Đây là lần đầu tiên chàng trai tóc vàng xuất hiện trên show giải trí Trung Quốc nên anh khá ngượng ngùng. Trước khi lên sân khấu, anh lôi kéo Tô Thanh Gia trong phòng trang điểm: “Tại sao chúng ta không được lên cùng một lúc? Anh sợ biểu hiện của mình không tốt.”
Hôm nay, việc Tô Thanh Gia tham gia chương trình “Everyday Upward” là một bất ngờ được chương trình sắp xếp, vốn dĩ không có trên kịch bản. Cô là vợ sắp cưới của chàng trai tóc vàng, là nhân vật thu hút đông đảo sự chú ý.
Mua một tặng một, Đài truyền hình Hồ Nam đúng là lời to. Hai người vốn là cặp đôi nổi tiếng thế giới, ai cũng ao ước có được tình cảm tốt đẹp như họ. Cả hai chưa từng tham show giải trí nào, chứ đừng nói đến việc cùng nhau tham gia.
Đạo diễn vuốt cằm suy nghĩ về thứ hạng của chương trình sau khi ghi hình, nụ cười trên miệng càng lúc càng tươi.
Tô Thanh Gia ngồi trên ghế cao, lắc đầu từ chối: “Giờ là thời điểm quan trọng để anh thể hiện bản thân. Ông bà và ba mẹ đều xem chương trình. Carlos, còn ba ngày thôi, anh sẽ không làm em thất vọng đấy chứ?” Cô giơ ba ngón tay lên.
Dáng người Carlos rất cao, anh sợ Tô Thanh ngước cổ lên khó chịu nên đã ngồi xổm xuống. Nhận được thông tin người lớn trong nhà sẽ xem chương trình, anh lo lắng cắn môi, dùng hết can đảm đáp: “Anh sẽ không.” Trợ lý gõ cửa, có lẽ đã đến giờ rồi.
Tô Thanh Gia nói với Carlos: “Không muốn làm em thất vọng thì mau đi đi.”
Chàng trai tóc vàng gật đầu, nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích, Tô Thanh Gia không còn cách nào khác, đành nhìn anh cười hỏi: “Anh muốn hôn ở đâu?”
“Ở đây.” Mắt anh sáng tựa cẩm thạch, cả người hồi sinh như vừa được kéo dây cót. Anh chỉ vào môi mình rồi nở một nụ cười đầy e thẹn và chờ mong.
Tô Thanh Gia gật đầu, cúi người xuống: “Nhắm mắt lại đi.”
Chàng trai tóc vàng nghe lời làm theo, lông mi dài nhìn khá ngoan ngoãn. Thế nhưng chờ mãi mà anh vẫn chưa cảm nhận được xúc cảm mềm mại, ngọt ngào nên có. Đúng lúc này, anh nghe thấy giọng nói dịu dàng đùa cợt của cô: “Em tô son rồi.”
Carlos: “…” Lòng tin giữa người với người liệu còn tồn tại không?
Anh mở mắt, nhìn đôi môi đỏ tươi của cô rồi lại tự sờ môi mình, cuối cùng miễn cưỡng đứng dậy.
Chương trình sắp sửa bắt đầu, thời gian chùi đi còn không có, nói gì đến việc trang điểm lại cho Bella. Anh chỉ có thể hờn dỗi đáp: “Vậy em phải bù cho anh.” Anh muốn thương lượng điều kiện trước.
“Phải xem biểu hiện của anh đã.” Tô Thanh Gia đứng dậy bẻ lại cổ áo cho anh. Cô nâng cằm chàng trai lên đánh giá, thật sự quá đẹp trai, cũng may là cô kiềm chế được. Đây là đóa hoa cô tốn rất nhiều công sức chăm sóc, coi như không phụ công giáo dục của nhà ngoại giao.
Cửa mở, trợ lý đứng chờ bên ngoài, Carlos gật đầu đi theo anh ta.
Tô Thanh Gia cùng Thẩm Kha đến sau khán đài quan sát.
Sau khi họ rời đi, mấy nhân viên trang điểm có mặt ở đó mới dám bàn tán.
“Tình cảm của họ giống hệt báo chí đưa tin, hâm mộ quá. Lúc Tô Thanh Gia trang điểm, Carlos ngồi bên nhìn không chớp mắt, giống hệt dáng vẻ mấy hôm trước trên video. Bình thường hai người ấy đều vậy à? Ôi trời!”
“Đúng đó, Carlos ngồi xuống đi giày cao gót cho Bella, giọng nói rất dịu dàng! Không ngờ anh ấy nói tiếng Trung tốt thế!”
“Bella còn chọc ghẹo Carlos nữa. Trời ơi, cô ấy là nữ thần của tôi, tôi cũng muốn được cô ấy trêu ghẹo.”
“Bên ngoài Carlos tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với bạn gái, anh ấy cứ ngượng ngùng mãi. Họ bên nhau cũng nhiều năm rồi mà, tại sao lúc nào cũng như mới yêu vậy?”
“Hai người đó đẹp đôi thật. Tô Thanh Gia đứng bên Carlos không khác gì chim nhỏ nép vào người. Chắc chắn sau này con họ sẽ rất dễ thương. Không được, không được, tôi phải lên Weibo than thở mới được.”
“…..”
Làn sóng thảo luận ở hậu trường diễn ra mạnh mẽ, càng lúc càng có nhiều người đến bàn luận, cùng lúc đó, khán giả đang mong mỏi chờ ngoài trường quay.
Có năm người tham gia điều hành “Everyday Upward” trong lúc lên sóng. Anh Hàm là người hiểu biết và nhanh nhẹn nhất trong số đó, anh còn được coi là ông anh số 1 ở Đài truyền hình Hồ Nam, còn Odie thì thiên về cách nói chuyện hoạt bát, mang đến tiếng cười cho khán giả.
Sau lời mở màn quen thuộc, anh Hàm giới thiệu nhân vật chính của chủ đề ngày hôm nay: “Hôm nay chương trình sẽ chào đón một vị khách mời đặc biệt đến từ đất nước Tây Ban Nha xa xôi. Nghe nói cậu ấy có thể nói tiếng Trung lưu loát, mọi người có đoán được đó là ai không?”
Lần này đạo diễn không cần sử dụng hiệu ứng làm nóng sân khấu, khán giả bên dưới đã tự động hét lên: “Có!!!” Sau đó tên của Carlos được xướng lên, máy quay cũng quay đến một khán giả mặc áo đá bóng, tay cầm cờ nhỏ.
Âm thanh sôi động vang lên, Carlos ra khỏi hậu trường, băng khô tạo ra khói mù, mấy bạn nhỏ đá bóng nô đùa quanh anh. Carlos đã trải quá trăm trận chiến, cũng từng gặp qua rất nhiều người, vậy nhưng sân khấu nhỏ này vẫn có thể khiến anh khẩn trương. May mà phía dưới có rất đông khán giả mặc áo đá bóng đỏ xanh nên tâm trạng của anh cũng dần bình tĩnh lại. Tiếng nhạc kết thúc, anh làm động tác sút vào khung thành, quả bóng bay theo quỹ đạo đường cong, rơi xuống tay một người hâm mộ.
Lực đá của anh không mạnh, lúc bóng bay xuống cũng không tạo ra xung lượng lớn. Khán giả nhận được quà tặng kia trợn mắt ngạc nhiên, sau đó phấn khích ôm chặt quả bóng.
Đây là chiêu trò ban tổ chức sắp xếp để khuấy động khán giả. Khi Carlos gật đầu chào người hâm mộ kia, âm thanh vang lên ở trường quay như muốn lật tung trần nhà, đạo diễn phụ trách vừa cười vui vẻ vừa ảo não vì bị người khác cướp mất bát cơm.
Về điểm này, các phiên dịch viên cũng có tâm trạng giống ông.
Odie là người biết đẩy cao bầu không khí, anh vừa xuất hiện đã giả vờ kinh ngạc: “Woa! Chiều cao này chính là mục tiêu của tôi hồi mười tám tuổi đấy!”
“Vậy xem như anh chưa đạt được rồi.” Anh Hàm đáp.
Odie xua tay, thay đổi vị trí đứng xa Carlos, “Đâu, tôi mới mười sáu tuổi thôi.” Vừa nói xong, bên cưới lập tức cười vang.
Carlos cầm micro, tiếng hét chói tai vang lên không ngừng.
Carlos vẫn còn lo lắng, anh ít nói tiếng Trung trước mặt nhiều người nên sợ rằng mình nói không tốt. Anh hắng giọng, sau đó mở miệng dưới ánh nhìn nóng hừng hực của khán giả và người dẫn chương trình: “Chào mọi người, tôi là Carlos.” Dù nói ngắn gọn nhưng mọi người vẫn có thể nghe ra anh nói tiếng Trung rất tốt, không những không có ngữ điệu của người nước ngoài, ngược lại còn….
….mang âm chuẩn Bắc Kinh!
Kể từ khi chàng trai tóc vàng bắt đầu nói tiếng Trung, cư dân mạng Trung Quốc có thính lực thần kì đã soi ra khẩu âm nhàn nhạt qua những câu nói ngắn gọn của anh. Lần này cũng là lần đầu được nghe trực tiếp.
Có điều, Tô Thanh Gia là người Hàng Châu, tại sao khẩu âm lại khác biệt vậy?
Anh Hàm thay mọi người đặt câu hỏi: “Em nói tiếng Trung rất tốt. Có phải vợ sắp cưới dạy em không?”
Carlos khá nhạy cảm với từ “vợ sắp cưới”, bất kể là tiếng Trung, tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha. Nhận được lời khen của anh Hàm, chàng trai tóc vàng đỏ mặt, nhớ đến lời dặn của Thẩm Kha, lắc đầu chỉ xuống: “Không phải, là quản lý của tôi, Thẩm Kha.”
Ống kính nhanh chóng quay đến vị trí của Thẩm Kha. Anh tự tin nhìn vào ống kính chào hỏi, phong thái vừa thành thục, phóng khoáng, vừa cởi mở lão luyện.
Đùa chứ, anh đã chuẩn bị cho cảnh này từ rất lâu rồi. Anh còn cố tình dặn dò chuyên gia trang điểm đánh phấn, mong mỏi các cô gái quê hương có thể thấy được khía cạnh quyến rũ của anh. Anh sẽ bắt đầu một vòng hẹn hò mới, đi đến đỉnh cao cuộc đời!
Carlos là một đối tượng phỏng vấn rất biết phối hợp, lúc thử kịch bản, anh Hàm hỏi có chỗ nào cần kiêng kị không, cả hai đều bày tỏ rằng không có gì phải lảng tránh. Anh Hàm nhìn sườn mặt góc cạnh của Carlos, hỏi: “Vì sao em học tiếng Trung?” Ai cũng biết rõ câu trả lời nhưng vẫn vểnh tai lên, mong nghe được câu trả lời từ chính miệng Carlos.
“Vì Bella.” Carlos ngoan ngoãn đáp, nụ cười rạng rỡ và lúm đồng tiền quyến rũ hiện lên trên mặt.
“Nghe nói em có tên tiếng Trung đúng không?” Anh Hàm lại hỏi.
Carlos gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, tôi có tên tiếng Trung, gọi là Tô Lạc Ý. Tôi thường dùng tên này để ký tên, là ông nội Bella đặt cho tôi.” Anh bắt đầu khoe khoang, dù rằng…anh không hiểu ý nghĩa của mấy từ này.
Phía sau sân khấu, Tô Thanh Gia nghe được câu trả lời này thì lắc đầu, nhưng lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Chuyên viên trang điểm sửa lại tóc cho cô, “Chồng sắp cưới của cô nói tiếng Trung giỏi quá.”
Tô Thanh Gia xua tay: “Anh ấy chỉ nói giỏi thôi, chứ đọc thì không được bao nhiêu.”
Trên sân khấu, anh Hàm lại hỏi cảm nhận của Carlos về Trung Quốc. Carlos thành thật trả lời: “Tôi rất thích nơi này, tuy nhiên nói thật, tôi chỉ cảm thấy thoải mái khi ở Hàng Châu. Nơi đó rất đẹp, người dân cũng tốt bụng.”
Người khác trả lời chính là khách sáo, còn anh trả lời lại mang theo sự chân thành tha thiết.
Odie trêu chọc: “Là Bella tốt, đúng không ~”
Carlos đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên về sự thẹn thùng của anh. Họ đã quá quen với hình ảnh Carlos chạy như bay trên sân cỏ cùng gương mặt phấn khởi và những lần bày ra chiến thuật. Thế nhưng hôm nay, trước mặt họ là một Carlos thường xuyên đỏ mặt không khác gì cậu bé mới lớn.
Sau đó, anh Hàm đặt một số câu hỏi về công việc của anh, Carlos bình tĩnh trả lời ngắn gọn, trừ vài vấn đề liên quan đến chung kết World Cup, còn lại anh sẽ nói nhiều hơn hai câu.
Carlos cũng khoe vài chiếc huy chương Thẩm Kha đã chuẩn bị để anh mang theo.
Odie liếc nhìn lời nhắc từ xa, cười nói: “Chương trình của chúng tôi đã làm một video quay lại một số pha ghi bàn đẹp mắt của Carlos. Xin mời mọi người cùng nhìn vào màn hình lớn.”
Việc này không có trong kịch bản nên Carlos hơi ngạc nhiên, anh cũng xoay người lại xem.
Nội dung video là những bức ảnh anh làm các hành động tình tứ, nào là quỳ, xoay tròn, những bức ảnh được xếp lại với nhau thành hình trái tim. Trong hình còn xuất hiện cảnh Carlos làm động tác ăn mừng hình trái tim, dâng lên tặng cô gái.
Mặt Carlos chuyển từ lạnh lùng sang tươi cười, hai gò má cũng ửng hồng theo.
“Woa, lãng mạn quá, bảo sao cư dân mạng khẳng định cậu ấy là người đàn ông tỏ tình nhiều nhất thế giới.” Anh Hàm nói tiếp, “Không biết hôm nay Tô Thanh Gia – người được cậu ấy tỏ tình có đến trường quay không nhỉ?”
Odie tiếp lời: “Mọi người đoán xem có hay không?”
Có người dưới sân khấu hét đến khàn cả cổ: “CÓ!!!” Sao lại không có được? Dù sáng giờ chương trình chưa nói gì nhưng nhìn hiểu hiện của Carlos đi —- mắt sáng ngời, miệng cười ngọt ngào, đã vậy còn tự động đi tới cầu thang, dáng vẻ này không phải chờ người thì là gì?
Tuy khán giả đã đoán ra, nhưng anh Hàm vẫn làm theo kịch bản: “Nhân gian có chân tình, thế gian có tình yêu chân thành. Liệu Tô Thanh Gia có đến trường quay của chúng ta không? Mọi người hãy cùng đếm ngược nào, ba, hai —”