Mục lục
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đôi mắt tràn đầy sự oán hận, cô ta đang định xoay người đi xuống ga ra  dưới lầu kiểm tra xe của anh, thì đột nhiên có tiếng “rè rè rè” vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô ta. Cô ta vừa quay đầu lại nhìn, trùng hợp lại nhìn thấy cách đó không xa có đặt một cái máy fax đang chạy.

Dịch Minh Lan đang định nhấc chân đi lại hạ xuống, nhíu mi lại đắn đo một chút, cuối cùng cô ta chậm rãi đi lại chỗ máy fax. Lúc đôi mắt lạnh lùng của cô ta nhìn thấy nội dung trên tờ giấy fax kia, sắc mặt của cô ta trắng bệch, một giây sau đôi mắt trợn tròn lên, đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

“Chuyện này... Đây là...” Cô ta không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm và những bức hình trên tờ giấy fax, giờ phút này Dịch Minh Lan chỉ thấy tim của mình đập rất nhanh kêu lên thình thịch thình thịch, trong căn phòng chỉ còn tiếng tim đập rất mạnh của cô ta.

Tám tháng trước, chuyện cô ra vào chỗ khách sạn của Lạc Thuần, và chuyện cô sắp xếp chụp những tấm ảnh của Minh Hạo và Nhiếp Tử Vũ, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?! Cô suy nghĩ, đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của cô, đó chính là —— Nhiếp Tử Phong tìm người điều tra mình!

Hai mắt của cô ta nhìn những trang giấy dày cộp kia đến thất thần, cô ta cắn chặt răng, giống như muốn cắn nát răng ra.

Không, cô tuyệt đối không thể để cho Nhiếp Tử Phong phát hiện ra những chuyện này! Nếu không, tất cả những điều cô làm đều uổng phí! 

Đáy mắt hiện lên sự hung tàn, Dịch Minh Lan không hề suy nghĩ nhiều liền cầm lấy xấp giấy dày cộp kia, sau đó mím chặt môi, hung hăng xé nát chúng ra.

Những tờ giấy nguyên vẹn kia được cô ta xé ra thành hai mảnh, bốn mảnh, tám mảnh… Đến cuối cùng thành vô số mảnh. Đôi mắt kia vốn đang hoảng sợ giờ chuyển thành đắc ý, nhìn những mảnh giấy vụn không thể ghép thành hình dáng gì được nữa, cánh môi mỏng của Dịch Minh Lan tạo thành một độ cong gian ác.

Nhiếp Tử Phong, để em xem anh còn lấy gì làm chứng cứ được nữa!

Cô ta lạnh lùng suy nghĩ như vậy, lúc đang muốn xoay người rời khỏi, thì một giọng nói lạnh lùng giống như từ dưới địa ngục vang lên từ phía sau lưng của cô ta.

“Cô đang làm cái gì?”

Giọng điệu lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ, giống như tảng đá lạnh ngàn năm, chỉ cần một giây cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương. Nhưng điều khiến Dịch Minh Lan sợ hãi nhất chính là giọng nói này rất quen thuộc.

Trước mắt hiện ra một khuôn mặt anh tuấn nhưng rất lạnh lùng, cả người Dịch Minh Lan run lên, những mảnh giấy vụn ở trong tay rơi xuống, bay xung quanh cô ta. Cô ta cứng ngắc xoay người sang chỗ khác, lúc cô ta nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Nhiếp Tử Phong đang đứng ngoài cửa, thì tim cũng đập chậm một nhịp.

“Anh... Anh Tử Phong...” Cô ta lắp bắp nói. Dịch Minh Lan định nở một nụ cười dịu dàng, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Tử Phong như đang chuẩn bị nổi cơn bão táp thì đầu óc của cô ta cũng trở nên trống rỗng, đừng nói là cười, ngay cả cử động cũng không cử động được.

Ngủ quên ở nhà họ An, Nhiếp Tử Phong vội vã trở về, không ngờ bắt gặp được cảnh tượng này.

Đôi mắt của anh không hề chớp, nhìn những mảnh giấy vụn rơi đầy đất, đôi mắt đen láy chợt trở nên sắc bén, ngay sau đó giọng nói của anh không hề có chút nhiệt độ nói: “Cô cho là cô xé nát những tờ giấy đó là có thể che giấu tất cả chân tướng sao?” Nếu như anh đoán không sai, những mảnh giấy vụn ở dưới đất kia, chính là kết quả mà anh nhờ thám tử tư điều tra.

Chân tướng!

Vừa nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của Dịch Minh Lan trở nên xám xịt giống như tro tàn. 

Bỗng nhiên cô ta nuốt nước miếng một cái, vô thức né tránh ánh mắt lạnh lẽo của Nhiếp Tử Phong: “Em... Em không biết anh đang nói cái gì.” Cả người của cô ta run rẩy, nhưng mà vẫn giả bộ như không có chuyện gì. “Đây là mấy thứ linh tinh mà bạn của em gửi tới, em thấy khó coi, nên xé đi mà thôi...”

“Phải không?” Nhiếp Tử Phong vô cùng hứng thú nhìn cô ta, từng bước từng bước đi lại gần. Đôi mắt sắc bén như chim ưng kia đánh giá cô ta, anh lạnh nhạt nói: “Nhưng mà sao lại có người nói cho tôi biết đây chính là chứng cứ của những việc ác mà cô đã làm? Hả?”

“Em...” Cổ họng của Dịch Minh Lan như bị nghẹn, cô ta muốn nói điều gì, nhưng mà đối mặt với ánh mắt ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt của anh, lại không nói được bất cứ lời nào. Một lát sau, cô ta khó khăn lắm với kiềm nén được sự run rẩy ở trong lòng, dùng ánh mắt đau thương nhìn Nhiếp Tử Phong, uất ức nói: “Em không biết ai nói với anh cái gì, nhưng mà anh Tử Phong, anh nhất định phải tin em, em trong sạch...”

Cô ta hốt hoảng giải thích, nóng lòng muốn chứng minh mình vô tội, nhưng mà không đợi cô ta nói hết một câu, thì chỉ trong nháy mắt câu nói tiếp theo của Nhiếp Tử Phong đã đẩy cô ta xuống địa ngục, cũng không nói tiếp được nữa.

“Lạc Thuần đã nói tất cả mọi chuyện với tôi rồi.”

Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, trong thư phòng nhất thời trở nên im lặng tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.

Trong lúc đó thì thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, không biết hai người nhìn nhau trong bao lâu, rốt cuộc bầu không khí cũng khôi phục lại.

“Lạc Thuần? Cô ta... Cô ta đã nói với anh?” Dịch Minh Lan ngây người, quên luôn cả việc mà mình muốn che giấu, giờ phút này trong đầu của cô ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là —— lúc trước thấy Lạc Thuần do do dự dự thì cô đã đoán được là cô ta sẽ nuốt lời, cô nên giải quyết cô ta trước khi cô ta hối hận, mà không phải để tới bây giờ cô ta có cơ hội cắn ngược lại mình như vậy! 

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cười lạnh, chân mày của anh nhướn lên, cánh môi mỏng thốt ra một câu: “Bây giờ cô đã nhận ra cô ta rồi sao?” Thực ra không cần phải hỏi nhiều, đáy lòng anh đã có câu trả lời, nhưng mà anh muốn chính tai của mình nghe Dịch Minh Lan nói lại một lần, tất cả những chuyện đã phát sinh ngày hôm đó.

“Em...” Dịch Minh Lan ngẩn ra, lúc này mới phát hiện ra bản thân mình đã lỡ miệng.

Đôi mắt của cô ta lúng túng nhìn Nhiếp Tử Phong đóng chặt cửa phòng lại, rồi tháo lỏng cà vạt ra, tùy ý ném sang một bên, sau đó lấy tư thế thong dong ép sát vào cô ta từng bước từng bước một, một cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có đã ăn mòn tứ chi và ngũ quan của cô ta, khiến cho cô ta có cảm giác mình giống như một con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt vào bụng.

“Bây giờ, tôi tin là cô có rất nhiều điều muốn nói với tôi...”



Dịch Minh Lan chưa bao giờ nghĩ tới vận may của mình lại đen đủi như vậy, vừa tiêu hủy chứng cứ thì lại bị Nhiếp Tử Phong bắt được, tệ nhất chính là cô tự mình làm bại lộ hành vi của chính mình, bây giờ có muốn giả vờ cũng không thể nào giả vờ được nữa... 

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong đang dán chặt trên người của mình, cô ta bất giác nuốt một ngụm nước miếng.

Cô đã từng nghe qua chuyện người vợ chưa cưới trước của anh, nghe nói trước kia người phụ nữ kia đã làm một số chuyện làm tổn thương tới Vũ Vũ và một số chuyện khác, kết quả cuối cùng chính là bị tống vào ngục giam. Còn cô mặc dù không làm chuyện gì không có tính người, nhưng mà cũng khó có thể khẳng định kết quả của mình sẽ không giống như người phụ nữ kia, vì thế... Không cứng rắn được thì mềm yếu thôi.

Nghĩ tới đây, Dịch Minh Lan liền vứt bỏ hết tự tôn của mình, chớp chớp mắt, lần thứ hai ngước mắt lên, viền mắt đã đỏ, hơn nữa trong đôi mắt đã có thêm một tầng hơi nước.

“Em sai rồi.” Không đợi Nhiếp Tử Phong mở miệng chất vấn, cô ta liền nhận lỗi. Nói chung, cho dù thế nào đi nữa cô ta cũng không muốn rơi vào tình thế như vậy!

Không đánh đã khai! Nhiếp Tử Phong cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này lại đơn giản như vậy! Bởi vì Lạc Thuần không nói hết chân tướng cho anh biết, anh cũng không hề xem qua bản fax này, chỉ là thuận miệng uy hiếp cô ta một chút, cô ta đã thừa nhận.

“Ồ...” Một tiếng cười khẽ tràn ra khỏi môi của Nhiếp Tử Phong, cụ cười biến mất sau đó thay bằng vẻ tức giận, anh nhìn chằm chằm vào Dịch Minh Lan, lạnh nhạt nói: “Chân tướng như thế nào? Tôi muốn cô đem tất cả mọi chuyện nói lại cho rõ ràng, một chi tiết cũng không được để sót! Có nghe thấy không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK