Nguyên nhân không đâu xa, Quân Vương Kỳ quốc Hiên Viên Kỳ bị Thái hậu Kỳ quốc phế bỏ hậu vị, giáng làm Kỳ Vương, còn Lận Vương Hiên Viên Lận lại được đưa lên làm tân Đế Vương.
Đây là chuyện xảy ra trong nội bộ Hoàng tộc, người ngoài không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính chuyện này đã gây ảnh hưởng rất lớn đến triều đình Kỳ quốc, có rất nhiều đại thần kiên quyết phản đối, nhưng cũng có một số đại thần kiên trì giữ thái độ đồng tình.
Còn Đế Vương tiền nhiệm Hiên Viên Kỳ vốn nên tỏ rõ thái độ thì lại chưa xuất hiện, lúc lòng ai cũng nóng như lửa đốt, chỉ viết một phong thư, tiếp nhận ý chỉ của Thái hậu.
Đã đến nước này, dù các đại thần có phản đối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vì vậy, mọi chuyện đã được quyết định như vậy đấy.
Nhưng việc Đế Vương tiền nhiệm Hiên Viên Kỳ bị giáng làm Kỳ Vương vẫn chưa xuất hiện, có rất nhiều người nghi ngờ y không phục, đang chiêu binh mãi mã ở bên ngoài, tính đánh thẳng vào Đế Kinh, tin này khiến lòng người lo sợ, nhất thời lời đồn lan kín trời—-
Liễu Vận Ngưng cầm cái khăn ấm trong tay, vừa dịu dàng lau người cho Hiên Viên Kỳ vừa nói: "Nếu chàng còn không mau tỉnh lại, người bên ngoài sẽ thật sự cho rằng chàng là loạn thần tặc tử đấy."
Người trên giường vẫn im lặng như trước, đôi mắt luôn tỏa hào quang lạnh lùng nghiêm nghị đã bị mi mắt che mất.
"Hôm nay Linh Nhi đã học thêm được rất nhiều dược thảo, ngày nào nó cũng kể cho chàng nghe hết, chàng phải nhanh tỉnh lại đấy, nó đó, bây giờ ngày nào cũng đến làm ồn chàng hết." Giọng nói của nàng dịu dàng mềm mại, dù không được hồi đáp, vẫn không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
"Tuyết ngoài trời đã tan rồi, thời tiết mấy ngày nay cũng ấm lên rất nhiều, thiếp thật muốn mang chàng ra ngoài phơi nắng!"
"......"
"Còn nữa, nghe nói Hàn Thiếu Lăng khi hồi quốc đã gặp một nữ thích khách vận y phục kỳ lạ từ trên trời rơi xuống đè lên người y, tuy không bị thương nhưng y cũng hoảng sợ không ít đâu!" Nói rồi nàng bật cười: "Hình như nữ thích khách đó bây giờ đang bị y quấn lấy thì phải, có lẽ, đây chính là mùa xuân thứ hai theo lời y cũng không chừng!"
"......"
Hôm qua sư phụ đã bỏ đi rồi, thiếp nhờ sư huynh chăm sóc Lưu Dục, Linh Nhi cũng theo huynh ấy đi học y thuật rồi, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, nếu chàng mà không tỉnh lại, cũng chỉ còn lại mỗi mình thiếp......"
"......"
"Tại sao chàng còn chưa chịu tỉnh lại......" Giọng nói dịu dàng dần trở nên nghẹn ngào, nàng cúi đầu, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của y, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống bàn tay y, lặng im.
Nàng ngừng lau nước mắt, gục đầu trên người Hiên Viên Kỳ, vùi mặt sâu vào lòng y, bờ vai gầy run lên từng hồi.
"Tỉnh lại đi mà......Thiếp van chàng hãy tỉnh lại đi......" Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào, còn ngập tràn thương đau.
Nàng đang chìm đắm trong dòng cảm xúc, nên không thấy bàn tay lạnh buốt còn lại, khẽ cử động—-
Trên con đường náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng hô lớn, một chiếc xe ngựa xa hoa thong thả lướt đi, từ từ dừng lại trước cổng lớn của Kỳ Vương phủ.
Người hầu đã được báo tin trước đó đang đứng ngoài cổng chờ.
"Hoan nghênh Kỳ Vương gia, Kỳ Vương phi hồi phủ!"
Tiếng vấn an đều đều, người đi đường đứng lại tò mò, chỉ để được nhìn tận mắt Đế Vương tiền nhiệm giờ là Kỳ Vương đương nhiệm.
Màn xe được xốc lên, người xuống trước là một thiếu nữ có dung nhan tuyệt đẹp, nàng vừa bước xuống, những người đứng xung quanh liền ồ lên xuýt xoa, sau đó, cả con đường trở nên im ắng, một tiếng động nhỏ cũng chẳng nghe thấy.
Thiếu nữ yêu kiều vờ như không nhìn thấy, xoay người vươn tay đỡ một người thanh niên có sắc mặt xanh xao bước xuống.
Người thanh niên quét mắt nhìn xung quanh với vẻ mặt không được hòa nhã cho lắm, đôi mắt đen láy tỏa hào quang sắc lạnh khiến toàn trường bừng tỉnh, dời mắt không dám nhìn nữa.
Đừng có đùa, mỹ nhân đương nhiên là đẹp, nhưng không còn mạng để ngắm mỹ nhân nữa thì có còn ý nghĩa gì nữa đâu!
"Chúng ta vào thôi!" Thiếu nữ yêu kiều dịu dàng nàng, lúc này người thanh niên mới thu mắt lại, ánh mắt nhìn thiếu nữ trở nên dịu dàng như nước, thiếu nữ khẽ đỏ mặt, liếc trộm y một cái, cúi đầu nở một nụ cười, tay vòng qua hông y, dìu y tiến vào trong.
Dưới trời chiều, ai nhìn cũng đều ngây người.
Giữa hai người như có một sợi dây ràng buộc vô hình, một sự ràng buộc không cách nào thoát ra được, cảnh hai người dìu đỡ nhau khiến lòng người ấm áp.
Ở trước mặt thiếu nữ người thanh niên không hề lạnh lùng, không hề vô tình, trong đôi mắt đen láy còn tràn đầy thương yêu. Còn trước mặt người thanh niên, thiếu nữ cũng gỡ bỏ mặt nạ lạnh lùng xuống, thùy mị như nước.
Rất lâu rất lâu sau, lâu đến nỗi không còn thấy bóng một người nào trước cổng lớn Kỳ Vương phủ, bỗng có người thì thầm: "Nghe đâu là Kỳ Vương gia tự động bỏ Đế vị đó!"
Lời này tựa như hòn đá ném xuống hồ nước, đương trường lập tức nổ tung.
"Nói vậy là có ý gì?"
"Nhìn thấy không? Người vừa mới đi cùng Kỳ Vương gia đó?"
"Thấy rồi, là Kỳ Vương phi sao?"
"Đúng vậy! Nghe nói, vì Kỳ Vương phi không muốn cùng nhiều phụ nữ khaca1 cùng có được Kỳ Vương gia nên đã bỏ Kỳ Vương mà đi, còn Kỳ Vương gia vì muốn nàng hồi tâm chuyển ý, đã tự động bỏ Đế vị, chỉ vì muốn nàng quay trở về bên cạnh người."
"Oa! Thì ra là một hảo hán si tình, chỉ yêu mỹ nhân chứ không yêu giang sơn sao?" Một thiếu nữ hét lên: "Nếu có người cũng vì ta mà làm vậy, dù có muốn ta chết ta cũng cam lòng!"
"Còn nữa nha!" Người nói vô cùng đắc ý, rất tự hào vì độ nhanh nhạy trong tin tức của mình: "Một năm trước Kỳ Vương phi trúng phải kỳ độc, không có dược liệu nào có thể giải được, vì để cứu nàng, Kỳ Vương gia lấy máu của mình đổi cho Kỳ Vương phi, mang Kỳ Vương phi từ Quỷ Môn Quan trở về, cuối cùng cũng khiến Kỳ Vương phi cảm động, thế nên nàng mới trở về bên Kỳ Vương gia đó!"
Người nói dừng lại, lướt nhìn toàn trường đang chăm chú nghe hắn kể, mới nói tiếp: "Nhưng Kỳ Vương gia cũng vì vậy mà phải hôn mê những bốn tháng trời, đến tận sáu tháng trước mới tỉnh lại đó!"
"Oa! Kỳ Vương gia tốt với Kỳ Vương phi như vậy, Kỳ Vương phi thật là hạnh phúc!"
"Phải đó!" Mọi người xung quanh gật đầu.
"Đương nhiên Kỳ Vương phi phải hạnh phúc rồi!" Người nói lườm nguýt mọi người: "Kỳ Vương gia chỉ có mỗi mình nàng là thê tử, phi tử trong hậu cung trước đó đều đã bị giải tán, mấy đứa nhỏ thì được Đế Vương tân nhiệm nuôi nấng, hơn nữa bây giờ Kỳ Vương phi đã mang thai được hai tháng, tin chắc không lâu sau, mọi người sẽ được nhìn thấy tiểu Kỳ Vương.
"Oa, Kỳ Vương phi thật là hạnh phúc."
Mọi người xung quanh cảm thán.
Mà giờ phút này, hai người lại đang tản bộ dọc theo hành lang của đình viện, hoàn toàn không hay biết mọi người đang đàm luận về mình.
"Qua vài ngày nữa ta sẽ đưa nàng đi Giang Nam chơi, chịu không?" Người thanh niên ôm eo nàng, dịu dàng hỏi.
Thiếu nữ lắc đầu, mỉm cười nói: "Chàng vừa mới khỏi bệnh, sau khi hồi phủ cần phải tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến những chuyện khác, chờ khi nào chàng khỏi hẳn, chúng ta lại đi?"
Người thanh niên ngẫm nghĩ, gật đầu: "Đúng, bây giờ nàng cũng đang mang thai, đại phu đã nói trước kia vô ý để sảy thai, lần này phải thật cẩn thận, chuyện này để sau hẳn nói!"
"Dạ!" Thiếu nữ thỏ thẻ, mặt ửng hồng.
Người thanh niên thấy thế, khẽ cười, cúi đầu ghé sát tai nàng, thì thầm: "Vương phi của ta, nàng lại đang thẹn thùng đó sao?" Gần đây y mới phát hiện, thì ra Vương phi của y lại dễ dàng đỏ mặt như vậy.
Lời đưa tình nồng ấm thoảng bên tai, đôi má hồng hồng, thiếu nữ ngẩng đầu lườm y một cái.
Người thanh niên thấy thế, ý cười trong mắt càng sâu đậm.
Đằng sau lưng họ, ánh trời chiều dần buông xuống, màu đỏ yêu mị lấn át màu xanh trắng trong.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn