiều năm tháng khó khăn, cuối cùng cũng có người đối xử tốt với anh.
Carlos ôm cô từ phía sau, cọ qua cọ lại: “Đi thôi, ra lấy xe.”
Ngoài sân vận động quả thật có một nhóm phóng viên đang quây bên ngoài, ánh đèn sáng chói và những câu hỏi sắc bén hòa lẫn vào nhau, sân bóng vắng lặng bỗng trở nên hỗn loạn.
“Carlos, tại sao anh lại đánh người ngay trên sân?”
“Carlos, anh thấy sao về trận đấu hôm nay của Barcelona?”
“Carlos, Manchester City yêu cầu anh phải xin lỗi, anh có định xin lỗi không?”
Cũng có người thẳng thắn hơn, “Carlos, tháng này anh liên tục mất kiểm soát, có phải anh thật sự mắc vấn đề về tâm lý như báo chí đã đưa tin?”
Thấy Carlos không nói lời nào, phóng viên chĩa micro về phía Tô Thanh Gia, “Bella, có tin đồn hai người sẽ chia tay, điều đó có phải thật không?”
Quá trình xô đẩy làm cằm Tô Thanh Gia bị va đập mạnh, rách một vết nhỏ. Carlos cởi áo khoác ôm cô vào lòng, dùng cơ thể mình bảo vệ cô, “Hiện giờ tôi không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Vừa rồi có người làm bạn gái tôi bị thương, tôi sẽ liên hệ luật sư xử lý vấn đề này.”
Anh đưa Tô Thanh Gia ngồi vào ghế phụ, sau đó mở bên còn lại. Anh chuẩn bị lên xe thì một người hâm mộ chạy thẳng đến, ném chiếc áo số 23 của mình về phía Carlos.
“Anh là một thiên tài, nhưng không phải một cầu thủ tốt.” Người hâm mộ giơ ngón tay giữa, giận dữ bỏ đi.
Đó là áo của anh, là minh chứng cho quá trình phấn đấu suốt mấy năm nay ở Barcelona. Người hâm mộ từng điên cuồng mua nó với giá cao nhưng giờ lại ném xuống đất, anh bỗng cảm thấy tên mình như bị nhấn chìm.
Carlos nhặt nó lên, nhẹ nhàng phủi vết đen trên đó. Anh nhìn người hâm mộ, buồn bã đóng cửa xe lại.
Carlos lái xe, mắt lúc sáng lúc tối như một hồ nước đọng không hề gợn sóng.
Tô Thanh Gia cầm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Em mãi mãi là fan hâm mộ của anh.”
Cô khẽ mỉm cười, từ từ nằm sấp xuống đầu gối của anh, phảng phất như một tín đồ sùng đạo, thể hiện sự thuần phục của mình.
Carlos không nói gì, đưa tay lên má cô.
Chiếc xe dần lao vào bóng tối.
“Nếu, ý anh là nếu con chúng ta bị bệnh di truyền của anh thì em định làm thế nào?” Carlos nhìn chằm chằm về phía trước, lái xe rất chậm.
Tô Thanh Gia dường như đã đoán được lý do khiến anh kích động. Cô đưa cho anh một cây kẹo, cười nói: “Con mình cũng sẽ tìm được Bella của nó.” Đó là lí do cô không hối hận, cũng không sợ ở bên anh.
Carlos bất ngờ dừng lại, nắm tay cô rồi cúi người hôn lên môi cô.
Mắt cô sáng như những vì sao, ngập tràn hình ảnh anh.
“Muốn ăn thì ăn cái này đi, môi sưng hết lên rồi.”
Carlos ngậm kẹo, vội vã mở đèn nhìn cô: “Bị sưng à? Bella, để anh xem, anh không cố ý…”
Tô Thanh Gia nhanh chóng bịt miệng anh, trừng mắt đe dọa, “Lái xe.”
Chàng trai tóc vàng gật đầu liên tục, thường xuyên liếc nhìn vết rách trên cái cằm tinh tế trắng nõn của cô.
Tô Thanh Gia bĩu môi cười.
Chàng trai của cô đáng yêu quá └(^o^)┘ Cô đã vượt qua dòng chảy thời gian, vượt qua cách trở địa lý, vượt qua vận mệnh định trước để ở cạnh chàng trai này.
Cho dù tuyết trên đỉnh Pyrenees bốc hơi, Gold Coast sạt lở, Sagrada Familia sụp xuống thì cô vẫn tin chàng trai này có thể bảo vệ cô trong vòng tay của anh.
Không phải mọi Tô Thanh Gia đều có thể vượt qua mọi biến cố và tìm được Carlos của riêng mình.
Giữa đêm, mặt trăng bị sương mù dày đặc che khuất, những đám mây như đang phát sáng rực rỡ trong đêm.
Carlos ngủ rất ngoan, anh ôm chặt Tô Thanh Gia, mơ về một đám cưới long trọng.
Bella nói với anh: “Em yêu anh, em đồng ý.”
Cô chưa bao giờ nói “Em yêu anh” với anh, kể cả đang mơ nhưng anh vẫn bật cười thành tiếng.
Tô Thanh Gia lặng lẽ quan sát người thương. Anh mới 20 tuổi. Ở Trung Quốc, hầu hết các chàng trai 20 đều sống dưới sự che chở, bảo vệ của ba mẹ, nhưng anh thì khác. Cuộc sống của anh ép anh phải bước vào thế giới của người trưởng thành từ sớm và ép anh phải gánh vác trách nhiệm vượt xa tuổi tác của mình.
Biểu hiện trên sân bóng đã khiến mọi người quên rằng anh mới chỉ hai mươi.
“Bella, anh cũng yêu em.” Carlos đột nhiên cười nói, Tô Thanh Gia cẩn thận nhìn mấy lần mới biết được anh đang nói mớ.
“Đồ ngốc.” Tô Thanh Gia dịch sát vào để anh ôm chặt hơn.
Tô Tĩnh Khang và Minh Linh cũng không hỏi về chuyện hôm đó. Trên đường đến nhà họ Tô, Carlos bồn chồn lo lắng.
Thấy ba vợ tương lai thường tỏ ra chán ghét nay bỗng đối xử hòa nhã với mình, chàng trai tóc vàng gãi đầu, ngạc nhiên nhìn về phía cô.
“Khụ, nay gọi cháu đến đây là vì chú với mẹ Bella muốn nói với cháu vài chuyện.” Tô Tĩnh Khang nghiêm túc mở miệng: “Chú cũng được coi là người nhìn cháu lớn lên, tính cách cháu thế nào cô chú hiểu rõ. Hai đứa, nếu muốn ở bên nhau thì đính hôn trước đi.”
Mắt chàng trai tóc vàng sáng hơn cả hàng trăm bóng đèn cộng lại.
Tô Thanh Gia cũng sững sờ trước sự thay đổi đột ngột của nhà ngoại giao, Minh Linh ngồi cạnh cười không nói gì.
“Mặc dù Bella hơi nhút nhát nhưng lại xinh đẹp tài năng. Việc kết hôn này không phải để trói buộc cháu, nhưng cũng phải làm cho thỏa đáng để thông báo với người ngoài. Cháu thấy sao?” Tô Tĩnh Khang nói đâu ra đấy.
“Dạ, cháu đồng ý ạ.” Chàng trai tóc vàng gật đầu như gà mổ thóc. Hóa ra thiên đường và địa ngục gần nhau đến thế. Đây đúng là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Anh, anh, chúa ơi, anh và Bella sẽ đính hôn!!!!
Tô Tĩnh Khang nói tiếp, “… Nếu sau này chuyện tình cảm của hai đứa xảy ra vấn đề, chú cũng …”
Chàng trai tóc vàng vui đến ngốc nghếch, ai nói gì cũng gật đầu, mặt cười toe toét như sắp nứt ra.
“Ôi!” Tô Thanh Gia ném một quả táo vào đầu anh.
Chàng trai tóc vàng nhìn ba vợ tương lai, nhận ra vừa nãy đang nói đến việc “chia tay”, anh vội vã lắc đầu.
Tô Tĩnh Khang cảm thấy không còn cách nào có thể cứu chữa được tên nhóc to lớn ngớ ngẩn này nữa. Ông đẩy nhanh tốc độ nói, cuối cùng tổng kết lại: “Chú không muốn trở thành ông ngoại sớm, Tô Lạc Ý, cháu hiểu không?”
Tô Lạc Ý chớp mắt, sợ hãi gật đầu.