"Bíp...!Bíp..."
Tiếng còi inh ỏi vang lên hai lần liên tiếp, một chiếc xe tải màu trắng hơi cũ chậm rãi chạy tới và dừng lại ở lối vào của Viện trẻ mồ côi từ thiện Tân Hy Vọng.
Ba Viên bước từ vị trí ghế lái xuống, mở cốp xe và xách mấy túi đồ nào là quần áo mới, đồ chơi mới cùng một vài quyển sách ra.
Anh ta vừa huýt sáo, vừa chậm rãi bước đi.
"Ôi...!Viên Viên về đấy à? Sao mang nhiều đồ thế?"
Cánh cửa bên của trại mồ côi mở ra, người phụ nữ trung niên mặc áo len đỏ ngó đầu ra ngoài rồi hô lên: "Ông Trương! Viên Viên về rồi! Mau ra giúp một tay đi!"
Ba Viên lắc đầu cười: "Dì Phương à...!Đừng gọi con là Viên Viên nữa! Đàn ông con trai gần ba mươi tuổi đầu rồi."
Bà Phương Kim Quế, viện trưởng của viện mồ côi này, nghe Ba Viên nói vậy thì bỗng nghiêm mặt, cố ý nói: "Sao? Con chê tên mình không hay à?"
"Nào có! Con nào dám chê.
Tên con là do dì đích thân đặt cho mà, làm gì có ai có cái phước này nữa đâu!"
"Thì đó!" Phương Kim Quế nhìn Ba Viên cười trìu mến, hoài niệm nói: "Hồi ấy con vẫn còn bé xíu, khóc cũng chẳng ra tiếng, đến con mèo nhà hàng xóm còn to hơn con nữa.
Bác sĩ Hà bảo con ốm yếu nên dì đã đặt cho cái tên đơn giản chút, vậy mới béo mập khỏe mạnh được như bây giờ đó.
Con xem, cái tên quá là phù hợp."
"Ô! Lần trước bà bảo là do sáng sớm đi chợ thì đặt được tám đồng tiền cơ mà?"
Ông Trương tới phụ bê đồ vô tình thốt ra một câu.
Ông ấy là bảo vệ trong viện mồ côi, khuôn mặt ngăm đen, nếp nhăn hằn rõ vẻ khắc khổ.
Tuy trông già hơn tuổi khá nhiều nhưng vẫn luôn rất năng động.
Phương Kim Quế nghe vậy thì sửng sốt rồi bật cười, nói: "Nhặt được tám đồng tiền sau đó nhặt được Viên Viên, giống nhau! Giống nhau!"
Ba Viên cũng nói: "Chứng tỏ là con với cái tên này có duyên, vũ trụ đang mách bảo dì Phương nhất định phải đặt cái tên này cho con."
Anh ta nói xong thì cả ba người đều bật cười.
Đó là một buổi sáng cuối thu, rất lạnh.
Ba Viên mới có bốn tháng tuổi đã bị bỏ lại ở một công viên nhỏ cách đó hai con phố, chỉ được quấn trong một chiếc chăn mỏng, tiếng kêu yếu ớt như một chú mèo con mới sinh.
Ngày hôm ấy, Phương Kim Quế đi chợ về thì nhặt được một ít tiền lẻ, đang vui mừng thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ con nên đã bế Ba Viên về cùng.
Dỡ đồ xong, ba người cười nói vui vẻ bước vào trong viện trẻ mồ côi.
Ba Viên thấy trên cánh cửa đóng chặt có dấu vết bị phá hoại bỗng nhíu mày.
Anh ta đang định hỏi thì lão Trương giành giải thích trước: "Hai hôm trước có mấy đứa nhóc nghịch pháo, không may bắn vào đó."
Ba Viên hỏi: "Nghiêm trọng không?"
"Cũng vẫn ổn.
