Nằm ở bên bờ biển, có một trang viên xa hoa chiếm một khoảng diện tích phải đến ngàn khoảnh (*)…
(*)khoảnh: đơn vị đo diện tích, rộng bằng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta
Một chiếc xe Lincoln màu đen bóng loại buồng xe dài hơn, vừa dừng lại ở trước cửa chính, người quản gia vừa mới tiến lên để mở cửa xe, trong tay đã thấy thêm một cái cặp sách nhỏ, vô ý thức ông nhìn xa hơn vào trong buồng xe thấy trên chiếc ghế trống không ở buồng sau xe chỉ còn một đống mảnh vụn chocolate, còn có một túi khoai tây chiên đã bóc ra mới ăn được một nửa.
“Thịch thịch, thịch thịch, thịch thịch” Tiếng bước chân vang lên khắp cả trong đại sảnh rộng lớn như vậy, lượn qua người hầu nữ ở bên cửa đang cất tiếng chào đầy cung kính, một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng chạy lên trên lầu hai, nhảy luôn vào trong một căn phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, xoay người một cái, bỗng dưng, một cặp chân thon dài như ngọc xuất hiện ở trong tầm mắt của cô bé, thân hình nho nhỏ kia lập tức ngẩng chiếc đầu tròn nho nhỏ lên, sau khi nhìn thấy chủ nhân của cặp chân kia thì lập tức sợ tới mức hồn bay phách tán, phản ứng đầu tiên chính là che cái miệng của mình lại.
“Con lại vừa ăn vụng chocolate rồi!” Một tiếng nói nghiêm khắc ở trong phòng vang lên. Người phụ nữ xinh đẹp ngồi xổm người xuống, không chút nhẫn nhịn, đưa tay vặn bung cái tay đang che miệng của cô bé ra: “Mẹ đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi, mẹ đã dặn con không được phép ăn chocolate kia mà, tại sao con lại không chịu nghe vậy!” Người phụ nữ kia nói vẻ không vui, đưa tay véo nhẹ vào đôi má bụ bẫm trắng trẻo của cô bé.
“Á…Mẹ, đau quá.” Đường Đường mím lại cái miệng nhỏ nhắn nhìn mẹ của mình với vẻ rất đáng thương. Mẹ của cô bé là một người phụ nữ xinh đẹp tính tình cũng không tệ, đúng vậy, tất cả mọi người trong nhà đều nói mẹ của bé là một người dịu dàng nhất trần đời, duy chỉ có một mình cô bé là cảm thấy tính tình của mẹ mình không tốt mà thôi! Cô bé không khỏi bắt chước theo cách nói của nhân vật nào đó ở trong phim Hàn quốc, khi nhân vật đó làm sai chuyện gì đó, liền chà xát đôi bàn tay nhỏ bé với nhau, nói: “Xin mẹ tha thứ cho con đi, đây là lần thứ nhất mà, huống hồ, không phải là con đi ăn trộm đâu, là chú Trương đã mua cho con mà!”
“Không được! Không thể tha thứ cho con được!” Người phụ nữ kia nghiêm sắc mặt, nhìn cô bé vẻ rất nghiêm khắc: “Tối nay sau khi ăn cơm xong, con không được phép ăn bánh ngọt tráng miệng nữa, có nghe lời mẹ hay không?”
Vừa nghe thấy mẹ nói sau khi ăn cơm tối xong, cô gái nhỏ liền vội vàng ôm lấy hai đùi của mẹ mình, nói vẻ cầu khẩn: “Không nên như vậy đâu mẹ…