Mục lục
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, An Tuyết Thần thức dậy thật sớm. Kéo cửa sổ ra. Hướng về phía mặt trời, đưa năm ngón tay ra. Liền duy trì tư thế này năm phút đồng hồ, sau đó liếc mắt nhìn thời gian đã lâu, rời đi. Nhà trước mắt yên tĩnh.

Dưới lầu, trước sau như một. Anh vẫn ngồi trên bàn cơm chờ cô. Nhưng tại sao trong lòng bất chợt cảm thấy có gì là lạ. Không phải nên rất vui mừng sao?

"Tuyết Thần, cô đã tỉnh rồi, mau ăn bữa sáng đi." Vú Trương nói.

"Ừ" Cô liền đi về phía bàn ăn. Chậm rãi ngồi xuống .

Sau đó bắt đầu ăn sáng. Vừa ăn vừa nhìn Phàm Ngự. Hôm nay dường như là lần đầu tiên an tĩnh nhìn chằm chằm vào anh như vậy. Quả nhiên là nhà tư bản khiến cho ngàn vạn thiếu nữ si mê. Dáng người giống như được chạm khắc. Làn da trắng nõn. Một đôi mắt thâm thúy câu hồn. Con ngươi đen nhánh – sắc bén. Khiến cho người ta nhìn vào nó sẽ hãm sâu vào trong đó. Đôi môi mỏng xinh đẹp. Cái cằm kiên nghị. Đường nét đẹp đẽ. Cộng thêm thân hình màu lúa mì. Người đàn ông như vậy, thử hỏi những người phụ nữ kia làm sao chống cự được. Nhưng An Tuyết Thần chống được. Bằng lòng trở lại nhưng cũng hãm sâu trong đó.

Phàm Ngự hình như biết có người đang nhìn chăm chú vào mình. Khóe miệng nhếch lên. "Hôm nay mới phát hiện dáng dấp rất tuấn tú của tôi?"

"Khụ khụ, khụ khụ — —"

Thình lình thốt ra lời nói dọa An Tuyết Thần giật mình. Trong miệng bị sặc. Vội vàng cầm sữa tươi lên uống.

"Người nào đang nhìn anh, ít tự kỷ thôi." Trong nháy mắt, mặt An Tuyết Thần đỏ hồng. Hồng đến cổ. Trắng nõn hồng hào. Nhìn thấy ánh mắt của Phàm Ngự cũng thay đổi. Cổ họng cô hơi chuyển độn. An Tuyết Thần thấy thế hô to một tiếng lưu manh, liền vội vàng xông ra khỏi biệt thự.

"Lưu manh"

Phàm Ngự thấy thế cũng không tức giận, chỉ coi như cô đang xấu hổ. "Lão Mã, đuổi theo."

"Dạ, thiếu gia"

Thấy tiếng nổ xe biến mất, trong nháy mắt gương mặt tuấn tú trở nên cuồng phong bão táp. Ánh mắt thâm thúy trở nên tối tăm. "Vật nhỏ, qua lần này, tôi sẽ khiến em hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn thoát khỏi tôi, lần này coi như là trừng phạt khi đó của em." .

Tập đoàn Phàm thị — —

Phòng họp — —

"Phàm tổng, gần đây cổ phiếu của chúng ta liên tục rớt xuống, nhưng không tìm ra nguyên nhân nào."

"Đúng vậy, Phàm tổng, gần đây có một người thiết kế dự án mới, tòa nhà bán hoặc cho thuê khai phá, xem ra có người muốn đối nghịch với chúng ta."

Phàm Ngự thoải mái uống cà phê nghe bọn họ báo cáo. Vẻ mặt không có chút lo lắng gì, những chuyện này giống như đã nằm trong dự liệu của anh.

Lão già hiểu chuyện thật sao, nhìn biểu tình của Phàm Ngự mặc dù có chút không vừa lòng, nhưng cũng không có cách nào, nói.

"Phàm tổng, chúng tôi nói, cậu đang nghe sao?"

Phàm Ngự đặt tách cà phê xuống, mắt lạnh quét nhìn một đám lão già kia. Nhàn nhạt mở miệng, "Có nghe. Chỉ là, mấu chốt của chuyện này giống như lời báo cáo vừa rồi, tôi thuê các ông có tác dụng gì? Tự mình nghĩ biện pháp, bằng không toàn bộ cuốn gói rời đi cho tôi, tôi nghĩ Phàm thị không cần những người vô dụng." Nói xong cũng sải bước rời đi, cũng không để ý đến vẻ mặt có hiểu chuyện hay không của mấy lão già kia.

Mặc dù có rất nhiều bất mãn, nhưng mà nói không nên lời. Phàm Ngự, mười lăm tuổi bắt đầu tiếp quản Phàm thị, trong suốt chặng đường này không có khó khăn nào mà anh không giải quyết được . Cho nên, không coi những lào cổ đông ra gì. Quả thật, Phàm Ngự có năng lực này. Từ nhỏ đã tiếp thu những huấn luyện mà người thường không thể tiếp nhận. Chuyện này, mọi người đều biết.

Phòng làm việc — —

"Này, Lạc Trạch, giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ phiền toái gần đây của công ty."

"Ôi, sao Phàm thiếu lại không tự mình động thủ, mà lại muốn người vô dụng này tới giúp một tay." Một mặt Lạc Trạch trêu đùa nói chuyện điện thoại, còn giờ phút này xung quanh anh có ít nhất sáu bảy mỹ nữ hơn nữa đều là ** cơ thể, vây quanh một người đàn ông quần áo xốc xếch. Chính là Lạc Trạch.

"Nói nhảm ít thôi, nhanh lăn từ trong đống phụ nữ ra đây."

"Được rồi, cậu cũng lên tiếng, vậy thù lao của tôi là gì?"

"Hừ, Lạc thiếu muốn cái gì?"

"Tôi muốn chai rượu 1000 năm trong nhà cậu."

"A, Lạc thiếu, lòng tham không nhỏ? Đồng ý." Nói xong cũng để điện thoại xuống, đây chính là bình rượu mà ông nội đưa cho vào ngày sinh nhật. Toàn thế giới chỉ có ba bình.

Trên mặt Lạc Trạch tràn đầy ý cười, cúp điện thoại, "Cút"

Các người phụ nữ cũng bị dọa sợ hết hồn, rối rít nhặt quần áo lên rồi rời đi. Người đàn ông này thật đúng là nguy hiểm.

Lạc Trạch thay đổi thái độ lười biếng thường ngày, vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào màn hình Laptop. Tự lẩm bẩm, nói: "Thôi đi, Ngự, kẻ thù của cậu rất nhiều. Mỗi một ngày đều xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà lần này hình như rất khó giải quyết."

Một thời điểm khác — —

"Chao ôi, Tuyết Thần, trường học đang loan truyền sôi nổi rồi. Làm sao bây giờ?" Lý Viện Viện đi tới trước mặt An Tuyết Thần lo lắng nói.

"Rau trộn" Nói xong, liền chuẩn bị rời đi.

"Này, bạn đi đâu vậy?"

"Phòng truyền thanh"

"Chờ tớ với, tớ đi cùng cậu"

Lãnh nhìn hai người rời đi, khóe miệng nâng lên hạ xuống.

Phòng truyền thanh — —

"A, a, chào các bạn học, tôi là An Tuyết Thần học khoa tài chính hệ ban A, xin các bạn không nên đem chuyện hôm qua trở thành đề tài bàn tán, người đàn ông đó là anh họ tôi, mới trở về từ Mỹ. Bởi vì người nước ngoài rất cởi mở, cho nên các bạn không nên hiểu lầm."

"A, thì ra là anh họ"

"Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng là tình nhân gì đó."

"Đúng, a. . . . . . "

Sân thể dục nhất thời thổn thức một mảnh. Nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn .

Tan học— —

"Tuyết Thần"

Thanh âm quen thuộc truyền vào lỗ tai An Tuyết Thần. Không cần suy nghĩ cũng biết đó là cái người vong ân phụ nghĩa Giang Lệ Lệ.

An Tuyết Thần quay đầu lại liền phát hiện Giang Lệ Lệ một than áo đầm buộc tóc đuôi ngựa đứng ở cửa chờ cô. Trên mặt tích tụ tươi cười. {tác giả: quả đào hướng mọi người tiết lộ tin tức. Lạc Trạch sẽ có tình yêu rối rắm với Giang Lệ Lệ. Tôi sẽ viết ngoại truyện về bọn họ, xin tiếp tục chú ý đọc}

An Tuyết Thần vội vàng chạy lên trước. "Lệ Lệ, sao cậu đã trở lại."

Thủy Li mặt đầy nước mắt nhìn An Tuyết Thần, hai người ôm nhau thật chặt. Cùng khóc giống như nước song vậy.

"Ặc, cái đó, thật ngại vì quấy rầy. Tuyết Thần." Người này đương nhiên là Lý Viện Viện.

"A, đúng rồi, Lệ Lệ, tớ giới thiệu một chút. Đây là bạn tốt của tớ, Lý Viện Viện. Viện Viện. Đây là bạn từ nhỏ của tớ, Giang Lệ Lệ."

"Xin chào"

"Ừ, xin chào"

Giang Lệ Lệ vỗ vỗ bả vai Lý Viện Viện, thẳng thắn nói. "Nếu là bạn của Tuyết Thần thì cũng chính là bạn của Lệ Lệ, đi, hôm nay tớ làm ông chủ đi Đế Vương hát."

"Thật ngại quá, hôm nay trong nhà có khách tới chơi cho nên phải về sớm, hôm khác tớ mới các cậu."

"Ừ, vậy cũng được, về nhà cẩn thận" An Tuyết Thần nói.

"Ừ, bái bai." Nói xong cũng rời đi.

Giang Lệ Lệ lôi kéo bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần. Kích động nói: "Tuyết Thần, tối nay chúng ta không say không về, tớ có rất nhiều lời muốn nói với cậu đó."

"Ừ, được" Dứt lời, hai người liền đón taxi rời đi.

An Tuyết Thần cầm điện thoại di động gửi tin nhắn. "Chú Mã, tôi có bạn tìm gặp, cho nên không trở về nhà bây giờ. Đến Đế Vương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK