Ánh sáng tối dần, Carlos cầm tay Tô Thanh Gia theo bản năng, đúng lúc này Tô Thanh Gia cũng đưa tay ra. Khi ánh đèn màu vàng ấm áp bật lên, họ mỉm cười nhìn nhau, bóng dáng in đậm trong mắt đối phương. Tiết mục mở đầu tương đối hoành tráng, âm nhạc vang lên làm bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Dải lụa màu vàng tung bay khắp không trung, cuối cùng quấn lấy một quả bóng. Hai người dẫn chương trình bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.
Nằm giữa sân khấu là một biển đen chữ vàng sang trọng, phía sau là hình vòng cung trang trí hiện đại, ở giữa có một quả bóng.
MC nữ mặc lễ phục màu bạc cao cấp. Để được đảm nhiệm vị trí người dẫn chương trình tại lễ trao giải, cô không phải là bình hoa chỉ có ngoại hình, mà còn là một người rất xuất sắc, thành thạo tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức và tiếng Anh. MC nam mặc vest màu xam tro phối với cà vạt màu bạc, tương đối phù hợp với bạn đồng hành của mình.
Quả bóng vàng là giải thưởng quan trọng nhất nên sẽ được trao cuối cùng. Mỗi khi khách vip bước lên sân khấu, mở giấy viết tên người đoạt giải, Tô Thanh Gia lại nghe thấy tiếng hít thở dồn dập hoặc tiếng thở dài tiếc nuối đâu đó.
“Anh ổn chứ?” Tô Thanh Gia thấy tay Carlos chảy đầy mồ hôi.
Carlos vuốt ve mu bàn tay cô, thành thật gật đầu, “Anh hơi sốt ruột.” Anh cười với Tô Thanh Gia, miễn cưỡng nói tiếp: “Nếu anh không đoạt giải, em có thất vọng không?”
Liên đoàn bóng đá thế giới thực hiện công tác bảo mật rất tốt, trước lúc mở phong bì, tuyệt đối không có bất cứ tin tức nào rò rỉ ra ngoài.
“Không sao đâu” Tô Thanh Gia lắc đầu, “Dù có chuyện gì xảy ra, đối với em, anh luôn là cầu thủ xuất sắc nhất, em tin anh.” Cô giơ bàn tay đang nắm chặt của hai người lên cao, ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn chiếu thẳng vào đôi mắt xanh xám của anh.
Carlos hôn lên trán cô vài cái, nhịp tim dần dần ổn định, còn hình xăm trên ngực càng lúc càng nóng lên.
Không lâu sau, giải thưởng giành cho huấn luyện viên, giải fair play và giải thưởng bàn thắng đẹp nhất đều đã được trao.
Người đoạt giải cầu thủ nữ xuất sắc nhất là một cầu thủ người Brazil. Sau khi cô phát biểu xong, mọi người đều ngồi thẳng người, chỉnh lại cà vạt.
“Thưa quý vị và các bạn, khoảnh khắc mọi người mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Chỉ vài giây nữa thôi, chúng ta sẽ biết danh tính của người đoạt giải ‘Cầu thủ nam xuất sắc nhất năm 2010’. 208 phương tiện truyền thông quốc tế và 208 huấn luyện viên trưởng của các đội tuyển quốc gia đã tham gia bỏ phiếu bình chọn. Sau đây, xin mời các bạn xem lại những khoảnh khắc ấn tượng nhất của ba ứng cử viên sáng giá!” MC nam vừa nói xong, màn hình bắt đầu trình chiếu.
Âm thanh của tiếng trống và tiếng đàn violon hòa vào nhau dưới nền nhạc, màn hình hiển thị thành tích xuất sắc của ba ứng cử viên. Ba khuôn mặt khác nhau liên tục xuất hiện xen kẽ như đang thi đấu trên sân cỏ.
Thời lượng của video đã được ban tổ chức quy định từ trước, ban biên tập lựa chọn và cắt ghép những khoảnh khắc ấn tượng nhất, thể hiện được kĩ thuật, tốc độ và sức mạnh của các pha bóng.
Hình ảnh Carlos xuất hiện sau cùng, “Carlos Rubio, Tây Ban Nha”. Dòng giới thiệu vừa xuất hiện, một tiếng hét nhỏ vang lên, có vẻ như họ đang cố kiềm chế để che giấu mình là fan hâm mộ trung thành của anh.
Đoạn kết là ảnh ba người đứng cạnh nhau, mỗi người mang một vẻ oai hùng, nhạy bén riêng.
Họ là những cầu thủ xuất sắc trong năm nay.
Nhưng người xuất sắc nhất chỉ có một.
Carlos ngại ngùng nhìn Tô Thanh Gia, mắt không giấu được sự hãnh diện. Đội trưởng cười chúc mừng chàng trai tóc vàng, cầu thủ người Đức ngồi giữa thấy vậy cũng cười theo.
Video kết thúc, Tô Thanh Gia vẫn nhìn màn hình chằm chằm, chàng trai tóc vàng buồn bực kéo cô quay lại nhìn mình.
“Đừng nhìn mấy anh ấy, nhìn anh này.”
Tô Thanh Gia đáp: “Em đang so sánh, anh là người đẹp trai nhất bức ảnh.”
Carlos cười vui vé, lúm đồng tiền trên má hiện lên. Anh muốn gãi đầu, nhưng Thẩm Kha đã dặn làm vậy sẽ hỏng kiểu tóc nên đành hậm hực rút tay lại, lẩm bẩm: “Nếu điều kiện chấm giải cũng dựa vào vẻ ngoài thì tốt biết mấy.”
Tô Thanh Gia: “...”
“Chẳng phải anh là người kiên quyết muốn dựa vào thực lực à?” Tô Thanh Gia trêu chọc.
Carlos gật đầu, thấy đúng nhưng vẫn cãi lại: “Đẹp trai cũng là một loại thực lực.” Anh cắn nhẹ vào tai Tô Thanh Gia, “Còn hai mươi ba ngày nữa là đến ngày chúng ta kết hôn, anh chắc chắn sẽ là chú rể đẹp trai nhất.”
Tô Thanh Gia: “…” Anh lại bắt đầu rồi đây.
Đúng như dự đoán, câu tiếp theo Carlos nói là: “Bella, em có yêu anh không?”
Lúc Tô Thanh Gia định trả lời cũng là lúc nữ MC bước lên sân khấu: “Who was the FIFA World Player of the Year in 2010”. Sau đó cô ấy trân trọng kính mời ba vị khách vip là chủ tịch FIFA – Blatter, chủ tịch UEFA – Platini và người đại diện của báo L’Équipe – Joseph lên sân khấu trao giải.
Ánh đèn vàng xanh lóe lên khiến sân khấu rực rỡ sắc màu. Hai vị chủ tịch cùng nhau chuyển giải thưởng Quả bóng vàng được thiết kế độc đáo vào.
Joseph đang cầm trên tay một phong bì trắng dấu vàng.
Ông đặt giải thưởng ở bên phải bục phát biểu, những người có mặt đều nghe thấy âm thanh va chạm của đế với mặt gỗ.
Xong xuôi tất cả, Joseph – đại diện của L’Équipe bước đến vị trí micro, hít một hơi thật sâu và mở phong bì.
Âm nhạc đột nhiên chuyển sang bí hiểm.
Đây là lễ trao giải đầu tiên sau khi hợp nhất hai giải thưởng thể thao cao quý nhất thế giới lại với nhau. Cầu thủ người Đức cắn chặt môi, Carlos cũng nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở bục phát biểu. Mặc dù số là người có số phiếu bình chọn thấp nhất nhưng đội trưởng cũng rất căng thẳng.
Joseph nhìn khán giả, sau đó chậm rãi nói bằng tiếng Pháp, người dẫn chương trình đứng gần đó dịch lại nội dung: “Cầu thủ xuất sắc nhát là…”
Ông lấy từ trong phòng bì ra tấm thiệp màu đen chữ vàng.
Rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại tác động trực tiếp đến nhịp tim của mọi người.
Lúc này, hội trường rất yên tĩnh, không một ai dám phát ra âm thanh, Tô Thanh Gia lo lắng nắm chặt tay Carlos.
Vài giây sau, Joseph nói –“Carlos Rubio!” Ông giơ tấm thẻ về phía camera để mọi người có thể nhìn thấy dòng chữ viết tay trang trọng bên trên.
Ánh sáng chiều lên người Carlos, anh không đứng dậy ngay mà cúi mặt xuống hôn Tô Thanh Gia một cái.
Anh hôn sâu đến mức Tô Thanh Gia có thể cảm nhận được niềm vui mãnh liệt và nhịp tim đập loạn của anh.
Carlos nhắm mắt lại, đặt trán mình lên trán cô một lúc rồi mới buông cô ra và bước lên sân khấu.
Anh đi một cách thong thả, mỗi bước đi đều được ánh đèn năm màu chiếu xuống.
Mc nam hào hứng phát biểu: “Chúc mừng Carlos – cầu thủ xuất sắc nhất năm! Anh đã dùng phong cách chơi bóng riêng biệt để chinh phục người hâm mộ và giới chuyên môn. Có thể nói, anh chính là một viên ngọc hiếm của nền bóng đá thế giới trong những năm gần đây.”
Âm nhạc sôi động trở lại. Carlos mặc vest đen cổ điển, đường may tinh xảo, tôn lên đôi chân dài và vòng eo săn chắc.
Người đại diện của “L’Équipe ” trao cúp vàng cho Carlos, chủ tịch UEFA và chủ tịch FIFA cũng lần lượt bắt tay chúc mừng anh.
Blatter đánh giá Carlos rất cao, lúc anh cúi xuống ôm ông, ông trêu đùa: “Bác nghĩ, quả bóng vàng cũng không thể sánh bằng vợ sắp cưới của cháu.”
Carlos nãy giờ luôn mỉm cười bỗng ngại ngùng gật đầu.
Blatter vỗ lưng nhắc anh bước lên phát biểu.
Camera lia qua hai ứng cử viên khác, họ đang mỉm cười vỗ tay. Cầu thủ người Đức có vẻ hơi tiếc nuối, còn đội trưởng thì thật lòng vui mừng cho anh.
Chàng trai tóc vàng đặt Quả bóng vàng xuống, vui đến mức đầu óc trống rỗng, không biết phải nói gì. Đây là giải thưởng anh mơ ước và chờ đợi suốt nhiều năm, cuối cùng cũng có thể tận tay cầm được nó.
Sau khi giành được giải thưởng Cậu bé vàng, người hâm mộ vẫn chưa đánh giá cao tài năng của anh. Bởi vì những người đạt giải trước đó đều như sao băng xẹt ngang bầu trời.
Có điều hôm nay anh đã thành công.
Carlos khá xúc động, xúc động đến nỗi quên mất bài phát biểu Thẩm Kha đã chuẩn bị trước cho mình.
Anh nhìn xuống dưới, Tô Thanh Gia đang dùng tay tạo thành hình trái tim đặt trước ngực.