Chỉ có cánh cửa là bị nổ hỏng, đóng vào xong thì hơi khó mở ra nên mới dùng tạm cái cửa nhỏ này." Lão Trương bất đắc dĩ thở dài.
"Trẻ con gì mà nghịch nổ banh cả cửa nhà người ta ra vậy chứ? Cố tình đúng không? Cháu mà bắt được thì chúng nó no đòn!" Ba Viên tức giận nói.
Anh ta sống ở viện trẻ mồ côi mười mấy năm, hiểu rất rõ có những người bẩm sinh đã xấu tính, thích bắt nạt trẻ em trong viện trẻ mồ côi.
"Thôi.
Bọn học sinh trong phố ấy mà, về nhà ăn Tết cả rồi.
Trong thành phố không cho chơi bắn pháo nên chúng mới đến quanh đây nghịch ngợm.
May là cũng không có ai bị thương, không phải chuyện to tát gì, qua Tết sửa lại cửa là được." Phương Kim Quế cũng giảng hòa.
"Thôi đừng sửa.
Cánh cửa đó cũng đã lắp bao nhiêu năm trời rồi, thay cái khác đi." Ba Viên nói.
Anh ta lấy một cái thẻ ngân hàng ở trong túi ra đưa cho Phương Kim Quế, cười nói: "Dì Phương, năm nay công ty của con có lợi nhuận rồi, không nhiều nhưng cũng kha khá.
Con định trước khi đi mới đưa cho dì nhưng nếu đã nói đến chuyện này rồi thì dì cầm luôn đi ạ, coi như con giúp nhà mình một tay."
Phương Kim Quế vội rụt tay lại, từ chối: "Không được! Sao mà cầm tiền của con được chứ? Trong nhà có tiền, chỗ tiền lần trước được viện trợ đã dùng hết đâu.
Tiền của con thì con cứ giữ đi, để đó mà lấy vợ."
"Gì mà lấy vợ chứ? Con vừa mới khởi nghiệp mà, vẫn còn sớm quá."
Tuy là béo nhưng Ba Viên là một anh béo vô cùng nhanh nhẹn.
Mấy lần Phương Kim Quế định trả thẻ lại nhưng anh ta đều né được.
Ba Viên nói: "Dì Phương! Dì đừng khách sáo với con nữa.
Tình hình nhà mình thế nào con còn không rõ à? Chỗ tiền viện trợ kia chỉ đủ dùng cho một lần đó, đến cả tiền mua thêm bịch muối cũng là do hai người tự bỏ tiền túi ra bù vào còn gì."
"Vậy thì cũng không thể cầm tiền của con được.
Con kiếm tiền cũng có phải dễ dàng gì đâu." Phương Kim Quế thở dài.
Ba Viên thấy thế thì vội vàng nói: "Dễ mà.
Dễ lắm! Về sau công ty đi vào quỹ nạo rồi còn dễ kiếm tiền nữa.
Dì cứ yên tâm!"
Ông Trương vui tươi hớn hở cũng lên tiếng khuyên nhủ, lúc này Phương Kim Quế mới chịu nhận tấm thẻ ngân hàng.
Viện trẻ mồ côi từ thiện Tân Hy Vọng đã được xây dựng từ rất lâu, hồi bé Ba Viên còn được ở trong một căn phòng rất đẹp trên tầng hai, mà giờ chỉ còn lại những thăng trầm và đổ nát.
Ba Viên đã lớn rồi, những đứa trẻ mới ngày nào còn cùng anh ta nô đùa, nay cũng đã lớn.
Bọn họ rời khỏi nơi đây rồi lại có những đứa trẻ khác được gửi tới, lại từ những đứa trẻ còn đang học nói trở thành thanh thiếu niên.
Cuộc sống của họ không giàu có nên ngay cả ký ức của họ cũng trở nên ngột ngạt, có thể họ đã phải chịu sự kỳ thị và định kiến từ xã hội ngoài kia, nhưng suy cho cùng, họ đã lớn lên an toàn dưới mái hiên chật chội này, trở thành một con chim có thể tự mình sải cánh bay đi, dù nó không thể chinh phục được bầu trời như những con chim khác nhưng nó cũng đã có cơ hội bay lượn trên không trung.
Vì vậy, trước nay Ba Viên chẳng những chưa từng cảm thấy tự ti về xuất thân của mình mà còn luôn biết ơn và nhớ mong nơi đây.
"Mấy người Chim Non, Cục Đường với chị Béo đã về chưa ạ?"
Vừa vào nhà, Ba Viên đã vừa cởi áo khoác, vừa hỏi.
Căn phòng khách vẫn như xưa, ngay cả chiếc bàn dài giữa phòng, nơi họ trèo lên khi còn nhỏ cũng vậy.
Góc trên bên phải bàn còn nguyên một loạt chữ "tảo" do năm đó sau khi học xong câu chuyện Lỗ Tấn khắc chữ, mấy đứa nhỏ bọn họ tranh nhau khắc lên.
"Tám Đồng! Sao giờ anh mới về?"
Một thanh niên đeo kính, nhìn rất hiền lành từ bên ngoài bước vào.
Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, trên tay còn dính đầy dầu mỡ.
Ba Viên sửng sốt, vì nhận ra bản thân hình như không nhớ ra người này là ai.
Cậu thanh niên bật cười, xua tay trước mặt anh ta, nói: "Không nhận ra em à?"
Phương Kim Quế tủm tỉm cười, nói: "Cơ Lập Đông đó.
Sao? Trông khác lắm đúng không? Lúc nãy mới vào dì cũng không nhận ra luôn."
"Vãi đạn? Chim Non ơi cậu thay đổi dã man thế? Trông cứ như văn nhân, nghệ sĩ ấy!"
Ba Viên kinh ngạc, bước tới định ôm lấy Cơ Lập Đông lâu ngày không gặp lại bị cậu ta tránh né.
Cơ Lập Đông nói: "Đừng! Em vừa ở trong bếp, người toàn dầu mỡ thôi.
Cả sao lại là "như văn nhân, nghệ sĩ" hả? Em là nhà văn đó! Ok? Em ra sách rồi, anh chưa mua đúng không?"
"Mua rồi! Mua mấy quyển lận! Anh mua cho công ty mỗi người một quyển, ai cũng phải đọc trước khi đi ngủ luôn!" Ba Viên vội vàng trả lời.
"Thật á? Nhưng mà sách của em còn đang trong quá trình in ấn, nhanh lắm cũng phải ra năm mới lên kệ cơ.
Anh mua ở đâu vậy?"
"Thằng nhóc này! Mày cố ý trêu anh đúng không?!" Ba Viên giơ tay đập bốp bốp vào vai Cơ Lập Đông rồi thổn thức nói tiếp: "Mấy nữa lên kệ rồi thì báo anh một tiếng, anh sẽ mua.
Mua năm mươi, không, một trăm quyển!"
"Thôi lạy bố.
Anh đang chạy doanh số đấy à? Mua nhiều thế, nhà anh có mấy cái tủ để trưng cho vừa?"
"Nhà anh hai cái, công ty anh...!Ấy, suýt thì bị thằng nhãi cậu dắt mũi rồi.
Ai mua về trưng bày hả? Anh mua làm quà nhé! Anh em của anh đây ra sách cũng như bản thân anh ra sách, hãnh diện quá trời!" Ba Viên cười rồi lại ngó ra ngoài, hỏi: "Cái gì kia? Ngoài cậu ra còn ai về rồi nữa hả? Cục Đường à?"
"Đang trong bếp đó.
Anh không biết đúng không? Cục Đường thăng lên làm bếp trưởng rồi, Bữa cơm hôm nay ngon hay không là dựa hết vào tâm trạng của nó đấy." Cơ Lập Đông cũng cười, nói.
"Lên bếp trưởng rồi cơ á? Nhanh vậy? Anh nhớ hồi nhỏ còn mơ ước làm đầu bếp á."
"Ừ đó.
Bao nhiêu năm nỗ lực, cuối cùng cũng được nếm quả ngọt rồi."
"Cậu cũng vậy còn gì.
Hồi nhỏ cũng ước mơ làm nhà văn mà."
"Không hề!" Cơ Lập Đông tức khắc nghiêm túc hẳn lên: "Hồi nhỏ em ước mơ đoạt giải Nobel văn học, tranh tài với Shakespeare trong giới văn học thế giới lận.
Nhờ nghĩ lại đúng là...!" Cậu ta nói mà khiến bản thân cũng phải bật cười.
"Chứ còn gì nữa! Nhưng mà nhanh thôi! Giờ cậu đã ra sách rồi, đầu xuôi đuôi lọt, khởi đầu tốt đẹp coi như đã có một nửa thành công!" Ba Viễn nháy mắt với cậu ta rồi nói tiếp: "À, lát nữa chúng ta ăn gì đây?"
Cơ Lập Đông đáp: "Thịt nướng.
Thấy tay em toàn dầu mỡ không? Trước khi anh đến em vẫn còn đang ngồi xiên thịt ở trong bếp đó."
Ba Viên nghe cậu ta nói vậy thì chợt sượng trân, nhưng lập tức che giấu nét mặt, nói: "Ố ồ...!Thịt nướng à..."
"Ừ, đơn giản, tiện lợi.
Chỉ có điều là khâu chuẩn bị hơi phiền phức xíu, cũng rất là thử thách tâm trạng của đầu bếp.
Nhưng mà em thấy tâm trạng của Cục Đường hôm nay tốt lắm đó." Cơ Lập Đông nhún vai.
Phương Kim Quế và ông Trương bên cạnh nghe vậy đều nở nụ cười.
Ba Viên tò mò: "Sao lại vậy?"
Lúc này, một thanh niên khác cũng bước ra.
Anh ta mặc một chiếc áo gile da, để lộ cánh tay kín mực ra, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp của anh ta.
Thanh niên trợn trắng mắt, nói: "Cuối cùng cũng theo đuổi được chị Béo rồi chứ còn gì nữa.
Không phải chứ Tám Đồng này, sao mày béo thế? Ê? Ê? Biểu cảm gì đấy hả? Mày quên tao rồi đúng không?"
"Ờm..."
"Hay lắm! Quên tao thật luôn! Bố mày Ứng Xuân Vũ đây!!!"
Ngày nhặt được Cơ Lập Đông là lập đông, cho nên đặt tên cậu ta là Lập Đông.
Ngày nhặt được Ứng Xuân Vũ là trận mưa đầu tiên sau đầu xuân, cho nên đặt luôn tên cho anh ta là Xuân Vũ, phương thức đặt tên của Phương Kim Quế vẫn luôn vô cùng đơn giản như vậy.
"Ứng Xuân Vũ..." Ba Viên lẩm bẩm, trong đầu dần dần hiện ra bộ dáng Ứng Xuân Vũ khi còn bé, gào lên: "Sao càng ngày trông mày càng đàn bà ra thế?! Ngày xưa mày đã gái lắm rồi, giờ lại càng...!Ấy ấy...!Sao mày đánh tao?! Tao nói sai à? Phải để dì Phương phân xử!"
"Không ai xử cho đâu.
Bố mày đánh mày đấy! Có thấy không? Lớ ngớ là bố đấm vỡ mồm mày!" Ứng Xuân Vũ nói và giơ cánh tay kín mực của mình lên, huơ huơ trước mặt Ba Viên.
"Cờ lờ gờ tờ? Xăm thật đấy à? Hay là mày dán lên?"Ba Viên nói rồi không nhịn được mà vươn tay ra sờ.
