Lạc trạch nhìn tất cả cũng như thế dừng lại vài giây. Sau đó nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Phàm Ngự.
"Ngự, cậu, cậu không đuổi theo sao? Mới vừa rồi cô ấy chụp ảnh." Lạc Trạch cố ý cười tà mị. Tốt bụng nhắc nhở.
Phàm Ngự nghe hắn nói vậy, hình như là có chuyện này. Đẩy cô gái phía dưới ra, nhìn bóng người biến mất sau cửa, khuôn mặt tuấn tú – quỷ mị đã hiện đầy vạch đen. Hắn bị cô giăng bẫy.
An Tuyết Thần nắm máy chụp hình trong tay, chạy thục mạng. An Tuyết Thần qua cửa sổ lại thấy Phàm Ngự lái xe đi ra ngoài, ngay sau đó cô bắt một chiếc taxi đuổi theo. Lại nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.
An Tuyết Thần chạy đến mức thở không ra hơi, chạy đến một internet gần đó. Đem mấy tấm hình phát tán. Đặt một cái tiêu đề, nhìn tác phẩm của chính mình, An Tuyết Thần mỉm cười hài lòng. Vì để Phàm Ngự không tìm được cô, cô không ngừng đổi các quán internet khác nhau.
Đợi đến sáng ngày hôm sau. Đây chính là tự tay cô viết sao?
An Tuyết Thần trở lại trường học qua loa trải đầu, chờ xem tin tức ngày hôm nay. Ngồi ở vị trí ngẩn người An Tuyết Thần, bị người bạn Lý Viện của mình dọa sợ hết hồn.
"Này, ngẩn người cái gì thế? Có phải đang nghĩ đến Lãnh đại soái ca?" Lời nói của Lý Viện mặc dù không lớn tiếng, nhưng các bạn trong lớp vẫn nghe thấy, khó tin nhìn An Tuyết Thần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần lập tức đỏ ửng lên, vội vàng dùng bánh bao chặn lại miệng Lý Viện. "A, ha ha. . . . . ."
Lãnh nhìn cô gái nhỏ - An Tuyết Thần, cảm giác trong lòng không giống nhau. Chuyện mấy ngày trước, cô có khỏe không. Lãnh phát hiện mình đang lo lắng cho cô, liền lập tức xóa bỏ toàn bộ suy nghĩ đó. Hắn không thể vì cô gái này mà vứt bỏ kế hoạch của mình.
Lãnh bước tới, ngồi xuống bên cạnh An Tuyết Thần. "Chào"
An Tuyết Thần cười cười với hắn. "Chào"
"Hai ngày nay, bạn trôi qua như thế nào?" Hắn cố ý. Là cố ý .
Ánh mắt An Tuyết Thần lập tức xám xịt. Trôi qua như thế nào? Quả thực là sống không bằng chết.
"Rất tốt" Một câu nói đơn giản. Lãnh quan sát cô, phát hiện trên người cô có rất nhiều vết bầm tím. Liền biết chuyện gì xảy ra.
Phòng làm việc tổng giám đốc ——
Phàm Ngự hung hăng ném tờ báo lên trên mặt bàn. Vẻ mặt kia cương quyết - hung ác – tàn nhẫn. Hướng về phía thư ký đang cúi đầu trước mặt, tức giận nói.
"San bằng toàn soạn này cho tôi. Và phong tỏa tin tức." Trên mặt đầy vạch đen.
Thư ký hấp tấp - vội vàng lui ra ngoài. "Dạ, dạ, tổng giám đốc."
Phàm Ngự nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng giật giật.
"An Tuyết Thần, còn cố gắng miệng lưỡi bén nhọn sao?"
Tin tức lôi cuốn nhất ngày hôm nay【 Phàm thị, tổng giám đốc Phàm Ngự, nguyên nhân tuổi già, vị hôn thê không thể đáp ứng. Tổng giám đốc Phàm đành phải tìm “gái” làm ấm người, thật đáng buồn. Tôi nói, tổng giám đốc tôi, không đến nỗi đó chứ? 】
Hoa hồng trải dài trên con đường mòn, An Tuyết Thần ôm bụng mình, nhìn phim ngắn – văn chương - bức ảnh – là kiệt tác của cô, ôm bụng cười, lại thêm việc bị hắn lăng nhục, thân thể không đi đâu được.
An Tuyết Thần nhìn đàn chim nhỏ tự do bay trên bầu trời. Cô thật hâm mộ. Về sau có phải hay không muốn lẩn tránh người cô ngày nhớ đêm mong - Giản ca ca. Người đàn ông đó đã là vị hôn phu của người khác.
Bất giác nước mắt rơi xuống, cô thật đáng buồn, bị người chủ nhân nuôi nhốt, hắn lại chửi bới trước người đàn ông mà cô quý mến. Cô còn mặt mũi để sống nữa sao?
Nhưng cô biết, tiền bạc đạt được bao nhiêu hàng. Atula kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn hết buổi trưa này, còn về sau ai cũng khó nói trước.
Nơi nào đó, Lãnh dựa vào tàng cây nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn cách đó không xa. Khóe miệng hiện ra một tia tàn ác.
Tiếng chuông hết giờ học vang lên. An Tuyết Thần bước từng bước nhịp nhàng. Thấy tài xế riêng đã đứng bên cạnh. An Tuyết Thần lên xe. Nhìn cảnh vật về đêm.
"Ôi chao, tờ báo này, thật là buồn cười."
Mặt trời chiều ngã về tây đã lâu, hắt trên sông ánh mỏng manh. Hoàng hôn càng đến gần, trên bầu trời đều có mây mù trùng trùng điệp điệp - dày đặc che phủ, ánh tà dương chỉ còn chút xíu khe hở, để tia nắng xuyên qua rặng mây, giống như người cá bơi lội dưới đại dương, bất ngờ cuộn lên vảy vàng lấp lánh.
Nh
Một lần nữa An Tuyết Thần đột nhiên đứng lên khỏi người Phàm Ngự, đi nhanh về phía trước, cô chỉ biết cô không thể ở lại nơi này them nữa. Nếu không cô sẽ phát điên.
Phàm Ngự nhìn theo bóng lưng chạy thục mạng của cô, nhấc điện thoại lên đặt bên tai.
"A lô, ừ, là bệnh viện à." Một câu nói đơn giản. Khiến cho tốc độ như bay của An Tuyết Thần phải dừng lại, cứng nhắc quay đầu lại nhìn Phàm Ngự. Người đàn ông này, cô phải làm sao bây giờ? Bố mẹ.
Phàm ngự buồn cười nhìn sắc mặt trắng bệch của An Tuyết Thần. "Như thế nào, vật cưng của tôi còn không trở về bên cạnh tôi sao?" Trong lời nói xông đầy châm chọc.
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn hai người đang dựa sát vào nhau, thì ánh mắt cô và Giản Nam chạm nhau đúng hai giây. Hai giây đó coi như hỏi thăm. Đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt. Bước từng bước về phía Phàm Ngự. Mỗi một bước đều nặng nề, khó khăn. Đi đến bên cạnh Phàm Ngự, cô cảm giác như dài bằng một thế kỉ vậy. Xa như thế. Người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong đang ở bên cạnh, thế nhưng bên cạnh cong có một vị hôn thê, mà cô chỉ là một vật cưng bị nuôi nhốt mà thôi.
Nguyên văn:
Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm
Bỗng nhiên quay đầu người nọ cũng đang dưới ngọn đèn tàn
Dịch:
Tìm kiếm trong hàng ngàn người
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, người đã không còn
Phàm ngự rất vừa lòng với hành động của cô, nhìn về phía Nguyệt nói "Nguyệt, lúc nào thì hai người kết hôn?"
Nguyệt nhích lại gần vào trong ngực Giản Nam. Thẹn thùng nói "Tháng sau tổ chức ở đây."
Ầm ——
An Tuyết Thần chỉ cảm thấy đầu mình như bị thiên lôi đánh trúng. Anh muốn kết hôn, sao lại nhanh vậy, cô đợi anh trở về, nhưng khi anh quay lại, cũng là cùng bạn gái kết hôn. An Tuyết Thần cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống. Không có bất kỳ biểu cảm gì. Mặc cho nước mắt rơi xuống, giống như những giọt nước mắt này sớm nên rơi xuống.
Nguyệt nhìn thấy An Tuyết Thần rơi lệ, hỏi: "A, anh, sao vật cưng của anh lại khóc."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, long mày nhíu chặt, kéo cô vào trong ngực.
"Sao thế, có chuyện gì đau lòng sao?" Cô biết hắn cố ý, nhưng không muốn so đo.
Ngẩng đầu nhỏ lên, hướng về phía Phàm Ngự nhẹ giọng nói: "Ngự, tôi mệt quá, muốn lên lầu nghỉ ngơi." Nói xong liền ôm cổ hắn, vùi mặt vào trong ngực hắn.
Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi hít thở khó khăn này. Phàm Ngự bị hành động của cô dọa sợ hết hồn. Nhưng vẫn làm theo ý cô. Trong lòng có một loại tình cảm khó nói. Nhìn người tron lòng như vậy, bỗng có một tia đau lòng.
"Hai người cứ ở lại chơi, tôi lên lầu trước." Dứt lời liền ôm cô gái nhỏ trong lòng lên lầu. Giản Nam nhìn hai người, nắm chặt quả đấm. Ánh mắt cực kỳ hung ác – tàn nhẫn.
"Nam, anh làm sao vậy?"
Giản Nam cưng chiều sờ đầu cô gái. "Không sao cả? Chúng ta đi về chứ?"
Nói xong đem người trong ngực ôm chặt, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở chỗ hai người kia biến mất ở trên lầu.