Trước tên mặc vest vài bước, một bộ giáp kim loại không đầu đang từ từ đi về phía trước.
Thứ phát ra âm thanh là thanh kiếm, mũi kiếm rơi xuống đất, vẽ lên gạch đá một vết xước dài.
Nghe thấy phía sau có động tĩnh, bộ giáp đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người.
"Là cô à?" Thông qua ánh trăng, Mặc Vest thấy rõ bên trong bộ giáp là cô nữ sinh thì không khỏi tức giận: "Cô dở hơi à?! Ầm ĩ thế này là lo quản gia không phát hiện ra hay gì?" Gã tức giận nói, đi tới đá một cái vào bắp chân nữ sinh: "Nãy cô trốn trong đây hả? Cũng thông minh đấy."
Nữ sinh im lặng không đáp, Mặc Vest cũng chả quan tâm.
Dù gì trong mắt gã, cô nữ sinh này luôn co ro khóc lóc sau lưng người phụ nữ trung niên, có bị xô đẩy cũng chỉ nói vài câu ngu ngốc.
"Cô cũng bị phát hiện à? Đang đổi chỗ trốn à? Thế ok quá luôn, anh đây nói cho mà biết này, lúc nãy anh đây đã thấy hết rồi.
Vừa bắt đầu cái, tên Sói Điên và bồ hắn đã chạy vào đây.
Có hai tên đó thì còn lo gì ma với quỷ nữa.
Thế cho nên vẫn là chạy theo ôm đùi làm tạ thôi." Mặc Vest vừa đi vừa nói chuyện với nữ sinh.
Thực ra gã cứ cảm thấy có gì đó cấn cấn trong lòng nhưng pha chạy trốn lúc nãy dường như đã tiêu hao hết năng lượng của gã rồi, đang trong trạng thái thiếu máu truyền lên nên não gã chạy hơi chậm.
Tuy nhiên, hiện thực không đợi gã, thanh kiếm đâm sâu hơn, khi cơn đau đớn và cảm giác lạnh buốt dâng lên cũng là lúc sự đã rồi.
"Cô....!" Anh mắt tên mặc vest không thể tin mà nhìn chằm chằm nữ sinh, lẩm bẩm.
Nữ sinh cũng không vừa nhìn lại nhưng ánh mắt cô ấy lại vô hồn, gương mặt tái nhợt đến lạ: "Bắt được rồi."
Lâu đài ác mộng có bốn người chết.
Số người sống sót còn lại: Năm người.
*
"Anh có nghe thấy tiếng gì không?" Phó Kỳ Đường hỏi.
Trò chơi vừa bắt đầu, anh và Cung Tử Quận đã tới tòa tháp phía đông tìm tầng hầm được nhắc tới trong cuốn nhật ký của Camile.
Bọn họ đều nhất trí cho rằng nơi đây rất có thể là nơi ẩn nấp của ác ma, chỉ cần tìm ra nó rồi tiêu diệt là phó bản kết thúc.
Nếu là người bình thường thì chuyện này sẽ chỉ dừng lại ở diện ý tưởng còn hành động thì sẽ phải bàn bạc, thương lượng thêm nhưng với Cung Tử Quận mà nói, đơn giản, trực tiếp nghe có vẻ hợp lý hơn.
Nguy hiểm không? Có.
Thế thì sao chứ? Lẽ nào ở trong phó bản, ở trên tàu còn có một phút giây nào đó thực sự an toàn ư? Cung Tử Quận khịt mũi coi thường.
"Bên ngoài có một bộ giáp đang di chuyển về phía này." Hắn nói ngắn gọn, có hơi không quan tâm.
"Có phải bộ giáp lần trước bị anh dán đạo cụ sau lưng không?" Phó Kỳ Đường nhớ lại.
Anh căng tai ra để phân biệt thật kỹ nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của quản gia nên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tiếp tục lục soát tầng hầm: "Chắc ai đó trốn trong đó.
Chúng ta cũng nhanh lên."
Hai người đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm trong tầng hầm nhưng nơi đây có vẻ được cố tình thiết kế thành một mê cung có nhiều nhánh rẽ, nếu đi không cẩn thận sẽ rất dễ bị lạc đường.
Không chỉ vậy, nơi đây còn không có ánh sáng.
Hai người chỉ có thể dựa vào chiếc đèn thợ mỏ của Cung Tử Quận nên tốc độ bị hạn chế đi nhiều.
Song, lúc bọn họ đi qua một chỗ rẽ, Phó Kỳ Đường bỗng nhiên dừng lại.
"Sao thế?" Cung Tử Quận hỏi.
"Nơi này có vấn đề, chiếu qua đây chút."
"Đây đây, tôi hắt sáng cho cậu." Cung Tử Quận cười nói nhỏ.
"Nghiêm túc xíu đi, làm ơn."
Phó Kỳ Đường cẩn thận nhìn bức tường đá trước mặt, dùng ngón tay gõ nhẹ, duỗi tay ra đo, sau đó lùi lại hai bước, vỗ tay nói: "Nó ở ngay sau bức tường này, chắc một trăm phần trăm."
"Hả?"
"Có người đã giấu tiệt căn mật thất mà chúng ta đang tìm bằng cách xây một bức tường mới bên ngoài nó." Phó Kỳ Đường nói: "Thủ thuật giống với khách sạn Thanh Đằng, tôi mà nói sai thì không họ Phó nữa!"
"Vậy cậu mang họ gì?"
Đồ điên Cung Tử Quận lại tới rồi, lại tới rồi!
Phó Kỳ Đường bực bội đánh hắn một cái: "Làm việc đi cha nội, đừng có mơ mấy lời hoa mỹ nữa.
Tôi hết văn rồi."
"Cho cậu nợ." Cung Tử Quận nói.
Đừng lo lắng nếu bạn có quá nhiều khoản nợ vì đằng nào bạn cũng không thể trả hết chúng.
Phó Kỳ Đường sảng khoái gật đầu: "Được, ghi nợ đi."
Toàn bộ bức tường được làm bằng một loại đá lớn và cứng, bề mặt của đá vẫn còn phát sáng với những chấm ánh kim loại, tất cả được đổ bằng xi măng.
"Có cách nào không?" Phó Kỳ Đường hỏi, thấy khu bình luận bay hàng loạt mấy câu như: "Tới đồng hồ bỏ túi rồi" hay "Cuối cùng cũng đến lượt đồng hồ bỏ túi", anh không khỏi tò mò: "Đồng hồ bỏ túi mà bọn họ nhắc tới là cái gì vậy?"
"Nó là đạo cụ cốt truyện, chức năng đại khái là điều khiển thời gian của các vật thể vô tri vô giác.
Ví dụ như để bức tường này nhảy luôn tới trạng thái trăm năm sau cho nó bị phong hóa rồi "đểu" đi chẳng hạn." Cung Tử Quận liếc nhìn bức tường với nụ cười nửa miệng rồi lắc đầu: "Có điều bây giờ không cần tới nó."
Đạo cụ có thể kiểm soát thời gian nghe thì có vẻ rất mạnh mẽ nhưng nó lại chỉ có thể được sử dụng để làm suy yếu vật không sống.
Nếu dùng trên người thì còn có thể gây ra lão hóa nhanh chóng, với ma cũng có thể có tác dụng không ngờ nhưng dùng cho bàn với ghế thì đổi lại được gì ngoài đống mục nát chứ?
"Nghe hơi vô bổ." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật: "Cách khác đi."
Cung Tử Quận gật đầu, sau đó lặng lẽ lấy ra một quả lựu đạn hình bầu dục, cả hình dạng lẫn màu sắc đều rất quen thuộc.
"..."
Nhìn hoa văn caro trên bề mặt quả lựu đạn xanh sáng bóng, Phó Kỳ Đường nhất thời không biết nên nói gì.
"Đã đến bước này rồi sao?"
"Không thì dùng cái gì nữa?" Cung Tử Quận cười nói: "Tiện lợi, nhanh chóng, dễ dàng.
Có vấn đề gì sao?"
"Tốt thì tốt nhưng không phải cho nổ thì mình bị chôn sống luôn à?"
"Có tôi ở đây mà cậu còn sợ ư?"
Phó Kỳ Đường hơi thẹn với lòng mà lắc đầu, âm thầm cầu nguyện.
May mắn thay, quả lựu đạn hoạt hình nhỏ này có hiệu quả không tệ, cộng thêm kỹ thuật rất ấn tượng của Cung Tử Quận, sau một vài vụ nổ cực kỳ mạnh mẽ, bức tường dày đã xuất hiện một lỗ hổng.
"Nếu như quy tắc thật sự là kẻ phá lâu đài phải chết thì tôi đoán quỷ sẽ tới sớm thôi." Phó Kỳ Đường phủi bụi trên người, chân thành nói.
"Vừa khéo, đỡ mất công đi tìm." Cung Tử Quận nói xong khom người đi vào.
Do bọn họ cho nổ mìn nên tầng hầm chịu khá nhiều tác động.
Khắp nơi đều có gạch vỡ, đá đổ.
Một vài sợi xích rỉ sét bị thổi bay và rơi trên đất như dây nho khô héo.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc ra, Phó Kỳ Đường bịt miệng với mũi lại rồi đi theo Công Tử Quận trong làn khói bụi.
"Anh Tiểu Đường, nhìn này."
Cung Tử Quận giơ đèn thợ mỏ lên cao hơn, chiếu vào những bức tường xung quanh.
Theo ánh đèn, Phó Kỳ Đường thấy được cả trần nhà lẫn bốn vách tường đều có chi chít văn tự kỳ lạ được viết bằng máu.
Những văn tự này còn có vẻ được người ta tô đi vẽ lại nhiều lần, sau nhiều năm đã trở thành một màu nâu sẫm lạnh người dưới ánh sáng đèn.
Không có đoàn tàu thông dịch, người chơi hoàn toàn không hiểu nghĩa của chúng nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng bao tham lam, bạo ngược, tà ác, máu tanh và chết chóc nơi đây.
Cung Tử Quận bình tĩnh đi tới đứng đối mặt với cánh cửa, trên đó cách đất khoảng hai mét có khảm một chiếc móc sắt đã hoen rỉ, dưới cái móc còn có một cái rãnh nông lấp ló.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, mặt Phó Kỳ Đường trở nên hơi nghiêm nghị.
Anh ngồi xổm xuống, dùng tay gạt đi bụi đất cùng sỏi đá, khe rãnh đường xoắn ốc dần hiện ra.
Phó Kỳ Đường thấy vậy thì lần theo, cái rãnh nhỏ cuối cùng vẽ vòng thành một trận ma pháp hình xoắn.
Nhìn lại điểm đầu tiên và cái móc sắt lớn kia, cuối cùng Phó Kỳ Đường cũng nhận ra mình đã tìm thấy thứ gì, bụng chợt quặn lên.
""Vật hiến tế" được chọn sẽ bị treo ngược trên móc sắt để máu nhỏ xuống cái rãnh này, cho đến khi thơm ngon tới giọt cuối cùng là lúc rãnh xoắn được lấp đầy..." Phó Kỳ Đường cố nén khó chịu, nói tiếp: "Nếu tôi là Camille và nhìn thấy con gái mình bị đối xử như thế này, tôi có chết cũng phải kéo theo đám cầm thú đó."
"Ừm."
Cung Tử Quận đáp một tiếng rồi cúi đầu tìm gì đó khiến Phó Kỳ Đường khó hiểu mà nhìn hắn.
Cung Tử Quận ngoắc tay bảo anh lại đây rồi chọt ngón tay vào cái lỗ ở tâm trận ma pháp.
Hắn nói: "Toàn bộ trận ma pháp hiển nhiên là do hồi đó Alexander Homer bố trí để triệu hồi ác ma.
Khi triệu hồi bắt buộc phải có một phương tiện để liên thông giữa hai thế giới.
Vậy theo cậu nghĩ thì "phương tiện" đó là thứ gì?"
"Chiếc vòng cổ ngọc!" Phó Kỳ Đường nói: "Khi Camille và Jean kết hôn, họ đã đặt tay lên đó để tuyên thệ.
Sau đó, Homer đã đưa chiếc vòng cổ cho Becky vì cô ấy là vật hiến tế được chọn."
"Không sai! Có điều cậu xem này." Cung Tử Quận rút ngón tay ra.
Đầu ngón tay hắn dính một lớp bụi mỏng trong suốt, lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn.
Hắn tiếp: "Viên ngọc đã bị nghiền thành bụi.
Một khi "phương tiện" không còn, ác linh được triệu hồi sẽ biến mất, Adela và ác linh đã hợp nhất với nhau rồi đương nhiên cũng bị tiễn đi.
Chứng tỏ Camile đã thành công."
"Chuyện này..." Phó Kỳ Đường sững sờ: "Cô ấy chết rồi mà.
Becky cũng đã chết.
Tất cả đường sống cô ấy sắp xếp đã bị cắt đứt.
Trước đó cho rằng đó sự thất bại của cô ấy đã khiến cơ thể hợp nhất kia tức giận, dẫn đến việc nó trả thù gia đình Homer một cách tàn bạo hơn.
Nếu cô ấy thành công..." Nói tới đây, Phó Kỳ Đường hiểu ý của Cung Tử Quận: "Vậy con quỷ mà hai hôm nay chúng ta dốc sức đối phó là kẻ nào?"
Danh Sách Chương: