An Tuyết Thần ngồi trên người Phàm Ngự nhẹ nhàng di chuyển, Phàm Ngự cũng dùng sức vừa phải để cô có thể theo kịp. Dù An Tuyết Thần không có chút biểu tình gì nhưng vẫn khiến cho Phàm Ngự cảm thấy sung sướng
Phàm ngự đột nhiên mở mắt, nhìn An Tuyết Thần đang quay đầu về một phía. Tay nắm lấy mông cô nhẹ nhàng đung đưa, nhìn thẳng vào mắt cô
“Sao vậy. Không muốn?” Một câu nói mang theo thật nhiều châm chọc cùng với hành động ngày càng phóng đãng.
An Tuyết Thần không hề quay đầu lại, bởi vì lúc này gượng mặt xinh đẹp đã bị những giọt nước mắt nhục nhã bao phủ. Đôi mắt đã sớm sưng đỏ. Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái
Cô biết, cô không thể không thuận theo hắn. Nếu không đến cuối cùng người chịu thiệt chỉ có một mình cô mà thôi.
Nhìn thấy An Tuyết Thần tỏ thái độ ôn hòa Phàm Ngự cảm thấy thật tức giận. Nắm chặt hai vai cô, đè cô xuống giường. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn uất ức của cô, Phàm Ngự càng tức giận hơn nữa.
“An Tuyết Thần, tôi cho cô biết, tốt hơn hết là cô hãy dẹp bỏ cái gọi là thanh cao không đáng một đồng của cô cho tôi.” Phàm Ngự vừa nắm cằm cô vừa nói
An Tuyết Thần lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng. Bộ dạng cô lúc này liệu còn biết để ý cái gì nữa. Việc cô quan tâm nhất bây giờ chỉ có cha mẹ cô mà thôi còn những thứ khác cô đã sớm không chút nào để ý rồi.
Phàm Ngự nhìn ánh mắt trống rỗng của An Tuyết Thần, mất kiên nhẫn nói
“Cho dù cô có tỏ ra thanh cao như thế nào đi nữa, một khi đã nằm trên giường của Phàm Ngự này, thanh cao đến đâu đi nữa cũng phải biến thành dâm phụ.” Vừa nói xong liền đâm thật mạnh vào cô, cũng như đâm một nhát thật mạnh vào trái tim của cô vậy.
Phàm Ngự ở trên người An Tuyết Thần không ngừng cái ta cần lấy cứ lấy, thật sâu chạm vào cô, dường như động vỡ cả linh hồn An Tuyết Thần
An Tuyết Thần vẫn còn chút ngượng ngung, hai tay nắm thật chặt lấy ga giường, cô gắng không để cho bản thân phát ra tiếng rên dâm đãng. Nhưng phàm Ngự nào có dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
“Không kêu phải không? Vậy đừng có trách tôi không nói trước, tôi sẽ làm cô rên rỉ như một ả dâm phụ lẳng lơ.” Vừa nói vừa thật mạnh tiến vào trong An Tuyết Thần không một chút thương tiếc.
An Tuyết Thần chỉ cảm thấy toàn thân như bị xé rách. Thật đau đớn. Dù bản thân có cố gắng thế nào đi nữa Phàm Ngự vẫn có cách bức cô phải kêu thành tiếng, chỉ là đó không phải là tiếng rên rỉ sung sướng mà là tiếng kêu thê thảm.
“Không cần. Tôi cầu xin anh, tha cho tôi, tôi biết sai rồi. Phàm Ngự.” An Tuyết Thần rốt cuộc không thể nhịn hơn được nữa. Hai tay bắt đầu chống cự lại Phàm Ngự,
# đã che giấu #
“Phàm Ngự, anh là một tên biến thái đáng kinh tởm. Tôi hận anh.” Vừa trải qua một phen vận động kịch liệt nên thanh âm của An Tuyết Thần có chút phức tạp
Phàm Ngự vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần , vẻ mặt cực kỳ phóng đãng.
"Bảo bối, em cứ việc hận , không có yêu, thì làm sao có hận." Đúng vậy, không có yêu thì hận từ đâu đến?
An Tuyết Thần hung hăng cắn cánh tay đang vuốt ve cơ thể mình của Phàm Ngự, vừa cắn vừa nhìn chằm chằm vào Phàm Ngự
# đã che giấu #
Thật lâu mới buông tha cho chiếc miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, tay Phàm Ngự cũng đã chảy đầy máu.
“Không nên giãy giụa vô ích. Cả đời này cô không thoát khoit tay Phàm Ngự này đước đâu.” Câu nói tưởng chừng như tức giận mà nói ra nhưng nó hoàn toàn ứng nghiệm với An Tuyết Thần. Nó từng ám ảnh An Tuyết Thần rất lâu giống như một lời nguyền.