Mục lục
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

Chạy thẳng một mạch về nhà, bà Trần Phương lo lắng đi ra đón. Nhìn thấy cả người Nhiếp Tử Vũ ướt đẫm, bà vội vàng trách mắng cô mấy câu rồi đi nấu nước gừng và pha nước nóng cho cô tắm. Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh ngồi một bên, thất thần nhìn bóng lưng bà Trần Phương bận rộn vì mình, lặng lẽ rơi nước mắt.

Một đêm này, Nhiếp Tử Vũ cũng không hề suy nghĩ, chỉ là mờ mịt lâm vào dòng suy nghĩ của chính mình nguyên cả một đêm, không khóc không kêu.

Sang ngày thứ hai thì bà Trần Phương nhìn thấy một tờ giấy có nội dung - - ‘Con đi, không nên tìm con, hãy tự chăm sóc bản thân mình, lúc rảnh rỗi con sẽ trở về - - Con gái yêu của mẹ Vũ Vũ.’

...

Tám tháng sau——

Suối thôn Tây mấy năm gần đây được khai thác làm nơi du lịch, địa thế ở đây rất đẹp, dựa lưng vào núi, bên cạnh là hồ nước, không khí thì mát mẻ trong lành, người dân thì giản dị. Ngoại trừ có cảnh đẹp, nơi này còn có những món đặc sản rất ngon, hấp dẫn vô số du khách nước ngoài. Mùa hè hàng năm du khách nối đuôi nhau tới đây du lịch không dứt, cũng dẫn tới vô số những nhà đầu tư.

Thời tiết tháng năm, ánh mặt trời chiếu sáng, bầu trời xanh thẳm như biển, hương hoa theo những cơn gió thấm vào ruột gan, khiến cho cả cơ thể con người cảm thấy sảng khoái.

Hai chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại ở bên ngoài làng du lịch, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Sau đó một đám người từ trong làng du lịch đi ra, tươi cười hớn hở chào đón, người tinh mắt nhìn một cái đã nhìn ra người đàn ông dẫn đầu kia là tổng giám đốc của làng du lịch, phô trương thanh thế, khiến cho người ta chậc lưỡi.

Tài xế trong chiếc xe Rolls-Royce thứ nhất bước ra đầu tiên, nhanh chóng đi lại vị trí phía sau, mở cửa xe, rồi cung kính lui sang một bên.

Hai giây sau, một người đàn ông đi đôi giày da sáng loáng mặc bộ quần áo Armani với gương mặt tuấn lãng bước xuống khỏi xe.

Dưới ánh mặt trời, mùi thơm trên mái tóc đen của anh được cơn gió phát tán đi, đôi mày kiếm anh khí, một đôi mắt lạnh lẽo rất nghiêm túc, gương mặt và cơ thể như được điêu khắc bởi một nhà nghệ thuật xuất sắc, góc cạnh rõ ràng, vẻ bề ngoài xuất sắc không thua gì một minh tinh. Quần áo tây trang cắt may vừa vặn thân hình của anh như người mẫu, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra phong phạm của bậc vương giả, nhưng hơi thở âm lạnh toát ra trên người của anh lại khiến cho người ta sợ hãi không dám tới gần.

Nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, một nhóm người vội vã khom lưng cúi đầu, tổng giám đốc dẫn đầu cười nói: “Tôi thay mặt cho dân làng của khu du lịch này hoan nghênh tổng giám đốc Nhiếp mới tới.”

Nhiếp Tử Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nhướn mi, trợ lý từ trong chiếc xe khác vội bước ra, sau đó đám người tản ra nhường đường.

Mắt lạnh nhìn lướt qua tất cả những người đang mỉm cười với mình, cánh môi mỏng mím lại thành một đường, bước chân đi vào trong làng du lịch theo lối mà mọi người đã nhường đường.

“Một lát nữa đem toàn bộ tình hình mấy năm gần đây của làng du lịch báo cáo cho tôi.” Vừa đi, anh vừa chỉ đạo.

“Vâng.” Tổng giám đốc nhắm mắt đuổi kịp theo đuôi, không dám chậm trễ chút nào. “Chúng tôi đã chuẩn bị phòng VIP cho ngài xong rồi, xin hỏi ngài đi nghỉ ngơi trước hay không?”

Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong nhìn vị tổng giám đốc kia, lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi.” Nói xong, bước vào bên trong khách sạn.

“Vâng vâng.” Bị ánh mắt sắc bén của anh quét tới, tổng giám đốc sợ tới mức không dám thở mạnh. “Tôi sẽ dặn dò bọn họ chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, xin mời ngài hãy đi nghỉ ngơi thật tốt đi ạ.” Đến đây, anh ta vội vã phất tay gọi nhân viên phục vụ dẫn Nhiếp Tử Phong đi nhận phòng.

Đi theo phía sau nhân viên phục vụ, Nhiếp Tử Phong vừa mới đi được hai bước, đột nhiên ánh mắt của anh lơ đãng nhìn thấy bóng dáng ở phía đại sảnh cách đó không xa, một giây sau hai chân của anh giống như bị cố định tại chỗ không nhúc nhích được.

Là cô sao?

Đôi mắt đen láy lạnh lùng của anh có chút dao động, anh nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng vừa rồi, nhưng mà lại không thấy đâu.

“Tổng giám đốc, có chuyện gì không?” Trợ lý ở bên cạnh không hiểu hỏi.

Ồ, anh lại bị ảo giác…

Một cảm giác cay đắng hiện lên trong ánh mắt của anh, Nhiếp Tử Phong lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước…



Cùng lúc đó, ở trước đại sảnh.

Một bóng dáng nặng nề dưới sự giúp đỡ của người khác đang chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, còn chưa kịp mở miệng nói lời cám ơn với người ta, thì đã có một giọng nói không vui vang lên ở trên đầu của cô.

“Lại bị đau hả?” Tiểu thư tiếp tân An Hỉ mặc bộ quần áo đồng phục nghiêm mặt nhìn người phụ nữ có thai đầu đổ đầy mồ hôi vì đau đớn, sẵng giọng: “Đã mang thai mà còn chạy loạn khắp nơi, làm cho người ta phải lo lắng!” Nói xong, lại ngồi xổm người xuống vỗ nhẹ lên cái bụng nhô cao của cô, vẻ mặt bất mãn: “Còn con nữa thằng nhóc này, không nên dằn vặt mẹ con nữa. Động một chút là bắt nạt mẹ con, để xem khi con chào đời dì sẽ dạy dỗ con thế nào!”

“Không sao, chẳng qua là bé đạp một chút mà thôi, không có gì phải lo lắng.” Người phụ nữ cụp mắt xuống, hai tay ôm lấy cái bụng to của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập vẻ hạnh phúc của một người mẹ.

Thời gian trôi qua nhanh thật, chỉ chớp mắt một cái đã qua tám tháng, không bao lâu nữa, đứa con của bọn họ đã chào đời rồi…

Không sai, cô chính là Nhiếp Tử Vũ tám tháng trước để lại mấy câu ngắn ngủi rồi bỏ đi! Bởi vì tất cả những rối rắm kia mà cuối cùng cô đã lựa chọn ra đi, bởi vậy cũng giảm đi không ít chuyện. Mặc dù lúc rời đi cô chỉ mang theo một ít tiền lại là một phụ nữ có thai, nhưng cô rất hạnh phúc.

An Hỉ chậm rãi đứng lên, lúc tầm mắt nhìn thấy hộp cơm mà cô mang theo, đôi mắt lạnh đi.

“Em mang thai đã không tiện đi lại rồi, tại sao còn mang cơm qua đây cho chị chứ! Không phải đã nói với em là không cần làm như vậy rồi sao?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của An Hỉ không khỏi hiện lên sự đau lòng.

“Em chỉ đi theo chú An qua đây đưa đồ ăn, vì vậy thuận tiện đưa đồ ăn tới cho chị luôn.” Bởi vì liên quan tới việc mang thai, nên cơ thể của cô đẫy đà lên không ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng da bọc xương, gió thổi là bay của tám tháng trước.

“Haiz.” An Hỉ bất đắc dĩ thở dài nhìn cô. “Em đã ăn chưa? Nếu chưa ăn thì hãy ăn cùng chị đi.” Nói xong, chị ấy liền kéo cô hướng về phía phòng ăn. “Vừa đúng lúc gần đây có một món ăn mới, em có thể nếm thử.”

“Không cần, em trở về ăn là được rồi.” Nhiếp tử Vũ vội vàng khoát tay từ chối. “Đồ ăn trong nhà hàng sang trọng như vậy, em làm sao mà ăn được chứ.”

“Sợ cái gì, em cũng không phải trả tiền mà.” An Hỉ không thèm để ý sự phản đối của cô, kéo cô đi.

“Nhưng mà cũng là tiền do chị khó khăn lắm mới kiếm được, tại sao có thể tùy tiện dùng trên người em được chứ.” Nhiếp Tử Vũ yếu ớt nói. Tám tháng nay, đã làm phiền tới nhà bọn họ rất nhiều, cô sao có thể mặt dày để cho chị ấy mời khách được chứ.

“Ai nói chị dùng tiền trên người của em?” An Hỉ chu môi lên hỏi, sau đó cười cười chỉ chỉ vào bụng của cô nói: “Chị đang dùng tiền trên người của con trai nuôi tương lai của chị.”

Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy ấm áp: “Cám ơn chị.” Có người bạn như chị ấy, quả thật là ông trời đã đối xử không tệ với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK