Mục lục
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày phụ nữ Việt Nam chúc các chị, em luôn xinh đẹp tới già luôn, tiền đầy ví, tình đầy tim, soái ca đầy đường, đọc truyện trên diễn đàn thì tràn đầy niềm vui "-" $$$$

Editor: Táo đỏ phố núi

Nước mắt của cô, khiến cho người đàn ông đang cúi đầu hôn ở cổ cô dừng lại động tác. Từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của anh dưới lớp mặt nạ nhìn vào khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt dưới lớp mặt nạ của cô, vẻ mặt của anh cũng trở nên rối rắm.

Anh nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ của cô ra, nhìn thấy khuôn mặt loang lổ nước mắt hiện ra, trong lòng anh đau xót.

"Ngoan, đừng khóc nữa, được không?" Anh dịu dàng an ủi, cúi đầu hôn những giọt nước mắt của cô. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

Bởi vì đột nhiên anh trở nên dịu dàng, cho nên Nhiếp Tử Vũ cũng không còn khóc nữa. Dùng chút sực lực còn lại của mình, mở to đôi mắt ra nhìn anh, nghẹn ngào nhìn anh một cái.

"Cô gái ngoan của anh.”Thấy cô rốt cuộc cũng không còn khóc nữa, người đàn ông lại bắt đầu vừa di chuyển lên bắp đùi thon dài của cô, vừa dùng giọng nói êm ái dụ dỗ, nói: "Anh yêu em, hãy giao mình cho anh được không? Thả lỏng, anh sẽ không làm em bị thương..."

Lời nói của anh giống như có ma lực vậy, rõ ràng cảm nhận được đôi bàn tay mang theo vết chai đang vuốt ve ở trên người mình, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại ngoan ngoãn nằm yên, nhắm mắt lại, khi anh đụng vào cũng thả lỏng người ra…

Tay của anh giống như có lửa nóng, sờ tới chỗ nào chỗ đó như bị thiêu đốt. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mãnh liệt, thân thể cũng run rẩy, cả người khó chịu khiến cho cô uốn éo người.

"Ưm..." Một tiếng ngâm nga tràn ra từ môi của cô, lúc mở mắt ra, một đôi mắt ngập nước đã tràn ngập cảm giác ham muốn.

Người đàn ông trêu chọc một đòn chí mạng! Bắt đầu kề sát vào! Bàn tay anh chậm rãi đi vào trong làn váy, men theo thân thể tinh tế của cô, một tay kia lại kéo khoá kéo ở sau lưng của cô xuống, chỉ một lát sau đã cởi hết quần áo trên người của cô xuống, chỉ còn lại đồ lót.

Táo đỏ le^e quyy do^nn.

Ánh trăng hoà với anh đèn điện chiếu vào da thịt trắng nõn của cô, đẹp tới mức làm cho người ta si mê.

"Em thật đẹp..." Người đàn ông không khỏi cảm thán, vì vẻ đẹp của cô mà trở nên kích động.

Bàn tay đẩy đẩu nội y phía sau của cô ra, một đôi gò bồng trắng nõn không được giữ lại nảy ra trước mặt anh, nhất thời kích thích thần kinh của anh. Máu toàn thân dâng trào lên, lý trí và sự thương xót bị ném qua một bên. Bất chấp sự giãy giụa của Nhiếp Tử Vũ ở dưới thân, anh mạnh mẽ tách hai chân của cô ra, kéo vật che đậy cuối cùng của cô ta, đem chính mình đẩy vào bên trong của cô…

Cảm giác đâu đớn xé rách từ dưới thân dưới truyền tới, nhất thời đưa lý trí đã đi xa của Nhiếp Tử Vũ quay trở về. Sắc mặt cô trắng bệch, thống khổ cắn răng nhìn người đàn ông đang rong ruổi trên người của mình, cảm giác đau đớn tràn ra, nước mắt tràn mi. Cả khuôn mặt nhuộm đầy nước mắt.

Không, đây không phải là thật...

Cô lại có thể lên giường mới người đàn ông vừa mới quen chưa tới hai canh giờ…

Không! Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.

Cô thét lên ở trong lòng, kháng cự, nhưng mà thân thể lại lần lượt bị lửa nóng trên người anh hạ gục…

Cuối cùng ham muốn đã chiến thắng lý trí.

Những tiếng rên rỉ nho nhỏ và tiếng thở dốc, khiến căn phòng trở nên kiều diễm...



Rạng sáng.

Đôi mi dày và dài như cánh chim của cô khẽ rung động, chỉ một lát say, mí mắt nâng lên lộ ra đôi mắt trắng đen rõ ràng. Đôi mắt mở to nhưng không còn sáng như ngọc giống nhưu trước kia nữa, lúc này chỉ còn lại sự trống rỗng.

Toàn thân đau đớn giống như bị xe tải cán qua đã nhắc nhở cô chuyện phát sinh tối qua đã thực sự xảy ra, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được người đàn ông kia đã tiến thẳng vào người mình kịch liệt như thế nào, thở dốc liên tục, và cả lúc lên đỉnh anh đã gọi cô là bảo bối nữa.

Thân thể, khẽ run lên. Không biết sự lạnh lẽo ở đâu chui vào trong chăn, khiến cho cô lạnh tới run cả người.

Ngay vào lúc này, một cánh tay vươn ra nắm lấy cánh tay của cô, một giây sau cô đã rơi vào một lồng ngực ấm áp đậm chất nam tính.

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, làm ướt gối đầu. Ở trong lòng Nhiếp Tử Vũ hô lên muốn tránh thoát ra, nhưng cô sợ mình cử động mạnh sẽ đổi lấy sự huỷ hoại không ngừng nghỉ của anh. Cho nên cô đành phải nhẫn nại, phải nhẫn nại. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.

Không biết qua bao lâu, cô hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí lật người nhìn thẳng vào người đàn ông đã đoạt đi trinh tiết của mình, người đàn ông khiến cho cô không còn trong trắng nữa. Cuối cùng cô giơ tay lên run run nhấc chiếc mặt nạ trên mặt của anh ra.

Cô muốn nhìn anh ta cho thật rõ, cô muốn cả đời mình đều nhỡ kỹ khuôn mặt của anh ta, hận anh ta!

Hai tròng mắt gắt gao trừng lên nhìn anh, sau khi cô nhấc chiếc mặt nạ trên mặt của anh lên, Nhiếp Tử Vũ bối rối. Một giây sau, tầm mắt của cô cố định trên mặt của anh.

Là anh! Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Tại sao lại là anh!

Cô khiếp sợ nhìn vẻ mặt ngủ say giống như trẻ con của anh, không thể tin được đó lại là anh. Đôi mày kiếm kia, ngũ quan như tạc kia của anh, mỗi một góc cạnh đều quen thuộc tới mức cho dù nhắm mắt cô cũng nhận ra, ba chữ thật to xuất hiện trong đầu của Nhiếp Tử Vũ.

Nhiếp Tử Phong!

Vì sự thật này, cô suy sụp hít một hơi, cô cắn đôi môi của mình, sợ là chính mình không nhịn được mà gọi ra tiếng…

Thì ra là anh...

Lúc này, Nhiếp Tử Vũ không biết là nên khóc hay nên cười. Cô vui vẻ vì sự trong trắng của mình đã bị chính người mình yêu chiếm đoạt, nhưng cô lại cảm thấy đau đớn khi anh dùng loại thủ đoạn này để chiếm đoạt thân thể của cô…

Diễn ddanf Lê quí don

Tại sao, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy...

Hôm nay anh sẽ cùng người phụ nữ khác tiến vào lễ đường thần thánh, vì sao vẫn dùng loại thủ đoạn này để dằn vặt cô, mạnh mẽ lưu lại dấu vết của anh ở trên người của cô…

Từng vấn đề một tuôn ra, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ không có thời gian đi xem xét lại, cô cảm giác được bàn tay đang ôm mình hơi nhúc nhích, một giây sau cô vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

...

Nhiếp Tử Phong mở hai mắt ra, giây thứ nhất đã nhìn thấy được người mà anh tâm tâm niệm niệm, cho nên khoé miệng anh khẽ cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.

Nhìn lên gò má của cô vẫn còn lộ ra vết tích cô khóc, anh yêu thương ôm chặt cô vào trong lòng mình, giống như là muốn khảm cô vào người mình luôn vậy.

Tối hôm qua, rốt cuộc cô cũng trở thành người của anh một cách triệt để rồi. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Vẻ đẹp của cô vượt quá sự tưởng tượng của anh, làm cho anh muốn ngừng mà không được, nếu không phải vẫn bận tâm đây là lần đầu tiên của cô, rất có thể anh đã muốn cô cả một đêm rồi. Nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng tối hôm qua, khiến cho hạ thân của Nhiếp Tử Phong lại bắt đầu rục rịch, hô hấp cũng trở nên trầm trọng.

"Bảo bối..."

Anh dùng giọng điệu khàn khàn gọi cô một tiếng, sau đó cúi đầu hôn lên từ trên trán rồi xuống miệng của cô, tới cổ rồi xuống bầu ngực đầy đặn của cô, nhưng mà nhìn thấy trên da thịt trắng nõn của cô vẫn còn lại chút dấu vết, bụng dưới lại trướng lên, khiến cho Nhiếp Tử Phong không nhịn được hút khí một hơi.

Chết tiệt!

Anh khẽ nguyền rủa một tiếng ở trong lòng, rồi suy nghĩ cách làm giảm lửa nóng trên người mình, nhưng không biết làm sao, những nụ hôn kia khiến cho lửa nóng trong người anh càng lúc càng trở nên mãnh liệt, khiến cho toàn thân anh cảm thấy đau đớn.

Anh muốn cô! Tế bào toàn thân anh đều gào thét muốn cô!

Thế là anh mặc kệ việc cô vẫn còn đang ngủ say, cử động người hai tay chống ở hai bả vai cô, bên hông ra sức tiến thẳng vào người cô.

Mà Nhiếp Tử Vũ vốn đang giả bộ ngủ dưới những nụ hôn của anh cũng đã bất an nhúc nhích người, bây giờ anh lại gây náo động như vậy, cả người cô cũng nổi lên phản ứng. Bởi vì biết người chiếm giữ mình là anh, cho nên cả người cô cũng thả lỏng ra, mặc dù cô không mở mắt ra, nhưng vì để phối hợp với anh cô cũng nâng người mình lên, giúp anh giải nhiệt... ldq. dd

Dần dần dưới sự điều khiển của anh, cô cũng thả lỏng lòng mình ra, cùng anh trầm luân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK