Trước kia đã có năm người chết ở phòng 202 của khách sạn Thanh Đằng rồi.
Người đầu tiên là một nhiếp ảnh gia du lịch, nghe nói nửa đêm đột nhiên lên cơn đau tim, đến hôm sau được phát hiện ra thì thi thể đều đã lạnh cứng cả rồi.
Vốn tưởng là chuyện ngoài ý muốn thôi nhưng mấy hôm sau một vị khách khác cũng vào ở phòng 202 đó thì không hiểu sao nửa đêm vừa la hét vừa kéo cửa sổ nhảy lầu, rơi xuống đến nơi thì gáy đập ngay phải cục đá, não văng cả ra, tử trạng phải nói là thê thảm vô cùng.
Sau đó có một đôi vợ chồng đặt phòng ba đêm, hai đêm đầu thì vẫn ổn nhưng đến đêm thứ ba, người vợ bị chết đuối trong bồn tắm mà người chồng ở ngoài xem TV lại không hề hay biết.
Nhất thời khiến lòng người hoang mang, khách sạn Thanh Đằng buộc phải đóng cửa.
Có điều, là con người thì chung quy vẫn phải sống.
Mấy năm qua ông bà chủ chỉ làm kinh doanh khách sạn chứ không còn công việc nào khác, sóng êm gió lặng thêm một tháng, ông chủ thậm chí còn tự mình vào ngủ ở phòng 202 mấy đêm liền nhưng không thấy có chuyện gì xảy ra mới nhận định những chuyện trước kia chỉ là trùng hợp sau đó mở cửa hoạt động trở lại.
Phòng 202 thì để trống, không sắp xếp khách vào ở nữa.
Tuy nhiên vẫn có người nhất quyết không tin ma quỷ.
Người chết thứ tư là một tác giả truyện kinh dị có chút danh tiếng, trong một lần ngẫu nhiên biết được chuyện thần quái kia thì khăng khăng muốn vào ở trong phòng 202 để "trải nghiệm", kết quả hôm sau được người ta phát hiện là đã chết ở trên sofa.
Cái TV đối diện thì đang phát đi phát lại bộ phim được cải biên từ tiểu thuyết của anh ta, thoạt nhìn có vẻ là bị phim của mình dọa chết tươi.
Mấy hôm sau, chồng của người chết thứ ba trở lại cùng với một ông thầy phong thủy, bảo là muốn bắt con quỷ đang trốn trong phòng 202, thay vợ báo thù.
Đêm đó thầy mang theo một đống pháp khí pháp bảo tự tin khí thế đi vào đóng cửa phòng, cuối cùng vẫn là một đi không trở lại.
Ông ta cũng chết, tử trạng còn đáng sợ hơn cả mấy vụ trước: Đầu ông ta bị đập mạnh khiến cho xương sọ vỡ nát đến mức não phọt ra hòa với máu dính bét trên tường mà vị khách ở phòng bên cạnh lại không hề hay biết.
"Kinh dị lắm đúng không?" Cô gái mặc bộ váy đỏ bó sát vừa kể chuyện, vừa liếm kem trong thìa, vừa né tránh vẻ mặt lạnh băng của Cùng Tư Quận mà nói với Phó Kỳ Đường: "Chuyện này truyền ra khiến dân bản địa ở đây chỉ muốn tránh xa khách sạn Thanh Đằng, cũng chỉ có du khách nơi khác không biết chuyện mới dám đến ở vì giá rẻ."
Bây giờ đang là 3 giờ chiều, Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường kiểm tra homestay xong thì lên trấn tìm một quán vỉa hè ăn cơm.
Quán cơm này khá nổi nên dù không phải giờ cơm cũng vẫn rất đông khách, cô gái này là khách ghép bàn với hai người họ.
Nghe cô dùng giọng địa phương nói chuyện với phục vụ, Phó Kỳ Đường đoán chắc là cô biết chuyện về khách sạn Thanh Đằng nên dùng mặt để tăng độ tin cậy rồi dò hỏi đối phương.
"Ha, ngoại trừ du khách thì còn có cả đám người yêu thích chuyện thần quái không có đầu óc, biết rõ trong núi có hổ mà vẫn xông vào nữa.
Anh bảo rốt cuộc là bọn họ nghĩ gì thế không biết, chả lẽ ai ai cũng có chín cái mạng để đi mạo hiểm à?"
Mang danh "người yêu thích chuyện thần quái" do đoàn tàu sắp xếp, Phó Kỳ Đường bỗng thấy nhột nhột.
Anh lúng túng sờ mũi, đánh trống lảng: "Thế sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa à?"
"Đúng vậy, đến bây giờ là hơn nửa năm rồi nhưng chẳng có chuyện gì nữa." Cô gái hiển nhiên cũng rất khó hiểu: "Trước đó nói là những người kia đều bị quỷ dọa ma nhập nhưng có người lại nói thực ra mấy người đó là do chủ khách sạn giết cơ, chứ sao mãi đến giờ cũng vẫn chả có động tĩnh gì như vậy, anh có từng nghe ma quỷ cũng rửa tay gác kiếm bao giờ chưa?"
"Sao lại nói vậy?" Phó Kỳ Đường giả vờ kinh ngạc.
"Dĩ nhiên không phải tự mình ra tay mà là nuôi tiểu quỷ chứ còn gì nữa, bao chuyện kinh dị vậy mà nhà bọn họ vẫn đông khách thế chứ, không phải là rất kỳ quái sao?" Cô gái nói nhỏ.
Cung Tử Quận bỏ kéo xuống, đặt miếng thịt cua đã lột sạch vỏ vào bát Phó Kỳ Đường rồi lại cầm một con khác lên lột tiếp, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu quỷ nào mà giết một lần năm mạng người xong nghỉ ngơi nửa năm hả?"
Cô gái nhìn chằm chằm miếng thịt cua rồi lại nhìn dáng vẻ bóc cua thành thạo của Cung Tử Quận với vẻ mặt ước ao: "Dù sao cũng chỉ là lời đồn thôi, ai biết thật giả ra sao chứ."
"Vậy cô có biết chuyện về ông bà chủ không?" Phó Kỳ Đường tiếp tục hỏi.
Anh vừa phát hiện hình như Cung Tử Quận có hứng thú với việc bóc cua hơn là thăm dò tin tức.
"Không rõ lắm.
Tôi không quen biết bọn họ, sau vụ đó lại càng không dám tới gần.
Phải rồi, tôi còn chưa hỏi chuyện các anh đâu, từ đâu tới thế? Đến đây du lịch à?"
"Coi như thế đi."
"Thế đi tắm suối nước nóng đi? Có muốn đến suối nước nóng cổ nổi tiếng ở đây không?"
Nếu là bình thường thì Phó Kỳ Đường vô cùng tình nguyện đi tắm suối nước nóng.
Tuy nhiên nghĩ tới việc bản thân đến chỗ này là để liều mạng chứ không phải đi chơi, anh đành không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối lắc lắc đầu.
Cũng Tử Quận bên cạnh quả thực là thiên tài lột cua, bọn họ nói hai câu hắn đã bóc xong một con rồi tiếp tục tỉnh bơ đặt trong bát Phó Kỳ Đường.
"Anh ăn đi, không cần để ý đến tôi." Phó Kỳ Đường vội vàng nói: "Tôi tự bóc cũng được."
"Cậu có biết lột đâu, cứ để đấy tôi." Cung Tử Quận không để ý lắm.
Vẻ mặt cô gái kia trở nên kỳ quái, đảo mắt vòng quanh hai người, do dự một chút rồi thử thăm dò hỏi: "Thế có muốn cùng đi tắm suối nước nóng không? Vừa hay tối hôm nay bên đó có sự kiện."
Phó Kỳ Đường chớp chớp mắt.
Cung Tử Quận nhìn cô: "Muốn đẩy mạnh tiêu thụ à?"
"Hả?"
"Không mua vé, không làm thẻ thành viên, không add wechat.
Còn chuyện gì nữa không?"
Cô gái sửng sốt một chút rồi đỏ bừng mặt, đúng lúc có một vị khách ăn xong chuẩn bị rời đi, cô dứt khoát bê khay thức ăn của mình qua đó, trước khi đi còn tức giận trừng Cung Tử Quận một cái: "Sao không nói sớm chứ, tốn cả nước miếng."
Nhìn bóng lưng tức tối của cô nàng, Phó Kỳ Đường hiếm thấy có chút chột dạ, anh huých Cung Tư Quận: "Vừa lợi dụng xong đã vất bỏ hình như không tốt cho lắm?"
"Không thì sao? Cậu muốn tắm suối nước nóng à?" Cung Tử Quận vừa nói vừa mút ngón tay dính gạch cua.
"Tôi rất vui lòng giúp cô ấy tăng thụ nhé, chỉ là tôi không có tiền thôi." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, nhân vật mà hệ thống sắp xếp cho anh chả có đồng nào cả.
Vẫn tưởng người ta là nhân viên bán vé thật ạ, đúng là đồ ngốc.
"À, cho cậu cái này." Cung Tử Quận tiện tay lấy một món đồ ra đưa cho anh.
Phó Kỳ Đường nhận lấy, là một cái gương cầm tay nhỏ: "...!Cho tôi soi xem mình có xứng được đi tắm suôi nước nóng hay không à?"
"Nghĩ gì thế." Cung Tử Quận cười xoa đầu anh: "Đây là đạo cụ hệ phòng ngự, miễn cho cậu khỏi phải vô duyên vô cớ chết thay kẻ khác."
*
Bốn người còn lại chia làm hai nhóm, Quý Đào và Viên Phi đi tìm đoàn du lịch hỏi han còn mục Tiểu của Trương Nguyên Tích và Nhiếp Tiểu Lam là chủ khách sạn.
"Cô ở đây thăm dò bà chủ, tôi đi tìm ông chủ, hình như ông ấy đang ở dưới nhà ăn." Trương Nguyên Tích nói rồi đi ra ngoài.
Nhiếp Tiểu Lam hơi kinh ngạc mà nhìn gã, cau mày nói: "Anh cứ nhất định phải đi riêng lẻ vậy à?" Biết rõ đi một mình trong phó bản là chuyện không hề tốt đẹp gì mà vẫn muốn tách ra.
"Không sao, bây giờ còn chưa tới 5 giờ, đừng lo lắng." Trương Nguyên Tích ho khan một tiếng, không chờ Nhiếp Tiểu Lam lại mở miệng đã quay người bỏ đi.
Trương Nguyên Tích mà là người tích cực vậy à? Nhiếp Tiểu Lam hơi nghi ngờ nhưng cô và Trương Nguyên Tích không thân không quen, không nói rõ được sai ở đâu nên chỉ có thể vất nghi hoặc ra sau đầu mà đi tìm bà chủ khách sạn.
Lúc ra khỏi sảnh, Trương Nguyên Tích không đến nhà ăn luôn mà lại dừng ở một đình nghỉ chân trong góc khuất, trước tiên ngó trước ngó sau, xác nhận không có ai rồi mới móc một cái hộp sắt bằng lòng bàn tay từ trong túi ra.
Chiếc hộp nhỏ xinh trông như hộp trang sức bình thường nhưng thực ra lại là một cái vật phẩm đạo cụ: Hộp Fake.
Rất khó để tưởng tượng một đạo cụ giá lên tới 500 điểm sinh tồn lại tên như vậy.
Mà điều Trương Nguyên Tích coi trọng chính là chức năng của nó.
Chỉ cần có mảnh vỡ là nó có thể phục chế bất kỳ loại đạo cụ nào nhưng bởi vì là hàng fake lại nên hiệu quả không thể là tuyệt đối được.
Mở hộp ra, Trương Nguyên Tích bỏ mấy mảnh vỡ kia vào sau đó đóng nắp thấp thỏm chờ đợi.
Năm phút sau chiếc hộp rung lắc một cái rồi phát ra âm thanh "cót két" gai người, khiến Trương Nguyên Tích sợ hết hồn phải vội vàng đặt cái hộp lên bàn đá.
Mấy giây sau, dưới ánh nhìn chằm chằm của Trương Nguyên Tích, cái hộp rung lên rồi nổ "bùm", sau khi khói tản đi hết thì tên bàn xuất hiện một chiếc máy ảnh.
【 Máy ảnh thế thân (Bản fake): Đặt vào trong một tấm, người trong ảnh sẽ giúp bạn chịu 60% tổn thương khi bị quỷ tấn công.】
"Chỉ 60% thôi à..." Trương Nguyên Tích tặc lưỡi một tiếng, hơi tiếc nuối nhìn chiếc hộp sắt đã biến thành tro trên bàn đá rồi gảy gảy một tấm hình: "Anh Phó à, anh cũng đừng trách tôi nhé, không phải tôi muốn bẫy anh đâu mà do cái hộp này chỉ có thể phục chế trạng thái mới nhất của đạo cụ ấy, ai bảo Tạ Nhất Minh kia chụp ảnh anh chứ." Trương Nguyên Tích nói rồi cất giấu máy ảnh cẩn thận sau đó vội vàng chạy tới nhà ăn.
*
Sau bữa cơm chiều, sáu người chơi tụ họp lại trao đổi tin tức đã dò hỏi được.
"Chết tới năm người rồi, mấy anh thấy sẽ có bao nhiêu con quỷ?" Nhiếp Tiểu Lam hỏi.
"Ý cô là sao?" Viên Phi sắc mặt có chút khó coi.
"Mười rưỡi chúng ta đã xuống tàu rồi nhưng đoàn tàu lại chỉ yêu cầu checkin trước 5 giờ chiều, thời gian an toàn dài như thế chắc chắn là hệ thống tăng độ khó rồi." Nhiếp Tiểu Lam nói.
Quý Đào gật đầu biểu thị đồng ý rồi giải thích cho Phó Kỳ Đường: "Tất cả phó bản đều sẽ có chung một quy tắc cưỡng chế trục xuất quỷ bằng cách gọi tên thật của nó ra, đây chính là phương pháp giữ mạng hiệu quả nhất nên thông thường người chơi đều sẽ nghĩ cách tìm ra thân phận thực sự của ma quỷ kia lúc còn sống."
Phó Kỳ Đường hiểu rõ, yên lặng nhớ kỹ điều này.
"Chắc là người đầu tiên, cái tên nhiếp ảnh gia ấy." Trương Nguyên Tích xoa cằm: "Tôi có xem báo địa phương thì thấy nói thân thể anh ta không có bệnh gì nặng mà chỉ là do làm việc và nghỉ ngơi không quy luật cộng với áp lực công việc quá lớn dẫn đến đột tử, nói anh ta biến thành quỷ còn nghe được."
"Ta cũng thấy thế, dù sao sau khi anh ta chết thì phòng 202 mới bắt đầu có chuyện ma quái diễn ra." Viên Phi phụ họa.
Có lý nhưng lại quá đơn giản.
Phó Kỳ Đường khẽ cau mày, hồi tưởng lại buổi trưa mình đã quên mất chi tiết nào đó khi vào phòng 202.
"Tôi biết chút chuyện của đoàn du lịch." Quý Đào nói: "Cả đoàn có tổng cộng hơn mười người người, đều là khách quen của công ty du lịch Noãn Phong, lần này công ty mở tour du lịch miễn phí mời bọn họ đi chơi.
Công ty du lịch cũng đã nói rõ chuyện về khách sạn Thanh Đằng cho bọn biết nhưng những người này đều cho rằng sự việc lúc trước chỉ là trùng hợp, hơn nữa bọn họ không ở trong phòng 202 nên cũng không để ý."
"Vì một chuyến du lịch miễn phí mà không quan tâm gì cả..." Trương Nguyên Tích cười khẩy: "Tâm lý vững ghê."
"Có điều công ty du lịch này cũng thật kỳ quặc." Phó Kỳ Đường nói: "Nếu tiếc tiền thì cần gì tổ chức tour du lịch như vậy chứ? Bỏ ra tiền ra tri ân khách hàng lại vì muốn tiết kiệm tiền mà chọn một khách sạn thần quái thế này thì cũng lạ ghê.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện thì lấy gì mà đền?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng thời gian có hạn nên không nghe ngóng được nhiều.
Phải để ý công ty du lịch này nhiều hơn mới được." Quý Đào nói.
Anh ta nhìn Cung Tử Quận đang bình thản ngồi một bên: "Anh có ý kiến gì không?"
"Hỏi về đôi vợ chồng đem cả con trai theo chưa?"
Quý Đào sững sờ: "Bọn họ làm sao?"
"Không, chỉ là tôi cảm thấy bọn họ có vấn đề thôi." Cung Tử Quận hơi hơi híp mắt nhớ lại chuyện xảy ra ở sảnh lúc trưa: "Bọn họ nhìn không giống một nhà ba người."
Nghe hắn nói thế, Phó Kỳ Đường cũng nghĩ tới: "Hình như là có chút lạnh nhạt.
Lúc hai vợ chồng nói chuyện với bà chủ thì đứa trẻ tên Đa Kim đứng khá xa.
Như bình thường, nếu đến chỗ lạ thì trẻ con phải càng bám cha mẹ hơn mới đúng.
Hơn nữa lúc bà chủ nhắc đến anh đào, tôi thấy nó tỏ thái độ không thích nhưng mẹ nó thì cứ như là không biết gì vậy."
"Nhỡ đâu chỉ là do quan hệ gia đình không tốt thôi thì sao? Bà mẹ nóng tính thế nên đứa con mới không dám có ý kiến gì, mẹ tôi cũng thế mà." Viên Phi suy đoán, vẻ mặt cô đơn: "Tôi nhớ mẹ quá, không biết bây giờ bà thế nào rồi..."
Nghe anh ta nói thế, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Ngay cả Cung Tử Quận luôn luôn kiêu căng khó thuần cũng phải hạ tầm mắt, hắn liếc mắt nhìn Phó Kỳ Đường ở bên cạnh lại không ngờ người nọ cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau (tóe lửa tình).
"Nhìn tôi làm gì?" Phó Kỳ Đường hơi hoang mang, sợ phá vỡ bầu không khí nên chỉ dùng khẩu hình miệng hỏi hắn.
Cung Tử Quận thì lại chẳng kiêng dè gì mà cười ra tiếng: "Đương nhiên là vì cậu đẹp trai."
Mấy người khác: Ủa alo???
Lúc này, chiếc đồng hồ trong phòng đột nhiên vang lên chín tiếng kêu dài.
Trong không khí hiện ra màn hình ảo có thông báo của hệ thống.
...
[ Bắt đầu chọn ra hành khách sẽ vào phòng 202 đêm nay.
]
[ Loading...!Loading complete.
]
[ Mời ngài Phó Kỳ Đường lập tức tới phòng 202, 7 giờ sáng mai mới có thể đi ra.
]
Phó Kỳ Đường sửng sốt: "Tôi trúng thưởng?"
Tác giả có lời muốn nói
Phó Kỳ Đường: Cảm ơn, mỉm cười.JPG
Danh Sách Chương: