[39: Mỗi vậy thôi à? Mỗi vậy? Sao xe vừa nổ máy mà đã ấn phanh vậy? Tiếp tục đi chứ! Chưa lên-đỉnh núi, hai người đừng hòng xuống xe! ]
[27: Thôi làm ơn, livestream kinh dị chứ có phải livestream 18+ đâu...!Nhưng mà sao cả hai đột nhiên lại bất động vậy? ]
[01: Chịu đấy, có người ở ngoài cửa mà.
Lầu trên giả ngu hay ngu thật thế? Không nghe tiếng bước chân à? Vặn giảm tiếng ồn hết mức thử coi.
]
[16: Có phải lão quản gia không? Cứ thấy ông ta gian gian.
]
[44: Cá một trăm điểm sinh tồn, chắc chắn là quản gia! ]
[12: Vãi chưởng, lầu trên thật hay đùa thế? Tôi cũng cá một trăm điểm, chắc chắn không phải quản gia.
Tôi đoán là Vanessa.
]
[*Tin hệ thống: Đã thu "tiền" cược của hai khán giả số 44 và 12.
Chúc may mắn ]
...
Phó Kỳ Đường đang tập trung canh cửa thì đột nhiên cảm thấy Cung Tử Quận tiến lại gần.
Hơi thở ấm nóng lướt qua sau tai khiến anh hơi run.
Anh nghiêng đầu lườm hắn một cái, còn chưa mở miệng đã nghe Cung Tử Quận nói nhỏ: "Gọi sao ngọt ngào một chút, phát cho cậu ít lộc."
"?"
Cung Tử Quận nở nụ cười, ra hiệu anh nhìn khu bình luận.
Lúc này Phó Kỳ Đường mới thấy sự khác thường.
Dưới cùng của khu bình luận xuất hiện hai cái chấm tròn, một đen, một trắng, đánh số "12" và "44".
Chúng được nối với nhau bằng một đường thẳng màu vàng có năm hình đồng tiền vàng - đại diện cho một trăm điểm sinh tồn - ở hai bên trái phải.
Tên quỷ nghèo Phó Kỳ Đường đương nhiên là động lòng, anh quay đầu không chút chần chừ, thể hiện kỹ năng diễn xuất mà anh tích lũy cả đời, nhìn Cung Tử Quận bằng đôi mắt ướt át, nhỏ giọng nhưng chân thành gọi: "Daddy!"
"..." Cung Tử Quận ngất cmn ngây luôn.
Phó Kỳ Đường lại chẳng hề phát hiện, sốt ruột: "Vậy chưa đủ ngọt ngào à? Thế phải gọi sao? Cục cưng? Sweetheart? Sweetie pie? Honey?"
Sợ là nói tiếp thì sẽ ra thực đơn trà chiều mất, Cung Tử Quận kéo anh vào lòng, bóp bóp má anh, nói nhỏ: "Cậu chờ đấy."
Phó Kỳ Đường: "Anh chắc chưa? Không có chuyện tôi bị trừ hết điểm xong bị xóa sổ luôn đâu đúng không?"
"Tin tôi không?"
Phó Kỳ Đường gật mạnh đầu, tin! Cầu giàu sang trong nguy hiểm thì phải cược!
Anh nói nhỏ để chắc rằng người ngoài cửa sẽ không nghe thấy: "Một trăm điểm sinh tồn, bên ngoài chắc chắn là người chơi."
[*Tin hệ thống: Đã thu "tiền" cược của người chơi Phó Kỳ Đường.
Lưu ý: Nếu người chơi thua mà không đủ điểm để trả cược thì sẽ bị xóa sổ.
]
[27: Vãi, Tiểu Phó cược thật luôn? Nhỡ đâu...!]
[50: Có ai yêu vào mà IQ không về mo đâu chứ.
Nghe theo Sói Điên cược thì đến chết cũng không biết sao mình chết luôn á.
]
[19: Lầu trên tỉnh ngủ đê.
Sói Điên muốn giết anh ta mà còn cần rườm rà vậy à? Nhưng Sói Điên thực sự cho rằng ở ngoài là người chơi sao? Giờ này rồi còn đến đào góc tường nhà người ta, fan CP à?]
[31: Chắc là Mặc Vest nhỉ? Mỗi hai người một phòng thì đều phải ngầm để ý lẫn nhau.
Tên PT chết rồi, gã ta một mình một phòng, lại còn là người mới, có khi nào bị quỷ khống chế không? ]
[06: Lầu trên có lý.
Nếu mà là người chơi thì gã ta là kẻ tình nghi số một! ]
[14: Thế thì nhóm kiến trúc sư chết sạch rồi, thảm quá đi.
]
...
Đám khán giả còn đang thảo luận, Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường đã nhẹ nhàng đi đến chỗ cửa phòng.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Lần trước, bên ngoài là địch, Phó Kỳ Đường ở trong.
Tuy nhiên, tới lần này đã có nhiều thêm một Cung Tử Quận cấp đại thần ở trong phòng cùng anh, dù có hơi căng thẳng nhưng Phó Kỳ Đường không hoảng chút nào.
Anh bình tĩnh đứng đó, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Kết quả là mơ hồ nghe thấy vài...!Câu hát? Người đó đứng hát ngoài cửa? Tiếng hát dần trở nên to hơn, nghe thì là giọng nữ.
Từng âm tiết đầy tủi thân như oán thán, như khóc thương.
Thế chẳng lẽ là người phụ nữ trung niên hay cô nữ sinh nửa đêm bị mộng du à? Phó Kỳ Đường kinh ngạc, căng tai ra nghe xem người đó hát gì nhưng đen thay là người ta hát bằng ngoại ngữ, nghe không hiểu gì hết luôn.
Tiếng hát vang vọng khắp hành lang hơi rung rung, có vẻ là người kia vừa đi vừa hát.
"Cô ấy hát gì vậy?" Cung Tử Quận liếc nhìn Phó Kỳ Đường, thắc mắc y hệt nhau.
"Có hiểu gì đâu." Phó Kỳ Đường lắc đầu, cố nghe thêm chút rồi lại mắt to trừng mắt nhỏ với Cung Tử Quận: "Đứng hát ngoài cửa thì có khi nào là "'Do you want to build a snowman?" không?"
Cung Tử Quận: "..."
"Ha ha ha đùa chút thôi mà, hết căng thẳng rồi đúng không?"
"Vâng, cảm ơn." Cung Tử Quận bất đắc dĩ nở nụ cười nhưng khóe miệng nhếch lên lại mang hàm ý khác.
Phó Kỳ Đường lập tức cảnh giác: "Định làm gì đấy?"
"Nghe không hiểu thì ra coi thôi."
Cung Tử Quận nói rồi đột nhiên mở cửa, ném thứ gì đó ra ngoài sau đó lao về phía người phụ nữ tóc vàng mặc váy ngủ trắng đang đứng cách đó bảy, tám mét.
Mái tóc vàng rối xù che khuất cả khuôn mặt khiến người khác khó lòng nhận ra.
Cạch...!Cạch...!Cạch...!Chiếc đèn pin hình tròn lập tức bật sáng khi vừa chạm đất, chiếu rọi khắp hành lang.
Ban đầu, người phụ nữ đó hoàn toàn không hề để ý, vẫn đứng đó hát như một linh hồn lang thang.
Cho đến khi có ánh sáng phát ra, cô mới ngừng hát, cả người run lẩy bẩy.
"A...!!"
Sau khi hét lên một tiếng, người phụ nữ váy trắng kia liền bỏ chạy.
Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường – người bị chậm hơn một bước – nhanh chóng đuổi theo.
Các phòng khác cũng nghe thấy động tĩnh, đầu mọi người nhô ra từ khe cửa như nấm mọc sau mưa.
"Về phòng hết đi!" Cung Tử Quận nói to.
Đường đi trong tòa lâu đài ngoằn ngoèo, nhiều cầu thang.
Người phụ nữ váy trắng bị gió thổi một cái là lao về phía trước, cứ như người làm bằng giấy vậy.
Cung Tử Quận như một con sói bám sát theo sau.
Hắn không thèm nhìn đường, thậm chí lúc rẽ cũng không hề giảm tốc, cứ như đã thuộc hết sơ đồ cấu trúc của tòa lâu đài này vậy.
Khi chạy tới một chiếc cầu thang xoắn ốc, người phụ nữ kia ngửa đầu rít gào, trèo lên lan can định nhảy xuống.
Tiếc là Cung Tử Quận nhanh hơn.
Hắn bay lên, túm vai rồi kéo cô ta xuống, hai người ngã ra sàn.
Cô ta vùng vẫy tính thoát nhưng mới vừa bò dậy thì tóc đã bị nắm chặt.
"Vẫn muốn chạy à?" Cung Tử Quận híp mắt cười khinh bỉ, đạp luôn mớ tóc vàng xù như tổ quạ kia dưới chân.
"Buông ra!" Người phụ nữ đó tức lắm mà không làm gì được.
Cô ta run như cầy sấy, cào cào vào cổ trước khi khó khăn nhả ra từng chữ: "Thả tôi ra, lũ quỷ dữ! Không thể tha thứ! Không thể tha thứ! Các người nhất định sẽ bị quả báo.
Các người sẽ chết rồi xuống địa ngục! Còn tôi...!Sẽ được tự do và tái sinh!"
Cùng với tiếng la hét và chửi bới, một lượng lớn hơi nước bốc ra từ khắp các bộ phận của người phụ nữ váy trắng khiến không khí xung quanh càng lúc càng nóng, dường như có thể sôi lên bất cứ lúc nào.
"Ha! Ma mà còn đòi bắt ma à." Cung Tử Quân không chút động lòng mà trầm giọng nói, vẻ thờ ơ vẫn luôn hiện trên mặt hắn bỗng trở nên tàn nhẫn hơn: "Xuống địa ngục à? Sao mày biết tao từ địa ngục leo lên thế?" Vừa dứt lời, giữa ngón tay hắn hiện ra một tia sáng màu bạc.
