Mục lục
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không cần, không. . . . . " Lời nói kháng cự kế tiếp còn chưa kịp nói ra khỏi miệng liền bị anh dùng phương pháp trực tiếp nhất ngăn lại. Anh thô bạo gặm cắn cánh môi cô. An Tuyết Thần cố sức phản kháng.

Phàm Ngự híp mắt lại, nhìn chằm chằm người nằm dưới người mình đang kịch liệt phản kháng, chút sức lực này đối với Phàm Ngự mà nói thì không đáng kể chút nào. Anh vẫn áp chế cái gáy của cô, phòng ngừa cô quay đầu lung tung, dùng sức mút thỏa thích vị ngọt trong miệng cô. Mật dịch ngọt ngào mang theo mùi tanh của máu.

An Tuyết Thần dùng sức chân muốn đá vào hạ vị của Phàm Ngự, nhưng anh giống như biết trước, đè chặt đôi chân đang đạp loạn của cô.

Cảm thấy người phía dưới không có cách nào lộn xộn, lúc này mới rời khỏi đôi môi của cô. Phàm Ngự dùng cánh tay khác, nhẹ nhàng vuốt ve lên cánh môi sưng đỏ vừa bị mình giày xéo qua, ngón tay thô – chai sần di động trên cánh môi mềm mại của cô.

"Nói, người đàn ông kia là ai." Thật ra thì, cô không nói thì Phàm Ngự cũng biết, ngay từ thời điểm Lãnh xuất hiện bên cạnh An Tuyết thì đã biết rồi, bởi vì bọn họ biết, giữa bọn họ có quá nhiều ân oán. Không phải một vài câu là có thể nói ra ngoài. Nếu không phải như vậy, thì Tuyết Nhi của anh làm sao lại như vậy? Hiện tại, An Tuyết Thần lại tới bên người, anh biết anh muốn làm cái gì sao?

An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt có chút đáng sợ của Phàm Ngự, muốn cố gắng thoát ra từ dưới người anh, nhưng chỉ uổng công vô ích mà thôi.

"A — —"

Phàm Ngự hung hăng nắm lấy cơ thể mềm mại của cô. Một đôi mắt chim ưng di chuyển trên khuông mặt tươi cười. Một đôi tay không có ý tứ, chạy dọc theo vết sẹo lồi của cô đi xuống dưới. An Tuyết Thần cảm giác được anh muốn làm gì, gắt gao dùng sức kìm chặt hai chân, không muốn để lại chút khe hở nào, để cho anh thực hiện được ý đồ.

Phàm Ngự nhìn phản ứng của cô, lạnh lùng giật giật khóe miệng, hình như đang cười cô không biết tự lượng sức. Đầu gối Phàm Ngự nhẹ nhàng tách hai chân đang khép chặt của cô ra.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, cảm thấy bàn tay to ấm áp kia đang chậm rãi đi xuống phía dưới. Cô sợ. Thân thể hơi run rẩy.

"Không cần. Buông tôi ra." Cô không muốn mở miệng cầu xin anh, cô phải kiên cường, cô sẽ không cầu xin anh.

Phàm Ngự nâng hai chân cô lên cao, nhìn thấy vùng đất bí ẩn xinh đẹp. Trắng nõn - mềm mại, giống như không cẩn thận sẽ làm hỏng nó.

An Tuyết Thần cảm thấy ánh mắt cực nóng của anh, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, xấu hổ, tại sao anh có thể dòm ngó chỗ tư mật của cô như vậy chứ? Làm sao mà chịu nổi?

Cô không cần, cô không muốn bị sỉ nhục như vậy. Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Một ngón tay của Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mềm mại của cô. Nhìn khuôn mặt thẹn thùng, dục hỏa trong mắt thiêu đốt càng mãnh liệt hơn.

"A. Không." An Tuyết Thần cảm giác được anh đang dùng ngón tay, đang dùng ngón tay, cô hận không thể giết chết anh, hận không thể giết chết cô.

Phàm Ngự dùng ngón tay giữa đưa vào trong cơ thể cô. Phản ứng tự nhiên của An Tuyết Thần đương nhiên là buộc chặt cơ thể. Trên trán Phàm Ngự đã thấm ra mồ hôi hột.

Hôn cái bụng phẳng lì của cô, kỹ càng, nhưng đâu biết nơi này còn có một sinh mệnh mới.

Phàm Ngự hôn một đường lên trên, hôn lên nước mắt của cô. Khẽ cắn lỗ tai của cô, An Tuyết Thần cắn chặt đôi môi không muốn tiếng rên rỉ thẹn thùng truyền ra từ trong miệng.

Phàm Ngự biết cô ngấm ngầm chịu đựng. Tiếp tục trêu đùa cô. "Bảo bối, em không cần chặt chẽ như vậy, một ngón tay mà cũng siết chặt như vậy. Thế thì"?

"Ưmh. . . . . ." An Tuyết Thần cắn chặt đôi môi, biết chảy máu, nhưng cô không để mình kêu thành tiếng. Cô biết rõ, một ngón tay của anh đã biến thành hai ngón. Điều này khiến cho An Tuyết Thần hơi đau, nhưng lại có chút khoái cảm. Khiến cô xấu hổ và giận dữ không dứt. Cô không thể.

Phàm Ngự tiếp tục ở bên tai cô đầu độc nói: "Bảo bối, em xem, hai ngón tay cũng có thể làm cho em ** đấy."

Phàm Ngự, bây giờ anh đang cực hạn khắc chế chính mình. Máu nóng trong người anh đã sớm sục sôi, hạ thân cao thẳng đang kêu gào, muốn anh mau chóng tiến vào cơ thể cô.

Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng khắc chế của cô, nhất thời biến thành phẫn nộ, hai ngón tay hung ác dùng sức hướng vào trong, sau đó thản nhiên lui ra ngoài.

An Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm giác thân thể bị rút sạch hơi sức. Trống rỗng như vậy.

Phàm Ngự nhìn cô, mị hoặc cười một tiếng, "Đừng nóng vội, tôi làm sao sẽ bỏ qua em đây?" Nói xong, liền nâng hai chân cô lên, dùng tư thế xấu hổ tiến vào trong cơ thể cô. Anh rõ ràng nhìn thấy chỗ anh và cô kết hợp, rõ ràng nhìn thấy nhịp điệu co rút kia. Đôi mắt chim ưng của Phàm Ngự đã sớm tràn đầy **. Giống như một con báo phát “tình”, khiến anh không có cách nào dừng lại. Cho nên, chỉ có thể khắc chế chính mình không kêu gào lên.

Phàm Ngự nhìn thấy cô cắn chặt môi, cũng thấy máu trào ra từ trong miệng cô. Anh nắm chặt lấy cằm cô.

"Ừ, a a" Tiếng rên rỉ từ trong miệng cô vang lên. An Tuyết Thần gắt gao nhìn chằm chằm Phàm Ngự, xấu hổ và giận dữ nhìn anh, còn có hận.

Phàm Ngự mở đôi môi đang khép chặt của cô. Dễ dàng nhìn thấy giọt máu trên môi, liếm mút thỏa thích máu của cô.

Gương mặt Phàm Ngự hưởng thụ, cứ thế liếm máu trong miệng cô. Phàm Ngự hung hăng chuyển động. Mỗi một cái, đều đánh tới chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

"Ừ, ừ, a ừ" An Tuyết Thần vừa giận vừa thẹn, thanh âm này vang lên từ trong miệng cô sao? Cô lưu lại nước mắt.

Phàm Ngự nếm thử vị mặn. Rời khỏi môi cô, quả nhiên lại nhìn thấy đôi môi cô lại cắn chặt vào nhau.

Phàm Ngự tức giận nhìn cô, động tác phía dưới một cái so với trước đều mãnh liệt hơn. Cô sắp không kiên trì nổi. Anh muốn đánh bay linh hồn cô rồi.

"Phụ nữ, thần thể của cô còn trung thành hơn so với cô." Nói xong, Phàm Ngự đem dịch màu trắng trên “cây gậy” dính lên ngón tay quơ quơ trước mặt cô.

An Tuyết Thần liều mình cắn răng: "Phàm Ngự, sau khi anh xuống địa ngục, anh sẽ chết không tử tế. Tôi hận anh"

Phàm Ngự nghe thấy câu nói thẹn quá hóa giận của cô, cười càng thêm mị hoặc, thay đổi tư thế. Càng thêm hưng phấn. Anh leo lên thân thể cô. Túm lấy chân cô, muốn giữ chặt trên giường. Đem nửa người trên của cô đặt trên giường, hai tay nắm chặt hai chân cô. Nâng cao, hung hăng đi vào.

Tư thế giống như trong xe, cánh môi cô cắn đến tê dại. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, trong lúc xuyên qua ga trải giường màu trắng mà thấm máu. Chói mắt như vậy. Nhưng mà, cố gắng áp chế chính mình không phát ra thanh âm xấu hổ. Dùng sức đến mức chảy máu.

Đầu Phàm Ngự đã bị ** làm cho hôn mê, hơn nữa lại thêm sự phẫn nộ. Tối nay, anh càng hung hăng muốn cô. Mỗi khi cô muốn ngủ mê man, anh lại dùng phương pháp đơn giản khiến cô tỉnh táo lại, không để cho cô nhanh ngất xỉu, tốc độ của anh cùng sức lực càng mạnh mẽ hơn. Giống như không đem linh hồn anh lắp ráp lại thề không bỏ qua.

Rốt cuộc, ở lúc cô không nhịn được yêu cô vô bờ của anh, nặng nề ngất đi. Lúc này Phàm Ngự mới thoả mãn, rời khỏi thân thể cô. Vẫn chưa thỏa mãn, liếc mắt nhìn thân thể giống như con búp bê xinh đẹp bị hỏng nát, máu ứ đọng khắp người, chứng minh hành động điên cuồng của người đàn ông tối qua.

Xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa, toàn thân thỏa mãn **. Sau đó đổi một bộ quần áo, không nhìn An Tuyết Thần một cái, liền sải bước rời đi.

Thời điểm An Tuyết Thần tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối ngày hôm sau. Ước chừng cô đã ngủ hai ngày, ngay cả tắm rửa cũng đều là người khác làm thay, cô vừa mở mắt ra nhìn, không phải phòng của mình, ngược lại là phòng của Tiểu Linh, cũng đúng, hiện tại, dù sao cô cũng là giúp việc rồi. Cô khó khăn kéo ra đường cong tự giễu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK