Vừa về đã nhìn thấy tiểu Niệm Ngự khoanh tay trước ngực, ngồi trên ghế salon suy nghĩ sâu xa. Anh nhìn cậu, thấy rất quen mắt, chẳng lẽ lúc mình suy nghĩ lại đẹp trai đến vậy sao? Anh đi tới ngồi bên cạnh cậu, liếc mắt nhìn.
Tiểu Niệm Ngự dãn mày nhìn người bên cạnh, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Sao rồi?"
Phàm Ngự nhún vai, sau đó không nghĩ gì ngồi dựa vào thành ghé, yếu ớt nói: "Chẳng ra sao, giống như con nghĩ đấy. Tiểu tử, con phải nghĩ cách khác."
Tiểu Niệm Ngự lại nhíu đôi mày nhỏ nhắn, sau đó vuốt vuốt cái cằm xinh xắn của mình, thâm tư lục thự (nghĩ sâu tính kỹ), hít một hơi thật sâu, giống như ra một quyết định quan trọng, nhìn Phàm Ngự, lộ ra vẻ mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô cùng lãnh khốc nói (cay nghiệt): "Xem ra, phải dùng khổ nhục kế rồi."
Phàm Ngự động mi nhìn tiểu Niệm Ngự, thật ra thì anh cũng muốn làm như vậy, phụ nữ sao? Đều là cảm tính. Nhưng rốt cục là sử dụng khổ nhục kế như thế nào để cho người thông minh như Tuyết Thần không phát hiện mà tháo gỡ khúc mắc đây?
Tiểu Niệm Ngự đột nhiên nghĩ, sau đó ghé sát vào tai Phàm Ngự nói mấy câu, Phàm Ngự liền cười ha hả tán thưởng. Đây chính là lần đầu tiên anh thực sự khen ngợi tiểu Niệm Ngự, thằng bé này còn kiêu ngạo một thời gian nữa, cho đến khi đạt được mục tiêu, nó có cảm nhận sâu sắc mình là một thần đồng.
Phàm Ngự nhìn tiểu Niệm Ngự, khóe miệng khẽ động cực kỳ mị hoặc: "Tiểu tử, nếu như thành công, nó đều là công của con."
Tiểu Niệm Ngự vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm, tôi diễn tất nhiên chuẩn, ngược lại tôi lo lắng cho ông thì có, nhất định phải diễn cho giống thật đấy, mama rất thông minh, ngàn vạn lần đừng để lộ sơ hở, bằng không, ông đời này cuãng đừng mong có được mama của tôi, lúc đó lại xuất hiện thêm một baba nữa, đừng trách mầm giống tốt đẹp này của ông không nhắc nhở."
Phàm Ngự vừa nghe đến tiếng baba, sắc mặt lập tức trầm xuống, u ám, sau đó thanh âm như Satan vang lên như nguyền rủa. "Nếu có một người như vậy, ta sẽ cho hắn biết thế nào là hối hận khi sống trên đời này." Vừa nói, ánh mắt vừa phóng ra tia lạnh đến run người, tiểu Niệm Ngự ở một bên cũng cảm nhận thấy hơi lạnh đó.
Tiểu Niệm Ngự hoàn toàn bị người đàn ông nguy hiểm này làm cho cảm động. Người baba này, thật không thể áp đảo được. Tiểu Niệm Ngự bắt đầu có chút bội phục Phàm Ngự, đây là một điều tốt.
Cứ như vậy, hai cha con gian tà này bắt đầu cố ý tạo ra một mưu kế. {Tg: An Tuyết Thần, ngươi sắp gặp tai ương sao, sao có cảm giác chẳng lành a.}
---------------------------------
Lúc này, An Tuyết Thần vừa về đến nhà là tréo ngay lên giường, nhìn trần nhà, trong lòng hoang mang, không biết làm sao. An Tuyết Thần rót một ly nước, uống vào ổn định tinh thần rồi từ từ tiến vào mộng đẹp. Chờ đợi một âm mưu trên trời giáng xuống đầu An Tuyết Thần. Có điều, cô sẽ rất hạnh phúc.
Ngày hôm sau, An Tuyết Thần xuống lầu, vẫn nhìn thấy Phàm Ngự đứng chờ mình như cũ, nhưng lần này cô không có thời gian thưởng thức, trực tiếp lướt qua mặt anh, nhưng Phàm Ngự nhanh tay kéo cô lại, nhìn cô nói: "Anh đưa em đi, ngày mai anh đi Pháp, có lẽ đi một tháng, cho nên hôm nay anh dành thời gian cho em và con."
Phàm Ngự căn bản là không cho cô cơ hội để nói, cộc cằn nói thẳng, có điều ngay câu đầu tiên đã khiến cho anh nghẹn họng.
"Chúng ta có quan hệ gì sao?" An Tuyết Thần lạnh lùng nhìn Phàm Ngự, lời nói lạnh như băng. Nhưng Phàm Ngự cũng không chịu hợp tác. Chẳng qua là không nói chuyện với cô nữa mà nhét cô vào trong xe. Sau đó Phàm Ngự liền lên xe, An TUyết Thần cũng không có cách nào tức giận được, kỳ quái, hôm nay sao lại nổi hứng lên, coi như không để ý đến anh ta nữa.
Dọc đường, An Tuyết Thần cũng không được tự nhiên, nhưng mà Phàm Ngự thì ngược lai, rất tự nhiên. Nhưng là quay lưng lại phía cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lúc xe đang lên đồi, pằng---- Tiếng vang lớn kéo suy nghĩ của An Tuyết Thần trở lại, Phàm Ngự đột ngột bẻ cua, An Tuyết Thần nhìn một cái lỗ nhỏ, nhưng là cửa kính không bị vỡ, hình như là vết đạn.
An Tuyết Thầ nhìn Phàm Ngự, chỉ nhìn thấy sắc mặt u ám của anh, ánh mắt tản ra hơi lạnh như băng, An Tuyết Thần thanh âm có chút cảm xúc nói: "Sao vậy, vừa rồi không phải là tiếng súng sao."
Phàm Ngự nổ máy, nghênh ngang rời đi, nhanh chóng trở về biệt thự, thanh âm trầm thấp dặn dò: "Tuyết Thần, cúi đầu xuống, đừng ngước lên. Mẹ kiếp, đánh úp, để cho ngươi có đến mà không có đi." Phàm Ngự tiếp tục lái bằng một tay, một tay lấy cây súng lục bên hông ra rồi nhìn phía sau, có mấy chiếc xe, còn có tiếng súng, tất cả đều nhắm vào chiếc xe chống đạn của Phàm Ngự, đạn ma xát xe tạo ra tia lửa. Trước mắt là một cái hố sâu, An Tuyết Thần vô cùng hoảng hốt nắm chặt dây an toàn, cũng nghe thấy mấy tiếng súng, tim đập loạn, theo tốc độ xe đang tăng lên mà la to: "Phàm Ngự, sao anh nhiều kẻ thù vậy."
Phàm Ngự chuyên tâm lái xe, sau đó trả lời cô: "Nằm xuống, giới hắc đạo thường giẫm đạp lên nhau, cuộc sống mỗi ngãy đều như vậy."
"A--------" An Tuyết Thần hét chói tai, bởi vì có cảm giác xe phía sau đụng phải đuôi xe của họ.
"Shit, ngồi vững." Vừa nói vừa cầm súng quay ra sau bắn, An Tuyết Thần đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi a, trong lòng co thắt lại, cảm giác như trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Đột nhiên phía trước lao ra một chiếc xe hơi đỏ cản đường Phàm Ngự, Phàm Ngự buộc phải thắng gấp, cả hai người cùng nhào người ra trước, đến khi phản ứng lại thì đã có vài người bao vây chiếc xe. Mấy người đàn ông đeo khẩu trang, chúng kéo Phàm Ngự ra khỏi xe, cũng kéo cô ra ngoài, mấy người đàn ông mặc đồ đen chỉa súng vào đầu Phàm Ngự, còn An Tuyết Thần bị một người đàn ông khống chế.
"Buông ra, các người buông tôi ra, đau quá."An Tuyết Thần chỉ lo giãy dụa, dường như người đàn ông kia nhận thức được ánh mắt của Phàm Ngự, quả nhiên lực đạo buông lỏng rất nhiều, An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn người đàn ông này, thật nới tay ra. Người đàn ông ho nhẹ một tiếng sau đó khàn khàn nói: "Tôi tương đối thương hoa tiếc ngọc."
An Tuyết Thần không có võ: thời gian để ý đến hắn, cô cũng nhìn thấy có vài tên chĩa súng vào đầu Phàm Ngự, Phàm Ngự ngược lại rất bình tĩnh. E rằng cũng chỉ có thủ hạ của mình, cho tới giờ vẫn chưa ai dám chĩa vảo đầu của anh như vậy, có cũng đi xuống địa ngục.
"Phàm Ngự, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay, xem ra cô gái này rất quan trọng với mày a, cũng may là theo dõi cô gái này, nếu không làm sao có thể bắt mày dễ như vậy được." Một tên cuồng ngạo nói.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, là mình hại anh ta sao? Phàm Ngự không chỉ khôngcó bất kì vẻ mặt nào, mà băng lãnh là đằng khác, lãnh mạc mở miệng: "Bớt nói xàm đi, mày muốn gì?"
"Chậc, lúc này còn có thể nói như vậy, Phàm Ngự đúng là không dễ chơi a, bọn tao đương nhiên muốn mạng của mày, nhưng mà tao muốn chơi một trò chơi, tao nổ súng vào người cô ta, cách mười mét, nếu mày đuổi tới đây nhận thay cô ta phát súng này, tao có thể giữ lại cô ta, có điều nếu mày không cản nổi thì tao xin lỗi, cả hai đứa mày đều phải xuống địa ngục." Người đàn ông lúc nãy nói. Có điều An Tuyết Thần nghe xong sợ hết hồn, làm sao có thể nhanh hơn súng được?
"Nếu tụi mày dám động vào cô ấy, tao sẽ cho tụi mày biết thế nào là địa ngục." Mặc dù ở trong tình huống này, nhưng Phàm Ngự bẩm sinh khí chất vương giả không suy giảm chút nào.
"Vậy cũng không thể theo mày được, bây giờ mày là ông Phật đất, bản thân còn khó bảo toàn, tao đếm đến ba. Đem cô ta cách mười mét." Hắn giơ súng lên, nhắm ngay tim cô.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nước mắt đọng trên khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cười với cô, thanh âm mê người vang lên: "Bảo bối, anh yêu em."
An Tuyết Thần nghe lời nói của anh, nhất thời ngừng thở, anh ấy vừa nói cái gì, anh nói yêu em, em không nghe lầm chứ? Anh thế mà lại nói ba chữ này. An Tuyết Thần không thể .... khống chế được, rốt cục khóc thành tiếng.
"Đừng, Phàm Ngự, anh đừng tới đây, đừng tới đây." An Tuyết Thần nức nở, giãy dụa, nói.
Phàm Ngự nhìn tên cầm súng đang chĩa vào cô, lạnh lùng mở miệng: "Đếm đi."
Hắn bắt đầu đếm "1- 2- 3 pằng---------"
Tiếng súng trong trí nhớ thật chân thực, An Tuyết Thần cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mình đang ở trong vòng ngực quen thuộc, đó là mùi của anh, cô được anh ôm vào lòng, không thấy rõ cái gì, Phàm Ngự an ủi cô: "Không sao, ngoan, không sao."
An Tuyết Thần nghe giọng nói lúc này mới kịp phản ứng, thanh âm cực kỳ run, nói chuyện cũng không rõ ràng: "Tiểu Ngự, anh, anh có sao không?"
Phàm Ngự hít một hơi, nói: "Anh không sao."
An Tuyết Thần vừa nghe anh nói không có gì, kích động, hai tay ôm chặt anh.
"Xứa------ (tiếng hít hà khi bị đau đó mấy nàng)" Thân thể cao lớn của anh khẽ run lên, hít một hơi.
An Tuyết Thần đột nhiên cảm thấy tay mình ươn ướt, dự cảm xấu cuộn đến. Cô đẩy Phàm Ngự ra, nhìn sắc mặt anh tái nhợt, trán toát mồ hôi hột. Cô nhìn hai tay mình dính đầy máu. Tay mình lại dính máu của anh một lần nữa. Lần trước là vì giết anh, lần này là vì anh cứu mình. Cô sợ, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi đến thế. Đôi môi run rẩy nói: "Ngự, anh bị thương rồi, sao anh lại chịu thay em phát súng đó. Hu hu hu" Nước mắt cô ràn rụa như thác nước, cứ rơi mãi không ngừng.
"Phàm Ngự, xem ra tình cảm của mày đối với cô ta rất sâu đậm, tụi tao sẽ tha cho cô ta. Chúng ta đi." Một tên mở miệng nói, sau đó chúng lái xe rời khỏi nơi này.
Đôi mắt đen đầy thâm tình nhìn An Tuyết Thần, rốt cục anh cũng ngã xuống. Thấy thế, cô vội vàng đỡ anhnhưng sức lực rất yếu, không thể ngăn việc anh ngã xuống. Phàm Ngự ngã nằm trong ngực An Tuyết Thần, nhắm chặt mắt, áo sơ mi trắng nhuốm màu đỏ tươi. "Phàm Ngự, anh sao vậy, anh không thể chết được, anh không thể chết được, em không cho phép anh chết, hu hu, không cho phép anh chết."
Phàm Ngự thở hổn hển, sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, tay dừng lại ở khóe mắt cô, hữu khí vô lực mở miệng: "Tuyết Thần, đừng khóc, anh biết mình sắp không ổn rồi, vết thương ở ngay tim. Anh, anh chỉ có một nguyện vọng, em đáp ứng anh có được không? Khụ khụ"
An Tuyết Thần gật đầu lia lịa, khóc nói: "Ừ, em đáp ứng, cái gì em cũng đáp ứng, miễn là anh đừng chết, được không."
Phàm Ngự khẽ động khóe miệng, nhưng là do bị thương thật sự nên sắc mặt trắng bệch. Ra nhiều máu như vậy, chắc chắn là rất yếu. "Em tha thứ cho anh đi, nếu như lần này anh không chết, em có thể trở lại bên anh được không, anh thật sự biết lỗi rồi."
An Tuyết Thần không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, vội vàng gật đầu: "Được, em đồng ý, nhưng mà anh đừng chết, hu hu."
Phàm Ngự lần này cười một tiếng, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng hôn nhẹ lên môi cô, cuối cùng hoàn toàn bất tỉnh trong lòng cô. Cô tê tâm liệt phế (đau đến xé lòng) la to: "Phàm Ngự, Phàm Ngự, a---, đừng mà, sao lại cứu em chứ. Tiểu Ngự, anh đừng bỏ em, em sẽ sợ hu hu."
Một bên Mị Ảnh đã mai phục từ sớm lái xe đến đậu bên cạnh cô, vội vàng xuống xe, liếc mắt nhìn Phàm Ngự sau đó nói: "An tiểu thư, để tôi đưa thiếu đến bệnh viện." vừa nói vừa cõng Phàm Ngự vào xe rồi phân phó: "Tìm xem có một chút đầu mối nào hay không, nếu thiếu chủ xảy ra mệnh hệ gì các ngươi cũng đừng sống nữa."
"Vâng"
An Tuyết Thần ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Phàm Ngự ngồi trên xe dần rời xa mình, cảm giác mất đi anh rất chân thật, cô khàn giọng khóc thút thít, không biết phải làm gì lúc này? Khôi Ảnh ngồi xổm xuống, đỡ cô dậy, lãnh đạm mở miệng: "Lên xe đi, tôi đưa cô đến bệnh viện."
An Tuyết Thần ngây người nhìn Khôi Ảnh rồi gật đầu một cái. Anh đỡ cô vào trong xe sau đó lái xe rời đi. Sau khi họ rời đi, một đám người đi ra, trong đó có Lạc Trạch. Sẽ không sao?
Lạc Trạch nhếch miệng cười xấu xa, một thủ hạ của Lạc Trạch nhìn anh sau đó mở miệng: "Lạc thiếu, phát súng ngài bắn lúc nãy sẽ không khiến thiếu chủ mất mạng chứ?"
Lạc Trạch nhếch miệng cười một tiếng: "Sẽ không, có điều ta cố ý ra tay nặng một chút, coi như là báo thù, xem ra hắn phải nằm viện một tháng, bị hành hạ trong giấc mơ ngọt ngào, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, haha, đi, tới bệnh viện."
Mấy tên thủ hạ chỉ biết nhìn nhau không hiểu gì, nhưng vẫn phải lên xe đến bệnh viện.
Bệnh viện------------------
An Tuyết Thần vô lực ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, đôi mắt to thất thần nhìn chằm chằm cái đèn màu đỏ, lần đầu tiên cô ghét màu đỏ đến vậy. An Tuyết Thần nắm chặt tay giống như đang cầu nguyện, đúng vậy, cô chính là đang cầu nguyện: "Thượng đế, cầu xin người đừng mang anh ấy đi, cầu xin người lần này để anh ấy tai qua nạn khỏi." Cô nhắm chặt mắt, đôi mắt trong sáng đã sớm mờ đục, sưng đỏ nghiêm trọng.
Mị Ảnh và Khôi Ảnh nhìn nhau, lắc đầu, thở dài.... Khôi Ảnh chọt chọt Mị Ảnh ý bảo anh ta đi an ủi một chút, nhìn cô thương tâm như vậy, hai người đàn ông này cũng chịu không nổi huống gì là người phụ nữ của thiếu chủ.
Mị Ảnh tiến lên, ho khan: "Ờm------- cái này-----, An tiểu thư, cô yên tâm đi, thiếu chủ của chúng tôi ở hiền gặp lành, tuyệt đối sẽ không sao"
(TT: trùi ui, hiền quá cơ, hiền mà chị ATT thành ra thế này rồi, ác nữa thì chị ATT sao trời~~~haizza)
An Tuyết Thần dường như không nghe thấy, vẫn nhắm chặt mắt. Mị Ảnh liếc nhìn Khôi Ảnh ý bảo anh cũng hết cách. Hai người nhìn thấy Lạc Trạch, gật đầu với anh một cái. Lạc Trạch thu hồi bộ dạng đang xem kịch vui lại, giương bộ mặt lo lắng sốt ruột nghiêm túc, đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, gấp gáp mở miệng: "Ngự đâu? Cậu ấy sao rồi? Chuyện gì đã xảy ra, làm sao lại để cho thiếu chủ của hai người bị thương, nếu Ngự có chuyện gì thì công ty làm sao bây giờ, tổ chức thì sao đây?" Lạc Trạch tức giận hỏi Mị Ảnh cùng Khôi Ảnh. Hai người họ cũng chỉ cuối đầu. "Thật xin lỗi, Lạc thiếu, là lỗi của chúng tôi."
An Tuyết Thần mở mắt, nhìn gương mặt giận dữ của Lạc Trạch, nức nở: "Hu hu, là lỗi của tôi, tiểu Ngự, anh ấy cũng vì cứu tôi mà thành ra thế này.''
Lạc Trạch nhìn thoáng qua An Tuyết Thần ra vẻ khó hiểu: "Vì cô?"
An Tuyết Thần gật đầu một cái sau đó nói: "Chúng tôi đang đi nửa đường thì bị tập kích, tiểu Ngự là vì cứu tôi nên mới bị thương. Là tại tôi."
Lạc Trạch mím môi mỏng định nói gì đó nhưng cũng bất đắc dĩ mà thở dài: "Phàm Ngự, cậu ta chưa bao giờ làm thế, trên thế giới này e rằng cũng chỉ có An Tuyết Thần mới có thể làm cho cậu ta cam tâm tình nguyện làm như vậy, đời này coi như Phàm Ngự có tài."
An Tuyết Thần nghe xong càng khó chịu hơn, bây giờ cô chỉ hy vọng người đàn ông trong kia không có chuyện gì, có thể bình an ra ngoài. Hai phát súng trên người anh đều là vì mình, cũng đều ở trên ngực. Vết thương ở tim là vì mình mà bị thương không phải sao?
Lạc Trạch nhìn cô, lại nói, hỏa thượng kiêu du (đổ thêm dầu vào lửa): "Năm năm nay, mặc dù mỗi ngày đổi một cô, không kiêng dè gì xuất hiện trên TV cũng là muốn để cô thấy, để cho cô biết mà khiến cô quay trở lại, nhưng mà cô lại quá ngoan cố, đến vậy rồi mà cô cũng không có động tĩnh gì. Ngự năm năm nay cũng rất vô tình, sau khi cô bỏ đi, cậu ấy còn máu lạnh hơn so với trước kia, tôi tin rằng cô cũng biết điều đó, bao nhiêu xí nghiệp lớn nhỏ đều bị cậu ấy làm cho không thể xoay chuyển."
An Tuyết Thần nghe xong lại càng áy náy hơn. Đúng vậy, năm năm nay, cô không ngừng khó chịu, còn có anh ấy, nếu như hai người cũng vì đối phương mà suy nghĩ một chút thì tốt rồi. Lạc Trạch nhìn gương mặt không thể rối hơn được nữa của cô, cũng không nhẫn tâm nói, nhưng cũng là vì người anh em đã liều mạng kia. "Ngự đã từng nói với tôi, cô là người duy nhất trong lòng cậu ấy, cậu ấy sẽ vì tâm tình của cô mà trở nên bốc đồng, điều này trước nay chưa từng có. Cậu ấy yêu cô rất sâu đậm, nhưng mà cái thằng này là như thế, không biết biểu đạt bằng lời cho nên mới dùng phương thức cực đoan như vậy để giải quyết chuyện, cũng giống như trên thương trường hay trong giới hắc đạo vậy, không cho đối phương lối thoát."
An Tuyết Thần ngẩn người nhìn Lạc Trạch, đúng lúc cửa phòng giải phẩu mở ra. Lạc Trạch nhìn thấy liền tiến tới, An Tuyết Thần cũng run rẩy bước từng bước. Lạc Trạch nhìn bác sĩ, nháy mắt ra dấu: "Sao rồi?"
Lời nói của bác sĩ giống như con dao hung hăng cắm mạnh vào tim cô. Đạn xẹt qua tim nên chảy máu rất nhiều. An Tuyết Thần nhìn bác sĩ rời đi, sắc mặt cô tái nhợt, lui về sau mấy bước, cũng may có Mị Ảnh đỡ cô. Lạc Trạch ý vị thâm lường (thích thú) liếc mắt nhìn An Tuyết Thần nói: "Mị Ảnh, cậu đưa An tiểu thư đi đổi bộ quần áo khác, tắm gội sạch sẽ rồi đưa cô ấy quay lại đây." Phàm Ngự cũng được đưa ra ngoài, anh đeo bình dưỡng khí, sắc mặt trắng bệch, một chút sức sống cũng không có, được các y tá đẩy về phòng hồi sức đặc biệt. Cô nhìn người đang nằm bình thản trên giường, tim không khỏi nhảy lên mấy cái.
An Tuyết Thần vừa nghe liền cự tuyệt: "Không muốn, tôi không đi đâu hết, tôi muốn chăm sóc cho anh ấy."
Lạc Trạch nhìn cô, thở dài một hơi: "Cô cứ như thế mà vào, tôi sợ cậu ấy sẽ chết ngay lập tức, phải diệt khuẩn trên người cô đã, cậu ta nằm trong phòng chăm sóc hồi sức đặc biệt."
An Tuyết Thần lúc này mới cảm thấy Lạc Trạch nói rất đúng, sau đó máy móc gật đầu một cái, để mặc cho Mị Ảnh đỡ mình rời khỏi phòng cấp cứu đến một phòng vip khác để làm sạch toàn thân đều là máu của cô.
----------
Lạc Trạch và Khôi Ảnh nhìn nhau một cái rồi đi vào phòng bệnh, ngồi lên ghế salon, mặt giễu cợt, khinh bỉ nói: "Ngự, người đi rồi, đừng có giả bộ nữa, từ khi nào mà cậu lại dùng biện pháp như thế này để giữ lại một cô gái vậy?"
Quả nhiên Phàm Ngự mở mắt ra, lạnh lùng liếc Lạc Trạch một cái, sắc mặt thật không tốt, thanh âm khàn khàn nói: "Cậu dùng súng gì vậy, vết thương không sâu nhưng mà lại đau kinh khủng."
Lạc Trạch liếc anh một cái, nói: "Súng mình chế, lực sát thương không lớn. Có điều vị bác sĩ kia nói cũng quá, xẹt qua tim, cách tim 3 cm cơ đấy."
Phàm Ngự mặc kệ Lạc Trạch, mở miệng nói: "Cô ấy sao rồi?"
Lạc Trạch cưởi nhạo nói: "Rất có hiệu quả, dọa cô ấy sợ đến hết hồn, nếu sau này cô ấy biết được, thì cậu chết chắc."
"Không biết." Phàm Ngự rất chắc chắn nói, mình diễn còn hơn diễn viên diễn nữa mà. (Bó tay cái chú này, chậc chậc)
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, cười gian tà, mở miệng: "Có điều, ai nghĩ ra cái chiêu độc địa này vậy?"
"Tiểu tử kia." Phàm Ngự thản nhiên nói.
Quả nhiên, Lạc Trạch kinh ngạc một trận, ngay sau đó cười ha hả: "Công nhận, tiểu tử kia thật sự có tài, chiêu này cũng nghĩ ra được, cậu không giống như là cha ruột nó. Ha ha, tiểu tử kia rất hợp ý mình."
Phàm Ngự lạnh lùng nhìn Lạc Trạch một cái, sau đó nhếch mày. "Mình bị trọng thương, công ty giao cho cậu."
Một câu nói khiến Lạc Trạch đang cười ngây dại phải dừng lại, khóe miệng anh cứng ngắc, còn Phàm Ngự lại khẽ động khóe miệng. Lạc Trạch nghiến răng nghiến lợi , tại sao mình lại không nghĩ đến cái này chứ. Đôi mắt anh tản ra lửa giận, ngược lại, Phàm Ngự nhắm mắt dưỡng thương, không thèm để ý đến cái người đang nổi giận đùng đùng bên cạnh kia.
Khôi Ảnh ở một bên cũng bất đắc dĩ a, lần đầu tiên thấy thiếu chủ như vậy, thậm chí là vì một người phụ nữ, mặc dù lần trước cướp dâu cũng đã biết An Tuyết Thần quan trọng với thiếu chủ tới mức nào, nhưng mà lần này thiếu chủ không tiếc việc tổn thương đến chính mình chỉ để giữ lại cô, như thế làm cho anh có chút khó hiểu.
An Tuyết Thần đứng dưới vòi sen, nhìn đôi tay dính đầy máu, cô run rẩy đưa tay đến vòi nước, đem những vết máu rửa trôi hết. Cô ôm lấy tim mình, giống như là ôm tim của Phàm Ngự, đau đớn đến vậy.
Nhớ lại việc anh vì mình mà đỡ phát súng rồi ngã trong lòng mình, lòng cô chợt đau thắt, rất đau. Cô trượt xuống theo vách tường, im lặng khóc thút thít, tiếng khóc lu mờ trong tiếng nước chảy. Bây giờ cô vô cùng bất lực. Trong đầu đều là hình ảnh toàn thân anh đềulà máu nằm trong lòng mình, mở miệng xin mình tha thứ, xin cô đừng rời đi. Mình sai rồi, sai vô cùng, trong lòng anh ấy mình có vị trí rất quan trọng.
An Tuyết Thần lau nước mắt, sau đó rửa qua loa một chút, mặc bộ váy mà vệ sĩ chuẩn bị, cũng không để ý đến việc đầu mình ướt nhẹp mà quay người đi đến phòng bệnh vip, đi về phía phòng hồi sức đặc biệt.
Lạc Trạch nhìn An Tuyết Thần đã chạy tới nơi, nhỏ giọng nói: "Ngự, cô ấy tới."
Phàm Ngự vẫn nhắm mắt, An Tuyết Thần đứng ngoài cửa phòng nhìn anh nằm trên giường bệnh, nước mắt tuôn trào.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngờ nghệch bước từng bước đến mép giường, nhìn anh, giơ bàn tay nhỏ bé lên mà không biết chạm vào đâu, mặ cho nước mắt rơi lên tay anh, cuối cùng cô vuốt lên gương mặt anh tuấn trắng bệch của anh, thanh âm nghẹn ngào, không biết nói gì mà chỉ thút thít. Lạc Trạch liếc mắt nhìn Khôi Ảnh rồi hai người cùng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Cô ngồi lên ghế, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú, tay kia nắm chặt bàn tay lạnh của anh, nước mắt ấm áp rơi xuống tay anh.
"Tiểu Ngự, anh tỉnh lại đi được không, em bảo đảm sẽ ở lại bên anh, không rời khỏi anh, chuyện lúc trước, chúng ta xóa bỏ, anh còn có tiểu Niệm Ngự đang chờ đấy. Anh cũng không muốn vừa mới nhìn thấy con vừa có baba lại phải mất đi đúng không? Hu hu, còn có em, em cũng không thể không có anh. Sao anh lúc nào cũng như vậy, luôn xông vào lòng em, lại không chút lưu tình rút ra. Anh muốn em làm sao bây giờ, làm sao chấp nhận được." Đôi mắt cô vì khóc mà sưng húp lên. Cô nằm trên giường bệnh, thân thể run rẩy, khóc thút thít.
Phàm Ngự hé mắt nhìn thấy bộ dáng muốn chết của cô thì có chút không đành lòng, lúc này muốn ôm cô vào lòng như lại không thể, nhất định phải kiên trì, nhẫn nại đến cuối. Nằm 24 tiếng sao? Sau đó hé mắt nhìn cô, cảm giác cô vì khóc mà run lên, trong lòng có cái gì đó không nỡ. Tên bác sĩ này, mẹ kiếp, 12 tiếng không phải tốt sao, gì mà tới 24 tiếng, thật *** tra tấn người mà.
Không biết qua bao lâu mà An Tuyết Thần nằm trên giường ngủ thiếp đi, có lẽ do quá mệt, lại sợ hãi, tinh thần có chút căng thẳng cho nên mới ngủ thiếp đi.
Đến khi Phàm Ngự cảm nhận được hơi thở đều đều của cô, anh mới mở mắt, nhìn cô gái bé nhỏ này nằm co người lại. Tay phải bị cô nắm thật chặt, không thể làm gì hơn là đưa tay trái vuốt ve mái tóc dài của cô, trong mắt đầy sủng ái, còn có chút thỏa mãn cùng hạnh phúc, hoàn toàn không chú ý tới cậu bé đứng ngoài cửa.
Tiểu Niệm Ngự đẩy cửa vào, Phàm Ngự nhìn con trai đi tới, ra dấu tay ý bảo cậu nhỏ tiếng thôi, sau đó nhìn cậu. Cậu đến cạnh anh, cậu cũng nghe hai thủ hạ của Phàm Ngự nói, không ngờ đến việc lão ba thật sự chịu một phát súng. Cậu dùng ánh mắt hỏi anh: "Sao lại như vậy? Không phải nói chỉ diễn thôi sao?"
Phàm Ngự cũng dùng ánh mắt trả lời: "Không phải con muốn nó giống thật sao, không dùng súng thật bắn làm sao giống được."
Lúc ấy tiểu Niệm Ngự liếc mắt, cậu phản đối. Người đàn ông này đúng là phần tử nguy hiểm, ngang ngược như vậy, vẫn là con mãnh thú, như vậy cũng quá nặng đi.
Tiểu Niệm Ngự đi tới mép giường, trèo lên giường, kéo chăn ra thấy ngực anh đeo băng, còn có chút máu rỉ ra. Cậu nhíu chặt mày, Phàm Ngự nhìn vẻ mặt của cậu, nghĩ 'không phải tiểu tử này đang lo lắng cho mình chứ?' Bên phải là người con gái mình yêu nhất, bên trái là kết tinh của mình với người con gái mình yêu nhất, loại cảm giác ày đúng là tuyệt vời.
An Tuyết Thần động người, Phàm Ngự vội vàng nhắm mắt lại, tiểu Niệm Ngự thấy thế liền điều chỉnh lại cảm xúc một chút. Khuôn mặt khóc lóc không ra bộ dạng gì, cô nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên mới thấy con trai đứng một bên khóc, thấy thế cô có chút đau lòng.
"Bảo bối, sao con lại tới đây? Có mama ở đây rồi." An Tuyết Thần buông tay Phàm Ngự ra, dang hai tay đón tiểu bảo bối.
Tiểu Niệm Ngự liền nhào vào lòng mẹ, thanh âm non nớt nức nở nói: "Mama, baba sao vậy, sao baba nằm ở đó giống người chết vậy huhu."
An Tuyết Thần đau lòng nhìn con trai, nắm chặt tay Phàm Ngự, sau đó vẻ mặt ưu thương, mắt phiếm hồng. "Không sao, baba bị bệnh, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, Niệm Ngự đừng khóc, Niệm Ngự là nam tử hán mà. Bảo bối ngoan."
Tiểu Niệm Ngự ở trong lòng cô gật đầu một cái, thật sự cậu không muốn khóc tí nào, ghét nước mắt chết được, nếu không vì gia tài kia trăm tỉ kia thì còn lâu cậu mới khóc.
"Mama, baba khi nào khỏe lại, baba nói baba rất thích mama, còn nói năm năm nay baba rất cô đơn, thậm chí ngu xuẩn đến mức không ngừng thay phụ nữ, muốn quên mama nhưng thế nào lại không thể quên được, mama, sao baba lại nói vậ?" Tiểu Niệm Ngự cố tình nói để cho An Tuyết Thần toàn thân tê liệt, lòng đau đớn, áy náy cô cùng. Ôm chặt bảo bối trong mình, nước mắt lại rơi. Hiện tại đã qua 12 giờ, còn lại chủ yếu là tối nay.
Đang lúc này, cô liếc mắt nhìn, trừ một chút dụng cụ y tế ở ngoài, nhất định đây là phòng thượng hạng, ghế salon, nhà vệ sinh thông minh, giường, cái gì cũng có, cô ôm con đặt lên giường, "Bảo bối, con ăn cơm chưa?"
Tiểu Niệm Ngự ở trên cổ cô, khàn khàn nói: "Ưng, ăn rồi, vú Trương nói sẽ đưa bữa tối tới cho mama."
Cô xoa đầu cậu, cười một tiếng, bất quá còn khó coi hơn là khóc. "Ừ, bảo bối con ngủ trước đi, baba mà tỉnh thì mama nói con."Nói xong hôn lên trán cậu. Tiểu Niệm Ngự cũng rất nghe lời, nhắm mắt lại nhưng lại không ngủ được. An Tuyết Thần đắp chăn cho cậu rồi đi tới cạnh giường bệnh, ngồi xuống, hai tay cầm tay phải của Phàm Ngự, nắm thật chặt, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình,nhỏ giọng: "Tiểu Ngự, xin anh, nhất định phải tỉnh lại, em hứa sẽ không rời khỏi anh."
Tiểu Niệm Ngự ngóc cái đầu nhỏ nhắn lên nhìn hai người,khẽ mỉm cười, chuẩn bị đi ngũ. Nói thật cậu có chút mệt, lo lắng cả ngày rồi, bậy giờ chỉ việc đánh một giấc ngon lành, ngày mai còn có màn kịch hay chờ cậu diễn nữa.
An Tuyết Thần đi vào phòng vệ sinh, phòng vệ sinh cũng chính là phòng tắm. Cô lấy một chậu nước ấm, sau đó cho khăn vào vắt, lau sạch sẽ mặt mũi Phàm Ngự, vừa lau vừa nói chuyện với anh: "Tiểu Ngự, sao anh vẫn còn ngủ như vậy, có phải vì nhiều thuốc mê quá không. Không sao, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi nhưng mà sáng mai nhất định anh phải tỉnh đấy."
Lúc này vú Trương đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi chua xót, bà không biết chuyện, cho nên biểu hiện đó là chân thật nhất. Vú Trương đi tới giường bệnh, vỗ vỗ vai An Tuyết Thần, nói: "Tuyết Thần, ta làm ít đồ, con ăn chút đi.''
An Tuyết Thần chỉ lắc đầu, Phàm Ngự cũng biết là cô sẽ như thế, trong lòng có chút sốt ruột, như là không thể làm gì hơn. Vú Trương khuyên: "Tuyết Thần, ăn chút đi, mặc dù thiếu gia đang hôn mê nhưng cũng có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, con cũng không muốn cậu ấy lo lắng phải không."
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó gật đầu một cái. Thấy thế, vú Trương lấy bình đựngcháo bát bảo ra. Sơn hào hải vị gì gì cô cũng ăn không vô, ăn thức ăn lỏng như vậy vẫn hơn, dễ nuốt.
An Tuyết Thần nhận lấy bát cháo, húp một hơi. Rất ngon, lại ngọt nữa nhưng trong lòng lại hết sức đau khổ. Cô miễn cưỡng ăn hết chén cháo. Vú Trương nhận lấy chén, sau đó lấy bình nước dâu ép ra.
An Tuyết Thần lắc đầu, sau đó cầm tay Phàm Ngự, nhất thời không chịu buông ra. Vú Trương liếc mắt nhìn Phàm Ngự rồi an ủi cô: "Tuyết Thần, con đi nghỉ đi, để ta trông thiếu gia được rồi." Cô vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu, vú Trương về trước đi, con ở đây trông nom anh ấy được rồi, con không mệt đâu."
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm đồ lên rồi rời đi, cuối cùng cũng không quên nhìn họ lần nữa, thở dài một hơi rồi rời đi.
An Tuyết Thần cứ như vậy nhìn Phàm Ngự, rồi nằm sấp lên giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Phàm Ngự mở mắt, sau đó nhìn cô, liếc mắt nhìn đồng hồ, còn 5 tiếng nữa, một lát nữa là được rồi, thật mong đợi. Anh cầm một lọn tóc của cô lên, hít thật sâu mùi hương thơm ngát của cô, thân thể anh đột nhiên có phản ứng, người anh em bên dưới lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Phàm Ngự rủa thầm: "Chết tiệt", anh nhìn cái nơi hơi nhô lên kia. Cảm giác mình bị quan sát, anh hơi xoay đầu, liền nhìn thấy đôi mắt nhỏ đang nhìn mình chằm chằm. Còn có cái nơi nhô cao kia. Tiểu Niệm Ngự nhẹ nhàng bước xuống giường, liếc mắt nhìn cái vật phẩm nguy hiểm dưới chăn kia, bĩu môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Thời gian không cần phải chính xác."
Phàm Ngự lắc đầu một cái, sau đó nói: "Để cô ấy ngủ một lát, chờ ta tỉnh lại rồi chăm sóc, sao con lại tỉnh?"
Tiểu Niệm Ngự bĩu môi nói: "Ở đây ngủ không quen."
"Quay lại ngủ tiếp."
Tiểu Niệm Ngự lấy chăn trên giường mình đắp lên cho mama, rồi lại mơ mơ màng màng quay về giường ngủ tiếp.
Phàm Ngự nhìn người con gái bên cạnh, cảm giác hạnh phúc vô cùng mặc dù bị một phát súng. Như vậy thôi anh cũng đủ mạn nguyện rồi, anh vốn dĩ là không buồn ngủ lắm, nhưng bây giờ có chút mệt mỏi, có chút buồn ngủ.
------------------------
Sáng sớm, tiếng gà gáy báo hiệu mặt trời mọc, duỗi thẳng tay, mỉm cười với những tia nắng rực rỡ, luồng sáng vàng rực, ấm áp chiếu thẳng vào gian phòng, bức tường vàng rực làm cho mắt người ta phải sáng lên, tinh thần phấn chấn cũng vì thế mà đến.
Phàm Ngự mở mắt ra, dịu dàng cười một tiếng, sau đó vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của An Tuyết Thần. Cô cảm giác đầu mình được ai đó vuốt ve, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt thâm tình mà anh dành cho mình, cô chớp chớp đôi mắt to. Động tác đáng yêu này khiến Phàm Ngự vui vẻ, khẽ động khóe miệng. An Tuyết Thần thế mới biết anh thực sự tỉnh,sau đó chạy vội ra cửa phòng, la to, nhìn xung quanh. Phàm Ngự nhìn phản ứng của cô như vậy, trong lòng có chút ấm áp, được quan tâm như vậy thật tốt.
An Tuyết Thần đứng ở cửa la to: "Bác sĩ, bác sĩ, anh ất tỉnh rồi, bác sĩ."
Mấy vị bác sĩ nghe An Tuyết Thần la to như vậy, vội chạy tới phòng bệnh. Phàm Ngự cần kiể tra cơ bản một chút, An Tuyết Thần im lặng đứng một bên chờ đợi. Sốt ruột nhìn từng thao tác của họ.
Bác sĩ đứng thẳng dậy, sau đó ngữ giọng bình thản nói: "Thiếu chủ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhất định phải tịnh dưỡng thật tốt, tim bị thương cho nên nhất định phải cẩn thận."
An Tuyết Thần liền vội vàng gật đầu, cái đầu nhỏ nhắn gật đầu cực kỳ nhanh. Phàm Ngự dịu dàng nhìn cô, các vị bác sĩ thấy thế cũng muốn trợn mắt hốc mồm, nhưng là không dám biểu hiện ra. Sau đó họ báo cáo một chút rồi ra ngoài, An Tuyết Thần bước từng bước đến mép giường, cầm tay Phàm Ngự, nức nở: "Ngự, anh không sao chứ, anh có chỗ nào không thoải mái không?"
Phàm Ngự đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, yếu ớt cười một cái: "Không sao, đừng khóc, am xem xem, mắt em đỏ hết rồi."
An Tuyết Thần gật đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi, xúc động nói: "Tiểu Ngự, em rất sợ, em sợ anh sẽ rời bỏ em, cũng may anh đã tỉnh lại hu hu."
Phàm Ngự nhìn cô, trong lòng rất ấm áp. "Tuyết Thần, không phải anh đã tỉnh rồi sao. Vậy những lời em đã đồng ý với anh có phải là nên thực hiện rồi không?"
An Tuyết Thần ngừng khóc, khuông mặt nhỏ nhắn, đôi mắt phiếm hồng: "Em đồng ý cái gì?"
Phàm Ngự vừa nghe thế liền trở nên nóng nảy: "Em nói sẽ không rời xa anh, đêm qua dường như anh mơ màng nghe thấy em nói vậy. Chẳng lẽ anh lầm. Anh đến Quỷ Môn Quan thì nghe thấy lời em nói sẽ trở lại bên anh liền thương lượng với Diêm Vương nửa ngày mới trở vè được."
An Tuyết Thần nhìn anh, thật sự có Quỷ Môn Quan và Diêm Vương sao? Nhưng mà anh ấy đã tỉnh lại, mình cũng muốn tỏ rõ lập trường: "Dù sao em cũng chưa nói gì hết."
Phàm Ngự tức giận liền đổi sắc mặt, lúc này tiển Niệm Ngự thấy có gì không đúng, liền mở miệng mệt mỏi: "Baba, mama."
An Tuyết Thần thấy cậu đã tỉnh, tới mép giường ôm lấy cậu đi qua giường của Phàm Ngự, gương mặt anh lúc này rất căng, sắc mặt u ám.
Tiểu Niệm Ngự nhìn mama. "Mama, baba tỉnh rồi, sao mặt lại khó coi như vậy, hình như có chút tức giận."
An Tuyết Thần lúng túng nói: "Không có, baba không phải không vui đâu."
"Anh chính là không vui." Giờ phút này, Phàm Ngự thật giống như một đứa trẻ, cái tính cách này, thật hết cách.
Tiểu Niệm Ngự liền xoay đầu, khóc lớn: "A------, hu hu hu, hu hu."
An Tuyết Thần cả kinh, vội vàng nói: "Sao vậy, bảo bối sao lại khóc."
Tiểu Niệm Ngự ở trong lòng An Tuyết Thần ngẩn đầu lên nói, nhìn rất thương tâm: "Mama, nhưng bạn khác có gia đình đầy đủ, con muốn mama, cũng muốn baba, hu hu, baba mama không yêu con phải không''
Cô bị con trai hỏi vậy liền giải thích: "Làm sao lại thế được, baba và mama sao lại không yêu con, tiểu Niệm Ngự ngoan, đừng khóc."
Phàm Ngự nhìn tiểu Niệm Ngự, tức giận nói: "Chúng ta không phải là một gia đình hoàn chỉnh, cho nên ta không thương con, con nói rất đúng."
Lời nói của anh không phải càng làm cho cậu khóc thảm hơn nữa sao. "Hu hu, mama, baba nói không thương con, vậy con cũng không cần yêu mama nữa. Con ghét hai người."
An Tuyết Thần đau đầu, trừng mắt nhìn Phàm Ngự mới phát hiện anh đang ôm tim, còn có máu chảy. Cô luống cuống, vội vàng nhấn chuông đầu giường. "Tiểu Ngự, anh sao vậy, sao máu lại chảy như thế?"
Phàm Ngự lạnh lùng nói: "Đừng động vào tôi, cô ra ngoài, tôi không muốn gặp lại cô, lúc này thấy cô không tuân thủ lời hứa nên Diêm Vương muốn đòilại mạng của tôi thôi."
An Tuyết Thần vừa nghe, tim đập liên hồi, trong lòng ủy khuất và áy náy vô cùng, đứa bé trong lòng mình vẫn còn khóc. Lúc này, Lạc Trạch đưa người chạy tới, họ vừa nhìn thấy vết thương liền lấy băng ra, vẻ mặt nghiêm trọng, xoay người nói: "Sao vậy tiểu thư, không phải tôi đã nói là hãy chăm sóc cẩn thận sao, sao cô lại ngược đãi thiếu chủ thành ra thế này."
An Tuyết Thần vừa nghe, ủy khuất rơi nước mắt, nhưng khó mà nói gì được, lúc này Lạc Trạch lên tiếng: "An tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết, làm sao để cô chiếu cố không?
An Tuyết Thần chỉ khíc, hai tay nắm chặt giống như một đứa bé mắc lỗi, cô cũng hối hận, tại sao mình lại nói như vậy? Thấy cô không nói lời nào, thanh âm lạnh lẽo của Phàm Ngự vang lên: "Trạch, đưa cô ấy về nhà."
Một câu nói khiến An Tuyết Thần đang trầm mặc trở lại, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt đầy kinh ngạc, nhìn Phàm Ngự, cô cũng không ngoan cố nữa, chạy nhào vào lòng anh, khóc lớn: "Tiểu Ngự, đừng như vậy, em sai rồi, anh đừng đuổi em đi, em không bỏ anh đi đâu, hu hu."
Lúc này Phàm Ngự mới hài lòng cười một tiếng, Lạc Trạch nhìn gian kế của Phàm Ngự được như ý, dường như đọc được ánh mắt của tiểu Niệm Ngự, cả hai người liền rời khỏi. Chỉ còn lại hai người.
"Vậy em còn rời khỏi anh nữa không?" Phàm Ngự nhân cơ hội hỏi lại lần nữa.
"Ừ, em sẽ không rời khỏi anh, hu hu" Nước mắt ấm nóng của cô thấm ướt bờ ngực rộng lớn của Phàm Ngự.
Lúc này Phàm Ngự mới đưa cánh tay ra ôm người con gái đang run rẩy, thanh âm không còn lạnh lẽo như vừa rồi mà nhu hòa giống như một dòng suối nhỏ, "Ngoan, em biết đấy, anh không thể rời bỏ em, cho nên em cũng đừng chạy trốn khỏi anh, đời này em nhất định là người phụ nữa của Phàm Ngự này." Phàm Ngự vẫn còn bá đạo tuyên bố.
An Tuyết Thần ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt tươi cười nhìn anh, Phàm Ngự nhân cơ hội này hít trọn hương thơm của cô. "Ưm"
An Tuyết Thần đột nhiên bị anh hôn thì sợ hết hồn, bản năng muốn đẩy anh ra nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh họng súng kia,cũng không phản kháng nữa mà ngược lại, từ từ đắm chìm trong nụ hôn này, hơn nữa còn đáp lại anh, đưa cái lưỡi thơm tho lôi kéo cái lưỡi của anh, Phàm Ngự như được mời, càng hôn sâu hơn, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật mà du ngoạn trên người cô, xâm nhập vào cái eo thon của cô, hướng về phía trước mà vòng lại, vòng đến trước ngực cô, anh bắt đầu vuốt ve nơi đẫy đà mềm mại. Cô bị đau kêu một tiếng.
"A"
An Tuyết Thần bị nụ hôn kia làm cho hít thở không thông, vùng vẫy muốn thoát khỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn hồng, xấu hổ đánh anh, thanh âm giống như tiếng mũi kêu: "Tiểu Ngự, anh, anh dừng lại, bây giờ anh không thể làm vậy được."
Phàm Ngự căn bản không dừng lại mà động tác còn mạnh hơn tàn sát cơ thể mềm mại của cô, khóe miệng khẽ động xấu xa, tiếng cười mị hoặc ám ách nói: "Không thể cái gì? Bảo bối, sao có thể bỏ giữa chừng được?" Phàm Ngự vừa nói vừa tăng lực đạo thêm mấy phần, khiến cho cô môt phen rên rỉ.
"Này, tiểu Ngự, anh"
Khóe miệng của anh càng cong hơn, thanh âm cực kỳ mị hoặc: "Anh nghĩ là anh muốn" Vừa nói vừa nắm tay cô đặt lên nơi khí thế tráng kiện đã ngẩng cao đầu của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm hồng, giống như một quả hồng chín, anh yêu chết bộ dáng này của cô, cuống họng chuyển động lên xuống.
Cô vội vàng nhấc tay ra, tránh xa anh, nói: "Anh, bây giờ anh không thể vận động kịch liệt, nếu không vết thương lại nứt ra, em sẽ không thoát khỏi liên lụy."
Anh nhìn bộ dạng cuống cuồng của cô, quả thực đáng yêu chết đi được, nhưng là vì tương lai nên phải nhịn, nhưng mà anh đã nghiện quá rồi.
"A, đau quá" Phàm Ngự kêu đau, thét lên, trong lòng An Tuyết Thần có chút lo lắng, vội vàng tiến lên: "Anh sao vậy, có cần bác sĩ không, anh...."
Phàm Ngự áp dụng biện pháp đơn giản nhất để ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô, sau đó bắt đầu kìm chặt tay của cô. Cô vì vết thương trên người anh cho nên cũng khôn dám phản kháng , chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
----------------------
Lạc Trạch và tiểu Niệm Ngự ở bên ngoài liếc mắt nhìn một cái rồi rời đi. Hai người đàn ông ngồi trong xe, một lớn một nhỏ. Lạc Trạch liếc mắt nhìn tiểu Niệm Ngự, cậu còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Mật quá a.
"Tiểu tử, cái chiêu độc này là con nghĩ ra?" Lạc Trạch hỏi.
Tiểu Niệm Ngự cũng không mở mắt, nói: "Nói nhảm"
Lạc Trạch bị quê, lần nào hỏi thì lần nấy bị nó làm cho thành ra như vậy, còn là một tiểu tử xấu xa. "Tại sao lại nói nhảm?"
"Biết còn hỏi? Chẳng lẽ không phải nói nhảm." Tiểu Niệm Ngự cười nhạo nói.
Lạc Trạch vẻ mặt gian tà, tiểu tử này. "Tiểu tử con cũng quá dữ, đây chính là ba mẹ ruột của con đấy."
"Nếu không thì làm sao bây giờ? Ra chiêu như vậy thì phải lợi hại rồi, một chiêu gãi đúng chỗ ngứa, biết chưa." Tiểu Niệm Ngự bắt đầu giáo dục Lạc Trạch. Nói một thôi một hồi, cũng không thèm để ý đến sắc mặt của anh đen lại. Đó giờ mới để cho một người giáo dục, tâm tình này, cũng giống như bãi shit thối a.
----------------
Phàm Ngự rốt cục cũng chịu buông An Tuyết Thần ra, đó cũng bởi vì không khống chế được, thật giày vò mà, từ khi nào mà mình lại ham muốn như vậy, thật không biết là mình đang làm gì, thật khó chịu, mặc dù chiếm tiện nghi nhưng mình cũng rất khó kìm nén. Phàm Ngự khàn giọng nói: "Bảo bối, anh khó chịu quá, em giúp anh một chút."
An Tuyết Thần lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, tươi cười, liếc cự long dũng mãnh cao vút kia: "Giúp thế nào?"
Phàm Ngự cười gian: "Dùng tay đi"
An Tuyết Thần trợn mắt. "A? không muốn, em không muốn."
Anh cũng không để ý đến sự phản kháng của cô, cầm tay nhỏ nhắn của cô, bắt cô cầm cự long của anh, khiến anh khẽ rên một tiếng trầm thấp.
"Tiểu Ngự, bên ngoài sẽ nhìn thấy, đứng như vậy." Cô vô cùng quýnh nói.
Phàm Ngự vừa nhìn, cầm điều khiển, nhấn một cái, rèm cửa liền kéo xuống. "Bây giờ thì có thể rồi, nhanh một chút, bảo bối, anh sắp nổ tung rồi."
An Tuyết Thần cúi đầu, mặc cho bàn tay mình bị buộc phải siết chặt cự long nóng hổi. Phàm Ngự cầm tay cô chuyển động lên xuống, được một lúc, cô cảm giác cự long của anh càng lúc càng lớn. Cô giật mình ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh. Anh nhìn phản ứng của cô thì hoàn toàn thỏa mãn. Xấu xa cười: "Bảo bối, em thật là đáng yêu, sao, thích không? Sau này em định bao bọc anh thế nào. Ưm...a..."
An Tuyết Thần đỏ mặt, cắn môi dưới. Rõ ràng đã hơn hai mươi, nhưng sao cô vẫn cảm thấy xấu hổ như cô gái mới lớn vậy?
Phàm Ngự nhìn nét mặt của cô, rốt cục chịu không nổi, tay càng tăng tốc, gầm nhẹ một tiếng. "A---------"
Cuối cùng cũng dừng lại, cô cảm giác trong tay mình có cái gì dình dính, quay đầu lại nhìn, sợ hãi la lên: "A----------------" La xong liền rút tay ra rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần hoảng hốt, thả lỏng cơ thể nằm xuống, nghiêng đầu nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, đốt một điếu thuốc, từ từ hút. Ánh mắt khẽ nheo lại, ánh mắt này phóng đãng có chút dã tính hấp dẫn (sexy).
An Tuyết Thần rửa tay, tim đập liên hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn như lửa đốt, có thể nhận thấy rõ tim đập kịch liệt.