Có ai ngờ được, tin Liễu phi mang thai truyền ra ngoài còn chưa đầy một tháng, vậy mà Liễu phi đã sinh non.
Mà lại là sinh non một cách bất bình thường nhất trong những chuyện bất bình thường.
Trong Hoàng cung, chuyện bị kẻ khác hãm hại không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng chuyện khiến mọi người ngạc nhiên, là chuyện xảy ra sau khi Liễu phi sinh non.
Liễu phi uống hết bát dược an thai Vân phi mang đến, không an thai đã đành, chẳng những thai nhi bị mất mà người đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Thái y ra ra vào vào với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Trong cơn hoảng loạn, Lưu Dục sai người đến thông báo cho vị Đế Vương còn đang tham gia nghị sự, không ngờ Đế Vương lại tức giận, đứng bật dậy với vẻ mặt u ám đến dọa người, bỏ mặc chúng đại thần đang ngồi nghị sự mà chạy thẳng đến Liễu uyển.
Tất cả Thái y trong Hoàng cung đều được triệu đến, nhất thời, ai trong cung cũng cảm thấy bất an, bầu không khí nặng nề như bao trùm lấy tất cả mọi người.
Lúc biết Liễu Vận Ngưng uống bát dược an thai mà Vân phi mang đến sau đó thì trở nên như vậy, Đế Vương không do dự hạ lệnh đày Vân phi vào lãnh cung, chờ Liễu phi tỉnh lại rồi mới quyết định.
Nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, Liễu phi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, vẻ mặt các Thái y ngày càng nghiêm trọng hơn, vẻ mặt lo lắng của Đế Vương lại càng khiến người ta sợ hãi, áp lực cực lớn, các Thái y không ngừng dốc hết sức lực, nhưng dù có làm thế nào, Liễu phi vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.
Mặc cho có uống bao nhiêu là dược liệu quý, Liễu phi đều phun ra hết, uống bao nhiêu phun bấy nhiêu, nếu cứ vậy thì phải chuẩn bị tâm lý đón nhận.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Đế Vương, không một Thái y nào dám nói như vậy, ai cũng ôm một tia hy vọng cuối cùng, dốc hết toàn lực cứu chữa, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, thần thái tuyệt vọng càng lớn dần trên mặt chúng Thái y, đến nước này rồi, vẫn chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng.
Ngày thứ bảy trôi qua, Liễu phi đã hôn mê suốt bảy ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, ngó thấy vẻ mặt Đế Vương càng ngày càng u ám, tâm tình chúng Thái y cũng càng ngày càng nặng nề.
Cuối cùng, Đàm Thái y đứng ra, báo cáo tình hình mấy ngày qua cho vị Đế Vương: "Bệ hạ, tình trạng của nương nương thật sự rất nguy kịch, trên cơ bản đã muốn—-" Lão dừng một chặp, vờ như không thấy ánh mắt thâm trầm của Hiên Viên Kỳ, dời mắt nhìn thiếu nữ đang nằm hôn mê trên giường, nói thẳng ra: "Trên cơ bản thì có muốn dùng dược và châm cứu thêm cũng vô dụng, nếu qua đêm nay mà nương nương vẫn không tỉnh lại, chỉ e......"
Lão không nói gì thêm, nhưng ai nghe cũng hiểu được, sắc mặt Hiên Viên Kỳ trầm hẳn, y đột nhiên đứng phắt dậy: "Chỉ e cái gì? Bất luận thế nào, trẫm ra lệnh cho ngươi, nhất định phải chữa khỏi cho Liễu phi!"
"Bệ hạ, đương nhiên thần sẽ cố gắng hết sức, nhưng thần cũng không dám khi quân, thần không nắm chắc có thể chữa khỏi cho Liễu phi nương nương được hay không, chuyện này......"
Y ngắt lời Đàm Thái y, kiên quyết nói: "Bất luận thế nào, trong vòng ba ngày trẫm muốn thấy Liễu phi tỉnh lại, nếu làm không được, các ngươi sẽ phải chôn cùng Liễu phi!" Giọng nói luôn giữ được bình tĩnh nay lại ẩn chứa sự run rẩy.
Chúng Thái y nghe y nói xong thì mặt tái xanh, thậm chí có một số người cảm giác đầu gối như nhũn đi, đứng không vững nữa.
Lạnh lùng nhìn các Thái y có mặt trong phòng, rồi lia mắt nhìn Lãnh Hàn Vũ đang quỳ bên giường, đưa lưng về phía y.
"Trẫm không hy vọng sẽ lại nghe thấy lời nói bất lực linh tinh nào nữa!" Dứt lời, phất mạnh tay ra sau lưng, y sải bước rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi một người trong Liễu uyển đều nín thở, không dám mở miệng thở hắt ra, cúi đầu cung tiễn vị Đế Vương của họ.
Tay chắp sau lưng siết lại thành nắm đấm, ống tay áo rộng đã che khuất bàn tay đang run rẩy, Hiên Viên Kỳ dừng bước, nhìn đôi tay của mình, không thể tin được là nó đang khẽ run rẩy.
Một nỗi sợ hãi sâu sắc, rất sâu sắc, khi nghe những lời Đàm Thái y nói, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng.
Khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu đó khắc sâu trong đầu y, không muốn nhớ đến nữa thì nó cứ liên tục ùa về.
Một nỗi sợ hãi sâu sắc, đúng, là sợ hãi, nháy mắt đè đã nặng tâm thần y.
Liễu Vận Ngưng sẽ chết sao? Sẽ cứ vậy mà bỏ đi, bằng cái chết ư?
Sao có thể như thế được! Sao có thể để nàng dùng cái chết mà bỏ đi được!
Ánh sáng trong mắt yếu dần, đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm, sự lạnh lẽo giá băng lan rộng từ đáy mắt.
Y siết chặt nắm đấm, tiến về phía Ngọc Hoa cung.
Vân phi đang sao chép kinh văn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cửa sổ đang mở đối diện với cửa sổ phòng Lệ phi, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lệ phi đang nhìn mình chằm chằm.
Nhưng không biết là Vân phi không nhìn thấy thật hay căn bản là không thèm để ý đến, Vân phi từ đầu tới cuối không hề ngẩng đầu nhìn sang, chỉ chuyên tâm sao chép kinh văn.
Nếu Ngọc Hoa cung đã được xưng là lãnh cung của hậu cung, chắc chắn sẽ không có chuyện náo nhiệt như các cung điện khác, phòng ốc vắng lặng như bị bỏ hoang, mặt đất đầy cỏ khô vàng úa, cành cây mọc um tùm không chút mỹ cảm, trông thật tiêu điều.
Lúc Hiên Viên Kỳ bước chân vào Ngọc Hoa cung, vừa hay Vân phi buông bút, thấy Hiên Viên Kỳ đang sải bước tiến vào, hình như nàng không hề kinh ngạc, bình tĩnh hành lễ: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ!"
Hiên Viên Kỳ lạnh lùng nhìn nàng, không nói một lời.
Vân phi vẫn khom gối, vẻ mặt ôn hòa, Hiên Viên Kỳ không bảo nàng đứng dậy, nàng vẫn duy trì tư thế đó.
Lạnh lùng nhìn nàng một hồi, Hiên Viên Kỳ làm như không thấy đầu gối nàng đang khẽ run rẩy, hàn quang trong mắt đủ đông chết người.
Đáng tiếc Vân phi lại không hề sợ hãi, im lặng một hồi rồi bỗng hỏi: "Không biết Liễu phi muội muội bây giờ thế nào?"
"Vân phi—-" Hiên Viên Kỳ cuối cùng cũng chịu nói chuyện, giọng nói lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng sau khi Liễu phi xảy ra chuyện, người còn có thể may mắn thoát tội ư?"
"Thần thiếp không hiểu ý của bệ hạ."
"Không hiểu?" Y tuy giận nhưng vẫn cười: "Vân phi, nếu ngươi an phận sinh con cho trẫm, có lẽ ngươi còn có thể giữ mình ở lại trong cái cung nhỏ bé của ngươi, đáng tiếc ngươi lại không khôn ngoan, ngươi ngàn vạn lần không nên toan tính với Liễu phi!" Câu cuối được y nhấn mạnh bằng giọng nói lạnh lẽo giá băng hơn bão tuyết tháng mười hai.
"Bệ hạ—-" Vân phi tự cho phép mình đứng thẳng người, bình tĩnh nói: "Thần thiếp biết bệ hạ lo lắng cho Liễu phi muội muội, chuyện này thần thiếp còn có thể lý giải được, nhưng thần thiếp không thể không minh oan cho chính mình—-"
"Bát dược an thai đó đúng là thần thiếp gọi người đến làm, cũng là thần thiếp sai người mang sang, nhưng thần thiếp có thể thề với trời, thần thiếp tuyệt đối không bỏ thêm những thứ không nên bỏ, tuy thần thiếp không hẳn thông minh, nhưng cũng không ngốc đến nỗi làm vậy, bát dược thần thiếp mang sang, nếu Liễu phi uống xong mà xảy ra chuyện thì người đầu tiên bị tình nghi chính là thần thiếp, thần thiếp nói vậy chứ không có ý gì khác, chỉ hy vọng bệ hạ cho thần thiếp sự công bằng."
Lời nói dịu dàng, từng chữ từng chữ một rõ ràng vô cùng, Vân phi vẫn không có biểu cảm nào khác lạ, bình tĩnh thản nhiên, nhìn không ra đang nghĩ gì trong lòng.
"Hơn nữa thần thiếp cũng đang mang giọt máu của bệ hạ."
Tiếng cười nhạo truyền từ cửa số phòng đối diện đến, cứ như ảo giác.
"Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, như vậy, cách nguy hiểm nhất cũng là cách an toàn nhất, ngươi cho rằng trẫm không hiểu đạo lý này sao?"
"Thần thiếp không dám."
"Vân phi, ngươi nghe đây, nếu Liễu phi xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ không sống nổi đâu!"
Từng câu từng chữ mang theo giọng điệu rét lạnh giá buốt hơn tuyết đang rơi ngoài trời.
"Ngươi sẽ là người đầu tiên chôn cùng nàng!"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn