"Aaaaaaaaaaa, Ngộ Tranhhhhhhhhhhhh!!!" Đinh Khánh Lam hét toáng lên, tung chăn ôm chặt cứng lấy Lý Ngộ Tranh đang ngồi ngơ ngác bên cạnh. Có gì đáng sợ hay sao? Trong căn phòng, một người đàn bà tóc dài tới đầu gối, đang ngồi chải tóc. Cô gái vừa bước vào, người đàn bà từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tiều tụy nhìn cô gái trước mặt mà nở một nụ cười quỷ dị. Cô gái ấy trợn tròn mắt, mặt cắt không còn một giọt máu, không nghĩ ngợi liền quay đầu hốt hoảng chạy đi.
"Có gì đâu mà sợ dữ vậy!" Lý Ngộ Tranh đưa một tay ra ôm nhẹ lấy Đinh Khánh Lam đang run lẩy bẩy. Mặc dù cô rất sợ ma, cực kì sợ ma, nhưng mỗi lần Lý Ngộ Tranh bật lại chẳng bao giờ cản mà lại tỏ vẻ rất hứng thú. Cứ như thể muốn khám phá vậy, thế mà lần nào cũng ôm cậu đến tê cả người.
"Mày có điên không? Ma kìa, ghê quá!" Giọng nói cô cũng run run, cánh tay ôm chặt Lý Ngộ Tranh hơn.
"Bỏ tao ra đi, con ma nó có ra đây tóm mày được đâu!!"
"Huhu, Tiểu Tranh Tranh, đừng đuổi tao huhu" Đinh Khánh Lam sụt sịt dụi dụi đầu vào ngực Lý Ngộ Tranh, cái này mà để người ngoài biết chắc mất mặt chết quá. Lý Ngộ Tranh nhéo mi tâm một cái, bất lực mà nhấc cả người Đinh Khánh Lam lên ôm vào lòng. Thân cô cao một mét sáu mươi, là khá cao so với giới tính nữ rồi. Nhưng khi ở cạnh chàng trai cao một mét tám mươi bên cạnh thì chẳng khác nào một con Mèo đang ở cạnh một con Hổ. Lý Ngộ Tranh dễ dàng ôm cô mà chẳng vướng víu gì. Anh vẫn chăm chú xem phim, vậy mà cái con nhỏ Đinh Khánh Lam vừa được anh ôm lấy liền không thèm đếm xỉa đến cái phim quái gở kia nữa, quay người nghịch nghịch yết hầu đang nhô ra của anh. Cô cứ hết chọc rồi lại nắn khiến Lý Ngộ Tranh không chịu nổi mà đánh cái tét vào đùi Đinh Khánh Lam.
"Mày điên à! Đừng có quậy!"
"Đéo!" Những ngón tay mảnh khảnh đổi vị trí lên cái xương quai xanh tuyệt mĩ của cậu. Đến Đinh Khánh Lam cô cũng phải công nhận, cái thằng bạn trời đánh này của cô quả thật càng lớn càng đẹp trai nha? Ngay đến thân hình cũng không chịu nhường ai.