Ứng Xuân Vũ giật bắn mình, chỉ tay vào Ba Viên, nói: "Mày sờ tay tao!"
Ba Viên chẳng hiểu gì: "Gì?"
"Đồ biến thái!"
"Sờ vào người mày thì là biến thái à?"
"Con gái thì được chứ cái thằng vừa béo vừa hói như mày mà sờ tao thì chắc chắn là biến thái!"
"Này nha! Mày body samsung vừa thôi nha! Với cả bố mày không hề hói nha! Trán tao hơi cao xíu thôi!"
Hai người đang chí chóe nhau thì có một cô gái ngó đầu vào.
Cô gái có gương mặt bình thường, so ra còn chưa xinh bằng Ứng Xuân Vũ nhưng trông rất hiền, một bên má còn có cả lúm đồng tiền rất sâu.
"Tám Đồng về rồi à? Sao béo lên nhiều thế? Với cả ba người đừng có ở ngoài này trốn việc, mau vào trong giúp đi! Trong này bận lắm, toàn mỗi chị với Cục Đường làm thôi thì đến đêm mới có cơm ăn mất."
Nói xong, cô gái mỉm cười rồi quay trở lại trong bếp.
Ba Viên nhìn theo bóng lưng cô gái, không khỏi u sầu: "Ê chị Béo giảm cân rồi à? Sao gầy thế?"
Cơ Lập Đông đứng dậy, nói: "Tất nhiên rồi.
Ai mà ngờ được giờ đứa béo nhất lại là anh cơ chứ? Đi thôi! Vào giúp một tay, đừng có làm chị Béo phải phiền lòng."
Ứng Xuân Vũ cũng đứng dậy, nhưng vẫn dẩu mỏ lên: "Thì muốn cho bà ấy với Cục Đường không gian riêng còn gì.
Nếu không phải do hai người đó cứ rải cơm chó khắp nhà bếp thì ông đây ra ngoài làm gì!"
Hai người đi rồi, Ba Viên lại vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Ông Trương rót một cốc nước, cười nói với anh ta: "Sao không đi giúp mọi người một tay?"
"Cháu không biết nấu cơm, vào trong đó có mà giúp một người gãy tay ấy chứ.
Thà ở đây nói chuyện với chú với dì Phương còn hơn." Ba Viên cười xòa, nói.
"Con ấy! Lười từ bé!"
Phương Kim Quế mắng yêu một câu rồi ngồi nói chuyện phiếm với anh ta.
Bọn họ nói chuyện hiện tại trong viện còn chín đứa trẻ, đứa bé nhất đang đi mẫu giáo, trước Tết có một tổ chức từ thiện liên hệ mấy công ty du lịch bản địa làm một chuyến du lịch miễn phí, do giáo viên sinh hoạt dẫn, hiện tại đang chơi ở bên ngoài.
Tiếp lại nói về việc năm đó không có điều kiện nên bọn họ chỉ được đi du lịch qua tivi.
Có một khoảng thời gian, trò chơi của mấy người bọn họ chính là ngồi quây lại bên một tấm bản đồ, chỉ ra Tử Cấm Thành nằm ở đâu, Đội quân đất nung nằm ở đâu, chỗ nào có Kim Tự Tháp rồi chỗ nào có Viện bảo tàng Louvre.
Về sau, Cơ Lập Đông năm học lớp hai đại diện cho khối lớp dưới của trường để sang thành phố bên cạnh tham gia cuộc thi viết văn nên đã trở thành người đầu tiên trong số họ được ngồi tàu hỏa.
Bọn họ nói về thảm cỏ mới trên sân thể dục, công việc mới của chị Béo, hay chuyện hai tháng trước Ứng Xuân Vũ vừa mới ký hợp đồng với một công ty giải trí, bây giờ đang là tay ghi-ta trong một ban nhạc không biết tên.
Bọn họ cùng nhau nghĩ tới việc khi nào thì Cục Đường và chị Béo kết hôn, xong thì sinh mấy lứa, đặt tên em bé là gì; rồi lại cùng lo lắng về cuốn sách của Cơ Lập Đông vì nội dung cuốn sách tương đối hàn lâm, doanh thu có thể sẽ không được tốt, nhưng cũng có thể sẽ lấy được giải thưởng, cho dù họ chẳng biết tên giải thưởng là gì.
Nói nói, Phương Kim Quế uống nốt ngụm trà cuối cùng, sau đó mỉm cười nhìn Ba Viên: "Viên Viên à...!Mấy năm nay con có hạnh phúc không?"
Ba Viên nghiêm túc suy nghĩ.
Anh ta rất ít khi nghiêm túc suy nghĩ như vậy, đặc biệt là từ sau khi rời khỏi viện mồ côi, bước vào đời.
Anh ta luôn tỏ ra hào nhoáng, nói những câu vô nghĩa, nhìn thì có vẻ ngu ngơ nhưng thực tế là anh ta rất thông minh.
"Cũng tạm, nhiều lúc cũng không vui vẻ gì nhưng cũng không phải rất khổ cực, lúc vui vẻ cũng thực sự rất vui vẻ, hạnh phúc.
Tóm lại rất thú vị, sống không uổng phí." Ba Viên nói, như thể đang tổng kết nửa đầu cuộc đời mình, rất cẩn thận.
"Thế là tốt rồi.
Sống không uổng phí là tốt rồi." Ông Trương gật đầu.
Phương Kim Quế cũng nói: "Đúng thế."
Ba người nhìn nhau và im lặng một lúc.
Phương Kim Quế lại cười, nói: "Thôi, vào xem trong bếp có cần giúp gì không đi.
Tuy là không biết nấu cơm nhưng con cũng phải vào hỗ trợ chứ.
Hơn nữa, mấy đứa con bao năm không gặp lại, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện để nói, không cần ở đây với hai ông bà già này đâu."
Ba Viên có chút nghẹn ngào.
Phương Kim Quế xua tay, thúc giục lần nữa: "Đi đi!"
Ba Viên đứng lên.
Anh ta chưa bao giờ thấy cơ thể mình nặng nề tới như vậy.
Anh ta gật đầu rồi lại im lặng nhìn Phương Kim Quế và ông trương đang ngồi đó một lúc, sau mới nói: "Thế con vào trong đó đây.
Dì Phương, chú Trương, hẹn gặp lại."
----------------------------------------------------------------
J: Mình có tìm hiểu về việc "Tám đồng tiền" và "Viên viên" thì có liên quan gì đến nhau nhưng không có thông tin.
Tuy nhiên thì "đồng tiền" trong tiếng Trung là 元 (yuán) đồng âm với "viên" 圆 (yuán) trong Ba Viên nên có lẽ là do thế nên mọi người mới liên hệ chúng với nhau.
Còn vì sao là "8 đồng" chứ không phải những con số khác thì cũng chỉ đơn giản là một con số mà thôi, không có ý nghĩa gì.
P/s: "Ba Viên nghiêm túc suy nghĩ.
Anh ta rất ít khi nghiêm túc suy nghĩ như vậy, đặc biệt là từ sau khi rời khỏi viện mồ côi, bước vào đời.
Anh ta luôn tỏ ra hào nhoáng, nói những câu vô nghĩa, nhìn thì có vẻ ngu ngơ nhưng thực tế là anh ta rất thông minh." => Có vẻ anh Béo đã nhận ra được vấn đề rùi mọi người ạ.
P/s 2: Đợt này mình bận nên không chỉ tranh thủ cuối tuần ngồi làm truyện được thôi mọi người ạ huhu~~ Hay chờ tui nhaaaaaaaaaa
Danh Sách Chương: