Mục lục
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc áo cưới màu trắng tinh khiết bay lên, Lạc Thuần như một con bươm buớm không có cánh, nhanh chóng rơi xuống phía dưới...

Dịch Minh Lan đứng ở bên vách núi, nhìn theo thân hình với sắc trắng của chiếc áo cưới đang nhanh chóng rơi xuống bên dưới, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của cô ta. Lúc này, Dịch Minh Lan mới phủi tay, lộ ra một nụ cười đắc ý, chủ ý giết người hiện rõ trong đáy mắt của cô ta không chút che giấu.

Cô ta đắc ý với kế hoạch của mình, càng bội phục bản thân mình đã có dũng khí mang được Nhiếp Tử Vũ ở trong buổi hôn lễ đi ra ngoài! Bởi như vậy căn bản sẽ có người nghi ngờ thủ phạm chính là cô ta!

Một nụ cười đắc ý chậm rãi hiển hiện ra trên gương mặt xinh đẹp của cô ta. Dịch Minh Lan xoay người định rời khỏi nơi này, nhưng vừa mới đi được vài bước, cô ta chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức rơi vào một bóng người màu trắng đứng cách đó không xa, thì ngay lập tức, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn nụ cười tươi tắn trên khóe miệng  thoáng cái liền đông cứng lại ở trên môi, ánh mắt trừng lớn, bộ dáng đầy vẻ sợ hãi tựa như đã nhìn thấy quỷ vậy.

Ánh mắt đầy hoảng sợ của Dịch Minh Lan nhìn vọng về phía trước, một bóng dáng màu trắng đang đứng lặng ở trên khoảng đất trống tựa như một pho tượng. Làn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc dài của cô gái đó bay chập chờn, che khuất mất những biểu cảm chân thực đang hiện ra ở trên mặt. Cô gái kia cứ lẳng lặng, đứng nguyên ở tại chỗ đó mà nhìn Dịch Minh Lan, không nói không rằng.

Hai người nhìn nhau chừng độ mười giây đồng hồ, sau đó bóng dáng màu trắng kia bước những bước đầy gian nan đi về phía Dịch Minh Lan.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đẹp đẽ đã trở nên tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp của Dịch Minh Lan cứ trợn to mãi không ngừng. Cơn gió thổi xuôi đã thổi bay những lọn tóc dài đang che khuất gương mặt của cô gái kia, rốt cục đã làm cho Dịch Minh Lan nhìn thấy rõ được đối phương, lúc này vẻ mặt vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần, nhất thời vẫn đang hé ra sắc mặt tái nhợt cứng đờ như của người chết, nhìn thật đáng sợ.

Chết tiệt! Cô ta đã xuất hiện từ khi nào vậy nhỉ? Cô ta đã nhìn thấy những gì rồi? Vô số vấn đề đang nổi lên ở trong đầu Dịch Minh Lan, ngày càng bộc phát bành trướng hơn, làm trái tim cô ta lên xuống bất định. Đừng hoảng hốt, Dịch Minh Lan đừng hoảng hốt! Có lẽ cô ta chưa nhìn thấy cái gì hết!

Một lúc lâu sau, Dịch Minh Lan hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế nội tâm  đang cuộn trào, Dịch Minh Lan nhẹ giọng gọi:."Lạc... Lạc Thuần." Giọng nói như tiếng muỗi kêu.

Vốn cho là sau khi nghe cô ta kêu lên câu “Lạc Thuần" như vậy, ít nhất cô gái kia cũng sẽ phải lập tức có biểu lộ gì đó, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn nhưng mà nét mặt của cô gái kia vẫn không có một chút biến hóa nào. Cô gái chỉ mở to một đôi mắt to đến dọa người  mà yên lặng nhìn cô ta, đôi môi mím lại thành một đường thẳng tắp, tiếp tục di chuyển bước chân của mình.

Lúc này trong lòng Dịch Minh Lan đã trở nên căng thẳng, ngay lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn không đến một mét, Dịch Minh Lan lại thấy “Lạc Thuần" đột nhiên đi vượt qua cô ta, đi thẳng về phía bên vách núi, sau đó dừng lại ở bên vách núi, đúng vị trí mà cô ta đã đẩy Nhiếp Tử Vũ xuống, quan sát xuống bên dưới.

Cô ta đã nhìn thấy, thật sự đã nhìn thấy rồi!

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của “Lạc Thuần”, trong lòng Dịch Minh Lan nổi lên từng đợt run rẩy, sợ hãi, sự sợ hãi xâm nhập đến tứ chi bách hải (*) của cô ta, làm cho hai hàm răng của Dịch Minh Lan càng không tự chủ được  run lẩy bẩy!

(*) Tứ chi bách hài (四肢百骸) - tứ chi bách thể (四肢百体): tứ chi và trăm xương; cụm từ dùng để chỉ các bộ phận thân thể, toàn thân của con người. 

Nhiếp Tử Vũ từ trên cao nhìn xuống bên dưới. Khi đôi mắt trong veo sạch sẽ như suối nguồn của cô nhìn thấy chiều cao xuống đến dưới chân núi trước mặt mình tựa như vực sâu vạn trượng, thì ngay sau đó, đáy mắt cô lập tức bị một lớp sợ hãi lẫn hận ý bao trùm lên. Rốt cuộc cô đã không thể kiềm chế nổi nữa, người bắt đầu run rẩy, một giây sau hai hàng nước mắt trong veo từ trong khóe mắt của cô thi nhau lăn xuống. Không biết cô cứ co rút cả người, đứng ở đó bao lâu, sau đó mới chậm rãi  xoay người lại nhìn về phía Dịch Minh Lan đang ở phía sau lưng, khó khăn lắm từ trong miệng của cô mới khàn khàn thốt ra nổi mấy chữ.

"Cô đã giết chị ấy." Trong giọng nói của cô tràn ngập sự oán giận và lên án, tràn đầy phẫn nộ khó có thể bình tâm trở lại được.

Chẳng qua cô chỉ mang con trai đến trao cho mẹ Nhiếp chăm sóc, nhưng không ngờ rằng khi đi lên lầu lại phát hiện ra Dịch Minh Lan đang dìu Lạc Thuần men theo con đường nhỏ đi ra ngoài, điều mà cô càng không hề nghĩ tới chính là, cô ta đã đưa Lạc Thuần tới bên vách núi rồi đẩy chị cô xuống đó! Hành động của cô ta lưu loát không ngừng, nhanh đến mức, thậm chí cô không thể nào kịp ngăn cản cô ta lại được! Đôi con ngươi Nhiếp Tử Vũ  nhìn cô ta chứa đầy đau thương buồn bã. Bởi vì sự lên án của cô mà sắc mặt của Dịch Minh Lan đã có biến động lớn, trái tim cô ta như bị níu chặt lại.

Nếu như vừa rồi người ở trong phòng chính là cô, như vậy thì  hiện tại Lạc Thuần cũng sẽ không... Nghĩ tới đây, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ càng chảy tràn ra thêm mãnh liệt.

"Tôi..." Ánh mắt của Dịch Minh Lan nhìn đầy vẻ lúng túng, đôi mắt kia sắc bén như lưỡi dao gần như có thể đâm xuyên qua ánh mắt của cô ta, tất cả lời nói của cô ta tựa như bị cắm  vào ở chính giữa yết hầu. Cô ta chột dạ muốn tránh khỏi tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ, nhưng mà dù có muốn tránh như thế nào đi nữa thì cũng không sao tránh nổi. Tránh không khỏi, vậy thì dứt khoát không né tránh nữa! Dịch Minh Lan cắn răng một cái, mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

"Đúng vậy, là tôi đã giết cô ta đấy, thế thì đã sao nào? Trước kia chẳng phải cô cũng rất chán ghét cô ta đó sao?! Tôi giết cô ta giúp cho cô được hả cơn giận kia, thậm chí cô còn không phải ra tay cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng. Cô lại đóng giả thành cô ta mà gả cho Nhiếp Tử Phong, sau đó cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đây không phải nhất cử lưỡng tiện hay sao, có lợi đối với cả hai chúng ta, với tất cả mọi người, như vậy có được không?!" Dịch Minh Lan đưa ra một đề nghị tà ác, hoàn toàn không hề chú ý tới ánh mắt của đối phương đã trở nên đờ đẫn.

Nhìn bộ dáng tà ác kia của Dịch Minh Lan, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy có một luồng cảm xúc lạnh buốt xuyên từ lòng bàn chân xông thẳng lên tận đỉnh đầu,"Tại sao cô có thể làm như vậy..." Cho dù có hận cô đến thế nào đi nữa, tại sao Dịch Minh Lan lại có thể hung ác hạ sát Lạc Thuần như vậy được chứ!

Nước mắt của cô trào ra mãnh liệt không ngừng, làm cho Dịch Minh Lan cũng cảm thấy trong lòng vừa khó chịu vừa hoảng hốt."Khóc cái gì mà khóc! Bây giờ cô điều mà cô phải làm, chính là giả bộ như không hề nhìn thấy chuyện gì cả, sau đó ngoan ngoãn trở về đóng giả bộ dạng của con tiện nhân kia  mà gả cho Nhiếp Tử Phong!" Dịch Minh Lan lạnh lùng nói như bảo ban, trong đáy mắt không sao che dấu nổi sự chán ghét.

Bị cô ta bắt được thì đã sao nào? Cô ta cũng không có chứng cớ chứng minh là cô đã làm! Cô cần gì phải hoảng hốt! Nghĩ như vậy, vẻ mặt cứng ngắc của Dịch Minh Lan mới buông lỏng một chút, liền khôi phục lại vẻ cao ngạo như lúc trước.

Sống chết của một người mà Dịch Minh Lan lại có thể nói được như mây trôi nước chảy thế sao? Thậm chí cô ta còn không có một chút cảm giác tự trách nào! Làm sao cô ta có thể như vậy được, làm sao có thể như vậy được chứ!

"Cô không phải người!" Từ trong miệng của Nhiếp Tử Vũ phun ra bốn chữ này, sau đó, cô quay người lại, bắt đầu sải bước chỉ muốn rời khỏi nơi này.

"Đợi đã, cô định đi đâu vậy?" Cô ta lên án mình mạnh mẽ như thế, ánh mắt của cô ta khi nhìn mình cũng biểu lộ oán hận như vậy..., Dịch Minh Lan nghĩ đến đây trong lòng cô ta không khỏi thoáng cảm thấy một hồi bất an, vội vàng đưa tay ra túm lấy bờ vai của Nhiếp Tử Vũ. Sau đó chỉ dùng sức một chút, rất đơn giản Dịch Minh Lan đã làm cho Nhiếp Tử Vũ  quay người lại, đối mặt với mình."Không phải là cô có ý muốn kể lại những điều mà mình đã nhìn thấy được  cho mọi người nghe đó chuyện?." Cô ta thử hỏi một câu phỏng đoán.

"Đúng thế!" Nhiếp Tử Vũ hung hăng gạt đi sự kiềm chế của Dịch Minh Lan."Tôi phải vạch trần bộ mặt xấu xa của cô ở trước mặt mọi người, nói cho mọi người biết tất cả, cho cô phải tiếp nhận sự trừng phạt xứng đáng!" Cô ta đã sát người chị gái thân yêu của cô, cô sẽ không thể cho cô ta được tùy ý nhơn nhơn ở ngoài vòng pháp luật như vậy được!

Nghe vậy, ngũ quan xinh đẹp của Dịch Minh Lan thoáng cái liền trở nên móp méo. Cô ta bày ra một gương mặt hết sức dữ tợn, hai mắt trợn to gắt gao trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ, nghiến răng nghiến lợi  nói: "Này, tôi đây là đang giúp cô đó! Tôi đây đang giúp cô để cho cô đạt được những gì mà cô vẫn muốn đó, biết không hả? Làm sao cô có thể..." Nói đến đây, chợt Dịch Minh Lan ngây ngẩn cả người.

Trong đôi mắt cô ta hiện đầy sự hung ác, cô ta đang định cẩn thận hỏi dò xét Nhiếp Tử Vũ một câu, nhưng đột nhiên lông mày trói chặt lại, nhổ ra một câu: "Cô... Không phải... là Lạc Thuần!" Cô ta đã từng tiếp xúc với Lạc Thuần rồi, Lạc Thuần không phải là một nhân vật đơn giản! Nếu như cô mà nói với cô ta những lời như vậy..., nhất định cô ta sẽ đánh trả! Nhưng mà, cô gái ở trước mặt  đây thì lại không có một chút khí phách cuồng ngạo nào như trong suy nghĩ của cô ta. Trong một thoáng liên tưởng, cô ta mới phản ứng kịp, phút chốc sau, trong đôi mắt của Dịch Minh Lan chợt lóe lên một vẻ âm u lạnh lẽo: "Cô là Nhiếp Tử Vũ!" Dịch Minh Lan khẳng định nói.

Nhiếp Tử Vũ trừng mắt nhìn Dịch Minh Lan đầy oán hận, dùng sự trầm mặc để chứng minh sự phỏng đoán của Dịch Minh Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK