"Sau đó thì sao? Cứ thế kết thúc à? Quỷ không đuổi theo rồi đại chiến ba trăm hiệp với cậu à?"
Trong quán cà phê, Ba Viên nghiêng người, tò mò hỏi Trần Thương vừa trở lại cách đó không lâu.
Trần Thương không nói gì, nhấp một ngụm cà phê rồi im lặng gật đầu.
Ba Viên tặc lưỡi nói tiếp: "Nhưng mà cũng đúng, như vậy xem ra trọng tâm ảo cảnh của cậu là khảo nghiệm tâm lý.
Nếu cậu không phát giác hoặc cứ thế mà bùng nổ, dằn vặt rồi ở lại đó thì chắc chắn là hết cứu rồi, muốn về nữa cũng khó.
À mà...!Tôi hỏi thêm một câu nhé, rốt cuộc thì sao cậu lại phát hiện ra vậy?"
Trần Thương không trả lời ngay mà một lúc sau mới lên tiếng: "Vì Tiểu Minh không phải người như vậy."
Cậu ta cúi đầu xuống, khẽ mỉm cười như đang chìm vào muộn ký ức tươi đẹp nào đó.
"Tiểu Minh trông thì hiền lành, tốt bụng, ai muốn làm gì thì làm nhưng thực ra lại là một người rất có nguyên tắc.
"Hả?"
"Nếu cậu ấy đã coi ai là bạn, định đi chơi với ai thì sẽ không người nào có thể thay đổi được quyết định của cậu ấy.
Cho dù em có lăn, lê, quỳ, bò dưới đất cũng chẳng ích gì.
Cậu ấy có phán đoán của riêng mình và sẽ kiên trì với nó cho đến khi có điều gì đó xảy ra đủ để cậu ấy đưa ra quyết định khác mới thôi."
Trần Thương cười, giọng điệu hoài niệm vừa nặng nề lại vừa nhẹ bẫng, giống như cánh bướm bay ra khỏi hầm tối sâu thẳm, cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng.
"Cậu ấy là người bạn tốt nhất."
"Người bạn tốt nhất" quả thực là đánh giá cao nhất đến từ một người bạn.
Ba Viên sờ cằm, nói: "Tuy tôi không thân thiết với cậu ấy lắm nhưng tôi đồng ý với cậu.
Mà sao tôi lại thấy cậu khá là tự nào khi nói câu này vậy?"
"Đương nhiên, em có một người bạn tốt như thế cơ mà!" Trần Thương nói.
Cậu ta lại cười.
Có vẻ đã nghĩ thông suốt rồi nên cũng thoải mái hơn, vẻ mặt không còn u ám nữa mà đã trở lại thành chàng trai cao lớn cởi mở ngày đầu tiên bước lên tàu.
"Thành tích của em kém lắm, trước kia toàn trốn học với đánh nhau.
Từ nhỏ đến lớn, hầu như tất cả thầy cô giáo đều bảo cậu ấy không được chơi với em, phải tránh xa em ra, nếu mẹ cậu ấy cũng học theo mẹ của Mạnh Kế thì tốt, dù sao ai cũng khuyên cậu ấy như thế, mà cậu ấy chẳng thèm để tâm lấy một lần."
*Mẹ của Mạnh Kế đã chuyển nhà ba lần để chọn một môi trường tốt cho việc giáo dục con
Dịch Văn Văn ngồi bên cạnh uống một ngụm nước lớn, sau đó đặt mạnh cái cốc xuống bàn, ghen tị nói: "Em không có người bạn nào tốt như vậy."
Cô thở dài: "Thực ra trước kia hình như em còn chẳng có bạn mấy, lên tàu rồi mới gặp mọi người, tuy cuộc sống hiện tại rất hồi hộp...!Thôi được rồi, quá mức hồi hộp luôn ý, nhưng em lại thấy khá tốt.
Tất nhiên là nếu không có ai chết thì sẽ càng tốt hơn."
Ba Viên ra vẻ kinh ngạc, rồi mới cười nói: "Đừng có đùa, em xinh gái vậy mà lại không có bạn á? Không có bạn gái còn tin được chứ bạn trai thì chắc chắn phải có chứ?"
"Aish cái đồ chết tịt này! Anh ghê quá đi ấy! Mà thôi, vì mắt của anh cũng tốt nên tha cho anh." Dịch Văn Văn nói.
"Ê đừng có gọi anh là cái đồ chết tịt nữa được không? Em ngẫm lại tình cảnh hiện giờ được không? Nghe thôi đã thấy không may mắn rồi."
Dịch Văn Văn lập tức ngoan ngoan nghe lời, cười to nói: "Ok! Cái đồ sống tịt! Dù sao thì ngày xưa em cũng không có bạn bè thật, cũng không xin như bây giờ.
Lên xe rồi em mới có thời gian chỉnh đốn bản thân đó.
Thật mỉa mai, phải không?"
Câu này sao mà Ba Viên dám đồng ý, thế là anh ta im luôn, quay sang nhìn Miêu Anh với ánh cầu cứu.
Miêu Anh xoa đầu Dịch Văn Văn, nói: "Chuyện đã qua rồi."
"Đúng thế! Bây giờ có muốn quay lại cũng chẳng được.
Nhưng mà thực ra là em cũng chẳng muốn trở lại, cứ mở mắt ra là lại thấy bài tập về nhà với cả lớp luyện thi là đã thấy ngán đến tận cổ rồi.
Em có phải máy học tập đâu.
Thế nên lúc em phát hiện ra mình thế mà lại là được được cả trường yêu quý, còn vô cùng thông minh nữa, không cần cố gắng mà cũng đạt điểm cao đè bẹp tất cả học sinh giỏi thì em biết rằng tất cả chỉ là một trò đùa rồi." Dịch Văn Văn nửa oán giận, nửa tiếc nuối thở dài rồi tiếp tục nói: "Đi học bao nhiêu năm qua, sao em không biết được trình độ của bản thân đến đâu chứ? Cả đời này em chỉ được là học sinh có cố gắng, cách học sinh giỏi còn xa lắm lắm."
"Nghe thì có vẻ thê thảm đó, nhưng em không hề ngốc, cố gắng cũng vẫn có tác dụng, chứ như anh á, có cố cũng chẳng ích gì." Ba Viên cũng thở dài.
Hai người bọn họ tựa như hai con chim cút ủ rũ, chỉ là một béo một gầy, cúi đầu thổn thức không thôi vì thời học sinh mình.
Cảnh tượng vừa dễ thương, lại vừa buồn cười.
Tống Dục không nhịn được mà bật cười, cũng xoa đầu đầu Dịch Văn Văn, nhưng lại bị cô túm tay, tức tối nói: "Học sinh giỏi vui lòng không chạm vào người tui! Cách em xa xa chút, trước khi em làm chuyện xấu vì quá mức ghen tị."
Tống Dục "ồ" lên, mỉm cười hỏi cô: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như..." Dịch Văn Văn bế tắc vì nhận ra mình thực sự không thể làm gì được nên trừng mắt nhìn Tống Dục, dịch ghế sang bên kia, giơ tay lên vẽ một đường vô hình trong không trung và nói: "Ví dụ như chủ động cách xa anh! Với cả không cho anh lấn vạch!"
Ba Viên bật cười to.
Phó Kỳ Đường cũng thấy Dịch Văn Văn vô cùng đáng yêu nên hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi trước kia trông cô như thế nào, nhưng nó cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Anh hỏi Tống Dục: "Anh thì sao?"
Tống Dục vừa về năm phút trước, muộn hơn cả Trần Thương lẫn Dịch Văn Văn.
Tuy nhiên, trông anh ta thì có vẻ như không hề trải qua khó khăn hay cực khổ gì, thế nên Phó Kỳ Đường vô cùng tò mò.
Tống Dục ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Cũng không có gì cả.
Lúc trước tôi đang xử lý một vụ kiện thì bị lên nhầm tàu.
Tôi không trở về nên cũng không biết vụ kiện sau đó thế nào, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Vì vậy, trong ảo cảnh, tôi vừa bừng tỉnh thì nhận ra mình đang đứng trước tòa để bảo vệ cho thân chủ."
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì không ai ngờ rằng Tống Dục lại tận tâm như vậy.
Phó Kỳ Đường nhớ lại cảnh tượng mà anh đã nhìn thấy trong những mảnh ký ức khi Tống Dục lên tàu, quả thực anh ta đã kéo theo một chiếc vali chứa đầy tài liệu đi cùng.
Ảo cảnh được xây dựng dựa trên nhu cầu mạnh mẽ nhất của mỗi người chơi, mức độ tận tâm với công việc của Tống Dục thực sự xứng đáng để được nhận huy chương cống hiến, nhân viên kiểu mẫu.
"Tuy đương sự là khác nhưng vụ kiện thì lại rất giống với vụ mà tôi đang xử lý, và tôi biết luật sư của bên kia.
Người đó là đối thủ của tôi, vô cùng khó nhai.
Công thêm việc tất cả chứng cứ trước đó đều có lợi cho bên họ, tôi mà không tìm được chứng cứ mới thì sẽ thua chắc."
"Tiếp theo thế nào?" Ba Viên hỏi, sau đó lắc đầu: "À...!Không phải tôi muốn nghe ngóng công việc của anh đâu.
Ý tôi là sao anh lại nhận ra đó là ảo cảnh vậy?"
Tống Dục bình tĩnh đáp: "Đơn giản lắm.
Sau khi tôi có được chứng cứ mới, luật sư của bên kia bắt đầu làm loạn.
Vì quan hệ cá nhân giữa tôi và anh ta tương đối tốt nên tôi hiểu anh ta.
Theo như cách nói của Tiểu Trần anh ta chính là đối thủ tốt nhất.
Thế nên nếu thực sự là anh ta thì sẽ không bao giờ làm vậy khi đứng ở trên tòa, đặc biệt là khi đứng trước mặt tôi."
"Kỳ phùng địch thủ, anh hùng tôn trọng lẫn nhau." Phó Kỳ Đường nói.
"Đúng vậy." Tống Dục thẳng thắn thừa nhận.
"Thế rốt cuộc là anh phát hiện ra thì khi nào?" Dịch Văn Văn cũng tò mò.
"Không tính là sớm nhưng cũng không tính là muộn.
Đại khái là lúc mà cốt truyện của ảo cảnh phát triển được một nửa."
Ba Viên ngạc nhiên: "Thế sao anh thoát ra muộn thế?"
Anh ta liếc nhìn đồng hồ đếm ngược vẫn đang chạy, chỉ còn hai giờ tám phút mười bảy giây nữa là kết thúc "thời gian an toàn tuyệt đối", mà Tống Dục thì vừa mới trở lại chưa đến năm phút.
Tống Dục nói với giọng điệu bình tĩnh như đang kể một câu chuyện rất bình thường: "Vì lúc đó tôi chưa chắn được đó liệu có phải chỉ là một ảo cảnh.
Thực ra đến giờ tôi cũng không biết những phó bản mình từng đi qua thực sự tồn tại hay chỉ là một tổ hợp số liệu nữa.
Tuy tôi luôn cố gắng kiềm chế nhưng tôi cũng đã giết những người bản địa ở đó, vì vậy tôi hy vọng chúng là giả.
Nhưng nếu chúng là thật thì sao? Lúc đó, bất luận là việc đưa ra phán đoán hay chỉ cần có một phần mười nghìn khả năng chiến thắng, tôi cũng không thể để thân chủ của mình phải chịu tội oan."
Sau khi bình tĩnh lại, Ba Viên hỏi: "Vậy nên, dù đã nghi ngờ mọi chuyện bất thường nhưng anh vẫn quyết định bảo vệ thân chủ của mình đến cùng?"
Tống Dục gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: "Cũng không thể nói như vậy.
Thực ra đến cuối cùng, ngoại trừ tôi, tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả thân chủ của tôi đều biến thành quỷ, vụ kiện bị hủy bỏ.
"
Trần Thương vẻ mặt kính nể nói: "Sao tôi thấy anh có vẻ hơi tiếc nuối nhỉ...!Thế sau đó thì sao?"
Tống Dục đáp: "Đương nhiên là giết hết quỷ rồi.
Chúng yếu thí mồ, khiến tôi càng chắc chắn rằng mình đang ở trong ảo cảnh."
Phó Kỳ Đường không khỏi thấy kính trọng Tống Dục, vì anh ta không chỉ yêu nghề, kính nghiệp mà còn giống hệt như Miêu Anh nói, luôn luôn bình tĩnh dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Theo một cách nào đó, anh ta quá phù hợp với đoàn tàu.
"Quả nhiên là học sinh giỏi.
Nhưng tiếc rằng đó chỉ là ảo cảnh." Dịch Văn Văn cảm thán, quên luôn cả "vĩ tuyến 38" mình vừa vạch ra mà xích lại gần Tống Dục, ánh mắt hiện rõ hai chữ "đỉnh cao".
Tống Dục mỉm cười, nói: "Nhưng nó cũng đã khiến tôi nảy sinh một số ý tưởng mới về vụ kiện này.
Đến khi trở về..." Tống Dục ngập ngừng, không nói tiếp nữa mà sửa thoại: "Không có gì, đại khái là tôi đã trải qua như vậy đấy."
Kế tiếp mọi người lại mồm năm miệng mười thảo luận một vài nội dung khác, Cung Tử Quận vẫn yên tĩnh bên cạnh nghe.
Đợi đến khi tiếng nói chuyện nhỏ dần, hắn mới bảo Tống Dục lấy Tống Minh Không ra.
Bé búp bê vẫn thế, vừa được triệu ra thì đã leo lên vai Tống Dục ngồi.
Nó vẫn lắc lư hai chân, ngâm nga bài hát chẳng ai hiểu, không có biểu hiện ra bất kỳ dị thường nào, chứng tỏ lần này thân phận của người chơi không phải quỷ.
Thời gian trên đồng hồ vẫn đang giảm dần, nhưng chưa có người chơi nào quay lại tiếp.
Phó Kỳ Đường nhìn mọi người đang có mặt và thầm điểm danh.
Vẫn còn bốn người là Lâm Phưởng, Tô Úy, Thời Duyệt và Lý Lan.
Những con số đại diện cho đơn vị giây đang nhảy nhót.
Bốn, ba, hai, một.
Chỉ còn hai giờ nữa là "thời gian an toàn tuyệt đối" sẽ chính thức kết thúc.
Danh Sách Chương: