"Trạch Thanh Hy, đây là thuốc bổ của con sao?" Lý Ngộ Trình cầm lên túi thuốc, đưa ra trước mặt Trạch Thanh Hy. Ông nhướng mày, vẻ mặt lạnh tanh không chứa đựng cảm xúc. Sao lúc này nhìn ông giống Lý Ngộ Tranh quá vậy? Không, là Lý Ngộ Tranh giống Lý Ngộ Trình!
"Dạ... dạ... Là thuốc bổ con mua cho ba"
"Mua cho ba thôi sao? Của mẹ con đâu??" Lý Ngộ Trình tiếp tục hỏi xoáy, có thể thấy câu hỏi hoàn toàn không hợp vấn đề cho lắm. Cả nhà ai lấy đều cảm thấy khó hiểu về câu hỏi này, chỉ riêng Đinh Khánh Lam lại càng cười sâu hơn.
"Của mẹ.. của mẹ... con chưa mua..." Phải rồi.. Cô ta chỉ định hại Trạch Đông Nam, chứ không có ý định tàn sát cả Quách Quỳnh Như. Vì trong chuyện này, bà ta cũng không có phận sự. Tài sản là của Trạch Đông Nam, Quách Quỳnh Như phận làm dâu thì lấy đâu ra cái quyền gì mà phải khiến cô ta bận tâm tới? Chỉ cần ông ta chết đi, khi mọi thứ thuộc về cô ta rồi, đuổi bà ta đi cũng chưa muộn...
"Ồ, chưa mua sao? Con tính khi nào mua vậy?" Câu hỏi này càng khiến Đinh Khánh Lam không nhịn được cười, cũng may là không cười toáng lên thật... Ba chồng mình cũng vui tính quá!!
Lý Ngộ Tranh ngồi cạnh thấy Đinh Khánh Lam cứ cười cười mãi cũng cảm thấy thật khó hiểu, cô ấy cười cái gì vậy?
"Con... con..."
"Không vòng vo nữa"
"Ý bác.. là.. sao?" Trạch Thanh Hy đến nói cũng ngày một khó khăn, tim đập nhanh như thể sẽ bị đứt phanh bất cứ khi nào. Ánh mắt cô ta nhìn theo tay Lý Ngộ Trình, ông lấy ra một tờ giấy được kẹp trong cuốn sách bên cạnh. Trông tờ giấy thật bình thường, nhưng nội dung trong nó mới là điều bất thường đây...
"Theo như xét nghiệm, đây đúng là thuốc bổ" Lý Ngộ Trình đặt tờ giấy xuống bàn, nhưng bàn tay ông vẫn che đi nhưng dòng chữ trên mặt giấy. Khi nghe được câu này, Trạch Thanh Hy trong phút chốc khẽ mở to mắt, như không thể tin vào tai mình. Thuốc... thuốc bổ? Bác ấy nói là thuốc bổ sao? Nhưng chẳng phải...
"Em đã nói rồi, sao con bé có thể hại cha của nó" Trạch Đông Nam vừa nghe xong đã gật đầu, vội minh chứng cho lòng tin của mình đối với Trạch Thanh Hy. Quách Quỳnh Như cũng vui mừng trông thấy khi xác nhận được rằng Trạch Thanh Hy bị oan, nhưng nghĩ tới Khánh Chi thi nụ cười trên môi đã vội tắt. Khánh Chi cố tình vu oan cho Trạch Thanh Hy hay sao? Tại sao lại phải làm như vậy?
"Ba, ba chắc chắn sao?" Lý Ngộ Tranh nhíu chặt chân mày, quay qua muốn ba mình xác nhận thêm một lần nữa. Lý Ngộ Trình không nói gì, cũng không đáp lời Lý Ngộ Tranh, chỉ nhìn Trạch Thanh Hy mà quan sát.
"Anh ngồi im đi" Đinh Khánh Lam đưa tay kéo lấy mép áo Lý Ngộ Tranh, khẽ mắng bên tai anh. Cô cảm thấy rằng mọi chuyện chưa dừng lại ở đây, vẫn còn điều gì đó mà ông ấy chưa nói hết. Đinh Khánh Lam có thể chắc chắn khi nhìn vào ánh mắt của Lý Ngộ Trình. Trước giờ cô luôn có thể đọc được suy nghĩ của người khác khi nhìn vào mắt họ, chỉ có Lý Ngộ Tranh thi thoảng lại là trường hợp ngoại lệ mà thôi... Còn nữa, tại sao Trạch Thanh Hy vô tội mà Quách Yến Trang ở bên cạnh từ đầu tới cuối đều có vẻ buồn rầu như vậy? Trong khi bà rất yêu quý cô ta, chắc chắn bà đã biết rõ kết quả...
"A Tranh, con không tin tưởng em họ của con tới vậy sao?" Thấy Lý Ngộ Tranh có vẻ như khó chịu với kết quả này, Trạch Đông Nam liền lộ ra vẻ không hài lòng.
"Cô ta không phải em họ của con, Trạch Lam Chi mới là em họ của con. Và con không có trách nhiệm phải tin tưởng người ngoài" Sự lạnh lùng của Lý Ngộ Tranh đã nói lên tất cả. Anh nói mà nhìn thẳng vào mắt Trạch Đông Nam, từng lời thốt ra đều chắc như đinh đóng cột.
"Con..."
"Tôi còn chưa nói hết, đừng nhảy vào họng tôi!" Câu nói chứa đầy sự quyền lực khiến cho không gian thoáng chốc đã trở thành một bầu không khí căng thẳng, không còn một tiếng động dù chỉ là tiếng muỗi kêu.. À, Lý gia sạch lắm.. Không có muỗi...