Tuy nhiên, người phụ nữ kia lại đột nhiên ngẩng cao đầu, mái tóc vàng lập tức rơi xuống dưới sức kéo của hai người, cô ta đã lợi dụng khắc đó và tẩu thoát nhưng lại đụng trúng Phó Kỳ Đường.
Anh đã rút dao ra và sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Có điều, khuôn mặt của người phụ nữ kia lại khiến Phó Kỳ Đường giật mình.
Cô ta giật bức tranh trên tường xuống, vẻ mặt nhăn nhó, đang muốn há miệng hét lớn thì lại bị Phó Kỳ Đường giật mất bức tranh, mấy viên bảo thạch nạm trên đó rớt xuống rào rào, nảy tưng tưng vào nơi xa xăm.
Tiếp theo, bức tranh như một bàn tay lớn tát cho người phụ nữ đó bay piu ra xa, xụi lơ.
"Phù...!Này sửa sao được nữa? Mong là Hà Chi Châu sẽ không trách mình." Phó Kỳ Đường thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn tấm tranh sơn dầu đã bị xé toạc do bạo lực rồi vẫy vẫy tay với Cung Tử Quận cách đó vài bước, cười: "Tuy tôi chậm hơn nhưng vẫn kịp nha."
Cung Tử Quận gật gật đầu chiều theo: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, đánh nhau cũng giỏi nữa."
"Do anh dạy tốt thôi." Phó Kỳ Đường nói rồi chỉ vào người phụ nữ váy trắng trên đất: "Đoán xem ai?" Nói xong cũng không chờ Cung Tử Quận trả lời mà đến lật cô ta lại, công bố đáp án luôn.
Là Lâm Phưởng.
[*Tin hệ thống: Ván cược kết thúc, người chơi Phó Kỳ Đường chiến thắng.
Điểm thưởng sẽ được cộng vào "tài khoản" sau khi kết thúc phó bản.
]
[14: Đau lòng thay 12 và 44.
]
[39: Đường Đường giỏi quá! Mama tự hào về con! ]
[20: Thế mà lại là Lâm Phưởng.
Anh ta đúng là không muốn sống nữa mà.
Số 44 đen quá.
Bị thua mất điểm đã đành, idol còn rớt đài.
]
[58: Sao có thể là Lâm Phưởng chứ??? ]
"Nói rồi mà, lần này ma quỷ biết khống chế tinh thần của người chơi.
Trạng thái của Lâm Phưởng tệ nhất team, bị sờ gáy cũng là điều hiển nhiên." Nhân lúc Phó Kỳ Đường không nghe thấy, Cung Tử Quận thờ ơ nói nhỏ với con ma đang ám Lâm Phưởng.
Hắn nhìn bộ váy trắng và mái tóc giả bù xù của Lam Phưởng, sờ cằm: "Còn việc vì sao anh ta giả gái thì..."
"Con quỷ này đang khôi phục lại nguyên dạng của mình.
Thế thì suy đoán trước đó của chúng ta sai rồi.
Quỷ là..." Camille.
Phó Kỳ Đường dùng khẩu hình miệng để nói nốt mấy chữ còn lại.
Anh vẫn nhớ, tên là một chiêu đối phó với ma quỷ, không nhất thiết phải lãng phí một cơ hội này.
Lúc tìm được gia phả và các tư liệu liên quan ở thư viện, hai người đoán rằng Alexander Homer đã làm giao dịch với tà ma nhằm phục hưng gia tộc.
Tuy nhiên, mời thần đến dễ tiễn thần khó, ác ma bị triệu tới không hề thỏa mãn với việc gia tộc sẽ dâng "đồ cúng" định kỳ.
Ở đây đâu đâu cũng là người, ai cũng đều ngon miệng cả.
Nếu đã có thể tự mình kiếm ăn thì việc gì phải chờ người khác đưa đến chứ? Chính vì thế, con quỷ dữ đó bắt đầu biến tòa lâu đài này thành bàn tiệc của mình, mãi cho tới khi người chơi tới.
Khi đó bọn họ đều cho rằng chuyện này không liên quan đến Camille vì những chuyện kia đều xảy ra trước khi cô được gả tới đây.
Hiện tại xem ra chuyện không đơn giản như vậy.
Con ma này đã thao túng Lâm Phưởng đi lang thang quanh lâu đài, cải trang thành phụ nữ rồi hát mấy câu đó, khá giống sản phẩm của Camille.
"Cô ta phát hiện ra bí mật của gia tộc Homer, bị cầm tù rồi diệt khẩu nên mới khao khát "tự do" và "tái sinh", đồng thời lên án tội ác của bọn họ là "không thể tha thứ" và "sẽ bị quả báo"." Phó Kỳ Đường vò đầu bứt tai: "Nếu thế thì ác ma kia đâu? Phó bản này rút cục là có mấy con quỷ vậy?"
Danh Sách Chương: