"Ưm~" Cô nàng càng siết chặt lấy anh hơn, chép miệng vài cái lại tiếp tục ngủ.
"Có dậy không hả!!"
"..."
"Khánh Lam!!"
"..."
Sao lần nào muốn gọi cô dậy cũng đều khó khăn hết vậy! Lý Ngộ Tranh gỡ mạnh cánh tay Đinh Khánh Lam ra, cúi xuống cắn mạnh vào vành tai của ai đó. Đinh Khánh Lam rất nhiều chỗ nhạy cảm, và tai là một trong những nơi nhạy cảm nhất của cô. Lần nào Lý Ngộ Tranh gọi Đinh Khánh Lam dậy cũng phải dùng tới cách này hết trơn. Đinh Khánh Lam nhăn nhó, không cam tâm mà mở mắt.
"Lý Ngộ Tranh!! Làm gì vậy hả!!"
"Dậy mặc quần áo!"
"Đéo!" Đinh Khánh Lam cương quyết chối từ, vùi đầu vào tấm nệm êm ái, lim dim ngủ tiếp. Lý Ngộ Tranh kéo cả người Đinh Khánh Lam dậy, lôi sềnh sệch vào nhà tắm. Anh tự mình mặc đồ cho cô, mặc kệ cho cô nàng ngủ gật. "Vậy cứ ngủ đi, anh có hẹn với Trạch Thanh Hy." Lý Ngộ Tranh vừa thắt dây chun quần cho cô, vừa nói. Đinh Khánh Lam đang gật gù bỗng ngồi thẳng dậy, đôi mắt ngái ngủ cố mở to ra.
"Hẹn với ai cơ?"
"Trạch Thanh Hy." Lý Ngộ Tranh đáp lại câu hỏi của cô, không thèm nhìn Đinh Khánh Lam mà chú tâm chỉnh lại một lượt quần áo cho cô.
"Mẹ kiếp, mày thử đi bố mày xem nào?" Đinh Khánh Lam giờ đã tĩnh hẳn, đá đá vào bắp chân anh, giọng nói cực kì không hài lòng.
"Kệ em, ai bảo kêu mà không dậy? Chán em rồi, đi gặp cô ấy một chút cho vui." Lý Ngộ Tranh cười như không cười nhìn vào mắt cô, đúng thật là nói dối không chớp mắt.
"Cô ấy? Thằng chó, mày lừa tao!!" Đinh Khánh Lam lại ôm lấy cổ anh, mắt dần ngấn nước.
"Lừa cái gì?"
"Rõ ràng mày bảo mày từ chối cô ta rồi."
"Thì bây giờ cũng chưa muộn." Anh không phủ nhận, chỉ cố gắng nói bằng chất giọng nghiêm túc nhất có thể.
"Đi đi." Đinh Khánh Lam thả anh ra, cụp mí mắt xuống, tủi thân vô cùng. Lý Ngộ Tranh nhìn cô, quả thật không nỡ chọc tiếp. Anh cười phá lên, cười chảy cả nước mắt.
"Mày điên à? Cười cái gì?" Đinh Khánh Lam nâng mi mắt lên, nhìn anh đầy khó hiểu.
"Giỡn thôi, có hẹn gì đâu? Haha~"
"Hả?"