[07:???]
[23:Ẹc...!Tôi bệnh sắp chớt mà tỉnh cả người luôn á.
Người này đang nói cái gì cơ? Sát thần? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?! Thần chủ hồi quy bị một đám phàm nhân giết??]
[56:Tuy rất là bất ngờ nhưng cũng không phải không thể.
Giả dụ Thần chủ hồi quy là Thần nhưng mà là thần bịp rồi mấy người này tình cờ biết được nhược điểm của ông ta, sau đó vào một đêm giông bão...!Xin lỗi tôi cạn văn rồi.]
[30:Tôi bỏ phiếu trắng.]
"Mấy anh nghĩ sao về Thần chủ hồi quy? Giống như Phật hay Chúa, có một hình ảnh cố định giống con người, khi xuất hiện tỏa ra ánh sáng màu vàng? Hay chỉ đơn giản là một sự tồn tại với những đặc tính mơ hồ, không có thực thể mà ở khắp mọi nơi?" Lưu Văn Hiên đẩy gọng kính, nhìn những người trước mặt với vẻ thích thú.
Phó Kỳ Đường nghĩ tới nội dung của cuốn nhật ký mình đọc được ở bệnh viện Bình An.
Trong kịch bản đó, Thần chủ hồi quy trong lời của Văn Thụ là một nguồn sáng hình người, phàm nhân nhìn sao cũng không rõ được khuôn mặt của ngài ta, hoặc là ngài ta căn bản không có cái khái niệm gọi là "ngoại hình".
"Nếu anh nói là ngài ta đã bị giết chết thì chắc chắn là có thực thể rồi.
Không thì dù tổ tiên của anh có giỏi thế nào đi chăng nữa cũng không thể giết được một vị Thần không có thực thể được.
Đúng không?" Chu Lệ nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Hiên, nói một cách chắc nịch.
"Cũng đúng." Lưu Văn Hiên gật đầu, không lằng nhằng nữa mà nói thẳng: "Thần chủ hồi quy là con người."
Lâm Phưởng sửng sốt: "Hả? Ý anh là có hình dáng con người?"
"Không.
Ý của tôi là Thần chủ hồi quy vốn không phải một vị Thần thực sự mà là nhân loại, giống như chúng ta...!Không, phải là giống như các anh mới đúng."
"Gì cơ??" Tô Úy kinh ngạc hô lên.
Cậu ta ngoái lại nhìn Lưu Văn Hiên mạnh quá mà suýt nữa sái cả cổ, đau đớn nhăn mặt, lắp bắp: "Anh đùa...!Đùa à?"
Lưu Văn Hiên lắc đầu.
"Cùng một kiểu người như chúng tôi." Cung Tử Quận đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng.
Điệu bộ lười nhác của hắn vẫn như cũ, đến cả giọng nói cũng bình bình, chỉ là tốc độ bị gió thổi chậm lại, mang theo sự vui vẻ khó lòng giải thích.
"Đúng vậy.
Hơn nữa, nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là các anh tới từ một thế giới khác, phải không?" Lưu Văn Hiên nói.
Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa hướng về phía Tống Minh Không đang ngồi trên vai Tống Dục, định chạm vào nó thì Tống Minh Không nhe nanh gừ một cái, đành phải bỏ cuộc mà tiếp tục nói: "Thần chủ hồi quy cũng giống vậy.
Thứ cho tôi nói thẳng, vị Thần chủ này ban đầu vốn không được gọi là Thần chủ hồi quy mà chỉ là một thôn dân vô danh mà thôi.
Người đó có ngoại hình phổ thông, không tỏa ra ánh sáng nào, đương nhiên là hành động cũng chẳng gây là chút hiện tượng kỳ lạ nào cả.
Tuy rằng cũng có chút tài năng khó ngờ, kiểu như anh có thể khống chế con búp bê này, nhưng chung quy là vẫn cùng kiểu người với mấy anh."
Tiếp đó, Lưu Văn Hiên dùng giọng điệu bình thường thuật lại một câu chuyện không hề bình thường, thậm chí có thể coi là khiến cho người ta sợ hãi.
Chuyện bắt đầu giống với trong "Đào hoa nguyên ký".
Đại khái là hai trăm năm trước, có một nhóm người lưu lạc khắp nơi vì để chạy trốn chiến tranh.
Sau bao thăng trầm, họ tình cờ phát hiện ra nơi này, cuối cùng quyết định định cư tại đây và sống một cuộc sống sung túc, hạnh phúc.
Tuy nhiên cảnh đẹp không dài lâu.
Mấy năm sau, trong thôn đột nhiên xuất hiện chuyện bị ma trêu quỷ chọc.
Không ai biết con quỷ này xuất hiện như thế nào.
Nó như là xé trời rơi xuống, đêm nào cũng chọn bừa một nhà, gõ cửa đến tận khi trời sáng.
Nếu có người vô tình đến gần sẽ bị đôi tay trắng bệch ấy bắt giữ và lôi đi.
Không ai biết người bị bắt đi sẽ ra sao, chỉ biết đến đêm hôm sau thì lại có nhiều thêm một con quỷ.
Xảy ra chuyện như vậy nên đương nhiên là dân làng muốn chạy trốn.
Tuy nhiên, khi những người còn sống gói ghém hành lý cẩn thận xong và lên đường tha hương thì lại kinh hoàng phát hiện ra họ đã bị vây khốn lại nơi đây.
Rõ ràng đã đi đúng đường nhưng vẫn cứ chỉ lòng vòng quanh núi, bất tri bất giác đã quay trở về chỗ cổng làng.
Họ đã bị quỷ nhắm vào, ngoại trừ cái chết thì chẳng còn con đường nào khác.
Ngay lúc dân làng triệt để tuyệt vọng thì có một người đàn ông xuất hiện.
"Thần chủ hồi quy?" Phó Kỳ Đường tò mò hỏi.
Lưu Văn Hiên gật đầu, câu chuyện lại tiếp tục.
Người đàn ông này nói mình có thể giúp dân làng giải quyết chuyện ma trêu quỷ chọc.
Người đó yêu cầu dân làng dựng một túp lều rơm cách xa nơi ở, tất cả mọi người đều phải vào đó, người đó còn chưa ra ngoài thì không ai được trở về nhà.
Cũng không phải ai cũng tin tưởng người đó nhưng đã tới nước này rồi, cũng chỉ đành còn nước thì còn tát.
Dân làng hồi hộp chờ đợi suốt bảy ngày, cuối cùng thì người đàn ông kia cũng bước ra với thân hình đầy vết bầm tím.
Người đó nói với dân làng rằng đã giết được quỷ rồi, đồng thời tìm thấy thi thể của những người mất tích ở một cái giếng sau thôn.
Để hóa giải nỗi uất hận của những người đã khuất, người đàn ông kia đã viết tên của họ lên một tấm bia gỗ rồi treo lên thắp hương, cầu nguyện.
Người đó còn chôn cả bảo vật mình luôn mang bên người vào trong nhà rơm, nói rằng như vậy có thể bảo vệ những ngày tháng về sau của cả thôn bình an vô sự.
Quả nhiên, đêm đó, tiếng gõ cửa khiến dân làng ăn không ngon, ngủ không yên đã không còn xuất hiện nữa.
Sáng hôm sau, người đó rời khỏi thôn.
Dân làng níu giữ muốn cảm tạ nhưng người đó lại thoái thác rằng làm việc thiện không cần báo đáp.
Hơn nữa người đó đang vội, không đi thì sẽ không kịp nữa.
"Nhưng mà sau cùng thì người đó không đi nữa đúng không? Hoặc là không thể đi được?" Chu Lệ cười, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười trên mép cũng mang theo nét trào phúng.
"Đúng vậy." Lưu Văn Hiên bình tĩnh gật đầu.
Anh ta như hoàn toàn không cảm nhận được sự châm biếm của Chu Lệ, vẫn mang dáng vẻ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, tiếp tục nói: "Bất luận là ở thời đại hay ở địa phương nào thì bản tính của con người vẫn luôn như thế, có mặt thiện, cũng có mặt ác.
Có vài dân làng thực lòng cảm ơn vị "thần tiên" này, lập cho người đó một tấm bài vị, ngày đêm khấn bái thì cũng có một vài người muốn biết được người đó rốt cuộc là ai, vì sao lại tìm được nơi này, vì sao lại lợi hại như thế, đến cả quỷ cũng đối phó được."
Những người như vậy không nhiều.
Thực ra đa số thanh thiếu niên trong thôn đều vô cùng tò mò nhưng lại ngại năng lực phi phàm của vị "thần tiên" kia mà không dám truy cứu đến cùng.
Chỉ duy có một đôi anh em là không giống với mọi người.
Bọn họ vốn bất mãn với cuộc sống nơi đây, luôn muốn bỏ đi lang bạt nhưng khổ nỗi chẳng có bản lĩnh, chỉ sợ mình vừa đi chưa bao xa đã chết trong thời thế loạn lạc.
Đối với bọn họ mà nói, vị "thần tiên" đột ngột xuất hiện đó giống như hồ nước giữa sa mạc khô cằn vậy.
Vì thế, vào ngày vị "thần" kia ra đi, bọn họ bèn lén lút theo sau.
Bọn họ thấy vị "thần" kia rời khỏi thôn thì đi thẳng xuống núi, không lâu sau đã ngồi xuống bên dòng suối.
Sau một khoảng chờ đợi nhàm chán, thế mà lại có một con thuyền vô cùng to không nên xuất hiện nơi đây, chầm chậm dạt tới.
Dòng suối trong và cạn, nó hoàn toàn không có thể nào chứa được một con tàu lớn như vậy, chưa kể con thuyền còn đang xuôi dòng theo dòng chảy.
Vị "thần" kia nhìn thấy con thuyền dạt tới thì vô cùng mừng rỡ, lấy một tấm thẻ gỗ ra, chuẩn bị lên thuyền.
Đôi anh em đang trốn trong bụi cỏ nhận ra tấm thẻ gỗ đó chắc hẳn rất quan trọng nên nảy ra ý định cướp đoạt, dùng nó để ép vị "thần" kia dạy "phép thuật" cho mình.
Vị "thần" kia đang vội vã lên thuyền nên khả năng đồng ý là rất cao.
Về việc có bị báo thù hay không thì đôi huynh đệ đang lòng như lửa đốt kia chẳng nghĩ được nhiều đến thế.
Bọn họ quả thực đã làm như vậy.
Mà vị "thần tiên" kia vốn bị thương vì bắt quỷ nên đã mất cảnh giác và để hai anh em thành công hạ thủ.Tuy nhiên, khi một trong hai người lấy được tấm thẻ gỗ thì người còn lại sững sờ nhìn anh em của mình biến thành vị "thần tiên" kia.
Hai người nhất thời hiểu ra vị "thần tiên" kia là giả.
Người đó chẳng có gì là lợi hại cả, cái lợi hại thực sự chính là tấm thẻ bài ấy.
Vì thế, sự tình vốn là bái sư học nghệ lại biến thành giết người cướp của.
Vị "thần" kia chết rồi.
"Thế nên mới gọi là "sát thần"?" Phó Kỳ Đường nói.
Trong suốt quá trình Lưu Văn Hiên kể chuyện, lông mày của Phó Kỳ Đường vẫn luôn nhíu chặt.
Câu chuyện này khiến anh cảm thấy khó chịu, cảm giác déjà vu vô cùng rõ ràng.
Tuy vậy nhưng lúc này anh chỉ có thể tạm thời đè nén cảm giác khó chịu ấy lại, hắng giọng hỏi: "Nhưng thẻ gỗ chỉ có một tấm, họ lại có hai người mà?"
Lưu Văn Hiên cười nói: "Anh quên à? Lúc trước vị "thần tiên" kia có để "bảo bối" khác của mình ở lại trong thôn."
Hai anh em họ đã bàn nhau là về thôn tìm trộm món bảo bối kia rồi quay lại lên thuyền.
Kết quả không ngờ là mới đi được hai bước thì người anh đang cầm tấm thẻ bài bỗng đánh ngất người em rồi bỏ đi, từ đó không còn quay trở lại nữa.
Sau khi tỉnh lại, người em vô cùng ân hận, cũng không dám nói cho dân làng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành vội vàng xử lý thi thể của vị "thần" kia rồi về thôn một mình, ai hỏi gì cũng chỉ nói là anh trai đã được vị "thần" kia đưa đi rồi.
Ông ấy định tìm kiếm món bảo vật còn lại kia, nhiều lần lén lút đột nhập vào nhà rơm treo thẻ gỗ của người đã khuất nhưng vẫn không tìm thấy.
Sau này, ông ấy đề nghị cải tạo lại nhà rơm, xây một tòa nhà thờ Tổ cho vị "thần tiên" kia.
Đề nghị này đã được toàn thể dân làng đồng tình.
Lúc xây dựng, ông ấy cũng tìm khắp nhà rơm một lượt nhưng không hề tìm thấy gì.
Suốt phần đời còn lại, ông ấy sống trong nỗi căm phẫn anh trai cùng với sự hối hận.
Dù cuộc đời của ông ấy đã kết thúc nhưng truyền thống cúng bái, cung phụng vị "thần tiên" kia trong thôn Đào Nguyên lại được truyền lại, chỉ là truyền xuống mấy đời, không thể tránh khỏi sinh ra vài phần khác biệt.
Không biết từ khi nào mà vị "thần" vô danh kia lại biến thành Thần chủ hồi quy, và cả bộ giáo lý cùng với nghi lễ tôn giáo rất được phát triển nữa.
Dân làng vô cùng cảm tạ sự thiện lương của vị "thần" kia nên cũng vì thế mà trói buộc bản thân cũng như những hậu duệ của mình.
Sau cùng, mỗi khi có một đứa trẻ ra đời đều phải được bế tới nhà thờ Tổ, cầu xin sự chúc phúc của Thần chủ, rồi lại treo bảng tên của đứa trẻ bên trong nhà thờ Tổ với niềm tin rằng treo tên trước mặt Thần chủ thì sẽ được Thần chủ ban phước lành.
Chuyện tới hồi kết, Lưu Văn Hiên như thở phào một hơi, đột nhiên bật cười: "Chắc mọi người cũng đoán được, tôi chính là đời sau của người em trai kia.
Câu chuyện này được ghi lại trong một cuốn sách rách nát.
Lúc nhỏ tôi tới nhà kho chơi và vô tình tìm được nó."
"Tức là từ nhỏ anh đã biết rằng mình sống trong một lời nói dối sao?" Chu Lệ hỏi.
"Không phải nói dối.
Tôi biết tôi thực sự sống trong thế giới này.
Chỉ có điều là tôi cũng biết rằng trong vũ trụ này còn tồn tại những thế giới khác, thế giới của vị "thần tiên" kia cùng với...!Thế giới của các anh."
Không ai nói gì.
Lưu Văn Hiên ngoái đầu, ánh mắt lại rơi vào Tống Minh Không.
Tống Minh Không buồn chán đang ngồi tết tóc bên thái dương cho Tống Dục.
Chỉ là tóc của Tống Dục ngắn quá, không tài nào tết nổi, Tống Minh Không tết một hồi thấy vẫn không nên cơm cháo gì thì bực cả mình, nói kháy vài câu rồi thả ra nghịch cái khác.
"Chắc là con búp bê này cùng loại với tấm thẻ gỗ của vị "thần tiên" kia, đúng không? Tôi đã thấy cả rồi, lẽ nào các anh còn định phủ nhận?"
"Thế anh nói chuyện này cho chúng tôi để làm gì? Tuy tôi thấy mấy lời anh nói đều là thật, những thông tin này cũng khá có ích đối với chúng tôi.
Nhưng mà..." Tô Úy gãi đầu.
Vẻ mặt cậu ta có hơi khó xử, vừa nói vừa quay đầu nhìn Phó Kỳ Đường: "Đường Đường, anh ta đã biết thân phận của chúng ta rồi, sao giờ? Hay là giết luôn?"
Khóe mắt Lưu Văn Hiên giật giật.
Tô Úy xoe hai tay ra, nói: "Nếu tổ tiên của anh đã có thể giết người cướp của thì chúng tôi cũng có thể giết người diệt khẩu mà.
Coi như là có qua có lại mới toại lòng nhau."
"Cho dù thực sự muốn giết tôi thì cũng chẳng sao.
Từ lúc biết đến chuyện này thì đời tôi cũng chỉ còn chờ đợi một cái đáp án mà thôi.
Tôi còn cho rằng tôi không đợi được, nhưng mà mấy anh đã lại tới đây."
Ánh mắt của Lưu Văn Hiên sáng rực.
Anh ta gần như đã biết nơi này rốt cuộc là do ai làm chủ.
Anh ta liếc nhìn đám người, cuối cùng dừng lại chỗ Cung Tử Quận đang vẫn luôn im lặng không nói câu nào: "Thế là tôi đoán đúng rồi phải không? Mấy anh thực sự tới từ một thế giới khác."
Danh Sách Chương: