Mục lục
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm vốn thật dài. Trận mưa đêm qua cũng dường như là đang khóc thay cho An Tuyết Thần.

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên thân thể chán chường của An Tuyết Thần. Cả đêm cô không ngủ được chỉ lặng lẽ nằm trên giường như vậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ mặt trời đang từ từ lên cao.

Đôi mắt cô mở thật to nhưng không mang theo chút cảm xúc nào. Ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, vô hồn. Nhìn ánh mặt trời đang lờ mờ sáng. Nhìn đường chân trời đỏ chói, khóe mắt cô không tự chủ mà rơi nước mắt. Từng giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống gối nở rộ thành những bông hoa.

Cô từ từ đứng dậy bước xuống giường, cơn đau kich liệt hôm qua đến lúc này cô cũng không cảm thấy nữa. Bởi lẽ nỗi đau thể xác đó không bằng một phần nỗi đau trong lòng cô.

Cô đi đến bện cạnh của sổ, nhẹ nhàng kéo rèm ra để cho cô được ánh sáng mặt trời chiếu vào. Cô hi vộng ánh mặt trời cũng có thể chiếu sáng được trái tim cô lúc này. Mở cửa sổ ra từng cơn gió lạnh thổi vào, thật lạnh lẽo. Đôi tay cô đặt nhẹ trên giường mặc cho những giọt nước mắt bi thương bị những cơn gió lạnh kia thổi bay đi.

Không để ý ánh mắt phía dưới. Cô cứ đứng đó, hi vọng thiên nhiên có thể đến chữa lành những đau khổ của bản thân.

Phàm Ngự rời khỏi phòng liền đi thẳng vào phòng tắm, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ sáng. Vì thế quyết định đi ra ngoài chạy một vòng, không hề nghĩ rằng vừa mới quay trở về liền nhìn thấy một thân thể màu tráng đang đứng dựa bên cửa sổ, hai mắt nhắm chặt, trên gương mặt còn nhìn thấy rõ những giọt nước mắt chưa bị gió thổi khô.

Phàm Ngự cứ đứng đó nhìn cô. Hai lông mày nhíu chặt lại, dường như đang tự hỏi điều gì đó.

.

An Tuyết Thần ngồi dựa vào thành giường cảm nhận ánh mặt trời chiếu vào cô, từ từ mở mắt, cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Quay người lại liền nhìn thấy Phàm Ngự. Quả nhiên là hắn.

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt của An Tuyết Thần lúc này không có một chút linh khí mà thay vào đó là sự tĩnh mịch trầm lặng. Vô cùng xám xịt. Nếu chỉ nói là không có chút cảm xúc thì quả thật là chưa đủ.

Phàm Ngự nhìn thẳng vào cô, không biết nói gì. Ánh mắt đó không hề gợn sóng. Ánh mắt đó hắn không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.

Lần này là Phàm Ngự tránh né ánh mắt của cô, bước ra khỏi căn phòng. Không biết tại sao vừa rồi nhìn thấy ánh mắt đó của cô hắn cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn rời khỏi.

An Tuyết Thần nhìn chỗ mà Phàm Ngự vừa rời đi, cô hướng tầm mắt lên nhìn xung quanh. Nơi này với cô thật giống ột nhà tù. Cho dù một người được huấn luyện kĩ càng thì cũng khó có thể mà rời khỏi

Nơi này chẳng nhẽ là bí mật quốc gia? Thật to lớn, An tuyết Thần nở nụ cười bất đắc dĩ. Bản thân cô muốn một mình rời khỏi nơi này thật là khó hơn lên trời. Cô xoay người tránh xa cửa sổ.

Nhưng cô hoàn toàn không hề biết rằng có một người đàn ông đang từ rất xa nhìn chăm chú. Kẻ cả việc vừa rồi Phàm Ngự bước vào đều trong tầm mắt của hắn. Bên mội khẽ nhéch lên nụ cười nhạt.

Người đàn ông để ống nhòm xuống cười hả hê. Vốn hắn định nghiên cứu cách tấn công tòa nhà này nhưng không ngờ rằng hắn ta còn trông thấy một cảnh đáng gia hơn.

Hắn ta cười càng sâu hơn. Nhìn An tuyết Thần đi đến bên cạnh giường, cầm ly cafe lên khẽ nhấp một ngụm.

An Tuyết Thần nhặt bộ đồng phục bị Phàm Ngự ném sang một bên lên, từ từ mắc vào. Rửa qua mặt, sửa sang lại mái tóc tán loạn.

An Tuyết Thần đi đến chỗ bàn học, nhìn thấy một chiếc hộp đang mở ra. Tò mò liền cầm lên xem đó là cái gì. Bên trong quả nhiên là....

An Tuyết Thần cầm Bao Bao lên, chuẩn bị xuống dưới lầu. Mặc dù cả đoạn đường cô không thấy bất kỳ một ai nhưng cô biết rõ toàn bộ hành động của cô từ khi bước vào ngôi nhà này luôn cô người theo dõi.

Nhìn Phàm Ngự đang dùng cơm với hai nữ nhân khác. Cô thoáng dùng lại một chút, ánh mắt mang theo tia diễu cợt, nhưng rất nhanh liền biến mất. Cô bình tĩnh đi xuống dưới lầu, hoàn toàn không chút để ý đến ba người đang dùng cơm kia.

Khi An Tuyết Thần mở cửa rời khỏi, Phàm Ngự lập tức đập vỡ chiếc côc hắn đang cầm, bước thật nhanh về phía An Tuyết Thần. Hai nữ nhân thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK