- Em không biết thì thế nào?
Dù sao thì hắn cũng cho cô là người như vậy, dù cho có giải thích thì đã sao chứ!
Thật ra thì chỉ cần cô biết ân hận thì hắn sẽ thay đổi thái độ, sẽ nhẹ nhàng hơn, vậy mà Nhiếp Tử Vũ lại lớn tiếng với hắn, trong khoảng thời gian ngắn, ngọn đuốc trong lòng Nhiếp Tử Phong càng cháy mãnh liệt hơn, mọi áy náy đối với cô đều bị thêu đốt sạch.
- Những lời anh dặn dò một chút em cũng không để ở trong lòng, anh phạt em một tuần này sau khi tan học thì về nhà ngay, không cho phép gặp người khác, có nghe hay không?
Nhiếp Tử Phong dùng điệu bộ lạnh lùng gia trưởng cảnh cáo, một mặt liếc nhìn Lãnh Duy Biệt.
Không ngờ rằng hắn lại làm như vậy, Nhiếp Tữ Vũ trợn to hai mắt không dám tin.
- Anh không thể làm như vậy! Lãnh ca ca không phải là người khác.
Nói xong cô vùng ra khỏi lòng ngực hắn, trốn sau lưng Lãnh Duy Biệt.
Thấy dáng dấp cô vô cùng thân thiết với Lãnh Duy Biệt, năm ngón tay Nhiếp Tử Phong không khỏi nắm chặt lại. Hắn dùng ánh mắt lãnh liệt gắt gao nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Vũ, dùng giọng nói khàn khàn gào thét:
- Nhiếp Tử Vũ, em qua đây cho anh!
- Không muốn!
Nhiếp Tử Vũ cự tuyệt.
- Tới đây cho anh!
Nhiếp Tử Phong hung hăng hạ lời thề:
- Nếu em không qua đây thì học kỳ kế anh nhất định ném em vào trong ký túc xá của trường!
Vừa nghe xong, Nhiếp Tữ Vũ không nhịn được mà khóc òa lên. Cô oan ức cắn môi nhưng lại không ngoan ngoãn nghe lời đi đến cạnh hắn, chỉ bỏ lại một câu:
- Em ghét anh!
Tiếp theo là chạy như bay vào trong nhà.
Một câu "em ghét anh" kia ghim sâu vào lòng Nhiếp Tử Phong, đau đớn khôn nguôi, đáy mắt đen kịt tràn đầy tình cảm phức tạp. Thời gian qua Vũ Vũ luôn thích bám dính lấy hắn, vậy mà bây giờ lại nói ghét hắn, điều này làm cho tim hắn đau nhói.
Nỗi thống khổ của hắn, tâm tư của hắn, những thứ hắn giữ lấy cho riêng mình, toàn bộ đều nằm trong mắt Lãnh Duy Biệt.
Đôi mắt hơi trầm xuống, Lãnh Duy Biệt dùng giọng nói cô cùng lãnh đạm, nói:
- Cô ấy là em gái của cậu?
Nhiếp Tử Phong nhìn về phía hắn, chân mày chau lại:
- Chính vì cô ấy là em gái tôi nên tôi càng phải chú ý hơn!
- Phải không?
Lãnh Duy Biệt cười nhạt một tiếng, lắc đầu:
- Không, chẳng qua là cậu không dám thừa nhận lòng mình mà thôi.
Hắn thích Nhiếp Tử Vũ, cũng không phải đơn thuần là anh trai thích em gái mà là tình cảm yêu thích giữa nam và nữ.
Nhìn vẻ mặt cười cười bí hiểm của Lãnh Duy Biệt, Nhiếp Tử Phong yên lặng.
****
Dặn đầu biết nấu chút cháo, Nhiếp Tử Phong múc một bát rồi bưng tới trước phòng Nhiếp Tử Vũ. Hắn gõ cửa, kết quả lại không có ai trả lời, chần chờ một chút hắn không chút do dự vặn chốt cửa đi vào.
Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên đúng như hắn sự đoán, Nhiếp Tử Vũ vùi mình trong chăn, thân hình nhỏ nhắn run run dữ dội hơn, mỗi một tiếng khóc thúc thích ai oán bay vào tai Nhiếp Tử Phong làm cho hắn đau lòng không thôi.
- Vũ Vũ, ăn chút cháo đi!
Nhiếp Tử Phong cầm bát cháo đặt ở đầu giường.
- Không ăn! Anh đi ra đi!
Bởi vì hắn đến nên Niếp Tử Vũ khóc càng lợi hại hơn.
- Vũ Vũ ...
Nhiếp Tử Phong đau lòng tiến lên kéo cô từ trong chăn ra, khi thấy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy nước mắt, lòng hắn càng rầu rĩ hơn:
- Đừng khóc, ngoan!
Hắn nhẹ nhàng an ủi, cho là cô sẽ như thường ngày mà gật đầu trốn vào trong lòng hắn, trách cứ hắn không đúng, vậy mà cô lại ra sức đẩy hắn ra, ngay sau đó nhanh như chớp chạy vào trong phòng vệ sinh.
- Vũ Vũ, mở cửa ra đi!
Ngoài cửa, Nhiếp Tử Phong lo lắng kêu lên.
- Không muốn! Em không muốn nhìn thấy anh nữa, anh đi ra ngoài đi!
Nhiếp Tử Vũ quát khàn cả giọng, trong tiếng hét là tiếng khóc ấm ức của cô.
Lòng Nhiếp Tử Phong nghẹn lại, đứng ngoài cửa hồi lâu, nghe tiếng khóc nức nở truyền tới, hắn bất đắc dĩ thở dài:
- Anh đi, nhưng em nhớ ngoan ngoãn ăn hết cháo đó, nghe không?
Nói xong, tiếng khóc bên trong nhỏ dần nhỏ dần.
Nhiếp Tử Phong nhíu mày, mang theo lưu luyến mà rời khỏi phòng cô.