Đôi mắt âm u như mặt nước hồ thu gợi tình nhìn mai trắng, suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn, nhớ mang máng, có một tiểu cô nương cũng giống vậy, từng chỉ vào một nhánh mầm nho nhỏ, như đang khoe thành quả với tiểu thiếu niên vận y phục trắng phau: "Hiện tại ta trồng nó ở đây, cẩn thận bồi dưỡng, đợi mùa đông mai sau ta có thể cho ngươi thưởng thức loài mai đẹp nhất, mẫu thân từng nói, hoa mai tuy cao ngạo, nhưng thuần khiết, sau này Ngưng Nhi cũng muốn làm một người giống như hoa mai!
Lời nói trẻ thơ hồn nhiên của ngày ấy vẫn còn đó, còn nàng thì sẽ không bao giờ được trở lại cái mùa hè mộng mơ đó nữa, lời nói trẻ thơ mơ hồ, như đang cười nhạo nàng, cười nhạo cái sự ngu ngốc của nàng, cười nhạo sự ngu muội của nàng.
Cao ngạo? Thuần khiết? Ha! Kết quả là nàng như chưa từng có vậy, nàng trong mắt y chính là thế thân đê tiện vô sỉ.
Ha! Vì là thế thân nên y vốn không hề tin nàng chính là tiểu cô nương năm đó, a, đây là một câu chuyện đáng buồn cười làm sao?
Sự tự giễu thoáng hiện trong mắt, ngẩng đầu, mỉm cười, đôi mắt như mặt nước hồ thu như được ngăn cách bởi một tấm màn mỏng.
Ha! Rốt cục vẫn không thấy thứ đó, cũng giống lời nói ngày ấy, nàng đã đánh mất cái gì đó, một mình nàng biết là được rồi, đã đủ rồi.
Thái hậu ngồi bên trái Hiên Viên Kỳ từ đầu đến cuối vẫn không hề dời mắt khỏi Liễu Vận Ngưng, lẳng lặng quan sát nàng, để hết toàn bộ cảm xúc của nàng vào mắt, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng, hồi lâu, tiếng thở dài thoát ra: "Lại thêm một kẻ si tình nữa......" Thanh âm mơ hồ, như tan vào thế giới trắng xóa.
Thái hậu quay đầu nhìn nhìn hai kẻ đang liếc mắt đưa tình như đang ở giữa chốn không người kia, ánh mắt bình thản không gợn sóng của bà thoáng hiện nét phức tạp —-
Hiên Viên Kỳ, con tuy là nhi tử của kẻ thù của ta, nhưng ta cũng không hy vọng con bị sự thù hận làm mờ mắt, nếu không phân rõ được đâu là thật, con sẽ phải hối hận cả đời......
Khẽ thở dài một tiếng: "Tiểu Đặng Tử, mang mấy thứ này đến cho Liễu phi đi."
"Dạ, Thái hậu nương nương." Khom người, Tiểu Đặng Tử nâng cái bàn vuông trước mặt Thái hậu lên.
Bát dược tinh mỹ bằng sứ màu trắng được đưa đến chỗ Liễu Vận Ngưng mà không hề gây bất kỳ sự chú ý nào.
Tiếc rằng hắn là tâm phúc bên cạnh Thái hậu, nhất cử nhất động đều khiến kẻ khác chú ý, mới đi được vài bước, thì nghe tiếng gọi với theo: "Đặng công công, người muốn đi đâu vậy?"
Tiểu Đặng Tử bất đắc dĩ quay đầu lại, thì thấy Lệ phi, một người như không tồn tại ở trong cung nhìn hắn tò mò, Lệ phi tiến cung cũng gần được ba năm, tính tình nhát gan sợ phiền phức, thường xuyên bị các phi tần khác trong cung bắt nạt, bệ hạ hình như cũng không thích nàng cho lắm, luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện nàng bị hiếp đáp, lần này lại gọi hắn, Tiểu Đặng Tử cảm thấy kinh ngạc nhưng hoài nghi nhiều hơn.
Vừa định mở miệng trả lời, thì nghe thấy Thái hậu lạnh nhạt nói: "Sao? Người của ai gia làm chút chuyện cũng phải báo cho Lệ phi biết à?" Giọng điệu thản nhiên, sự uy nghiêm không thể phớt lờ khiến Lệ phi cảm thấy lo sợ không thôi.
"Thần thiếp không dám!" Cúi đầu lo sợ, Lệ phi thầm mắng tại sao mình lại nhiều chuyện như vậy.
Dứt lời, liền kinh động phần lớn người đang ngồi ở đó, Hiên Viên Kỳ và Đào phi nhìn qua, đúng lúc nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Thái hậu vang lên: "Tiểu Đặng Tử!"
"Vâng, nô tài đi ngay." Vừa tiếp xúc ánh mắt của Thái hậu, Tiểu Đặng Tử liền hồi thần, rồi đi hoàn thành sứ mệnh của mình, lòng cảm thấy kỳ lạ —-
Tại sao Thái hậu nương nương lại đối xử tốt với Liễu phi nương nương như vậy? Bát dược trên tay tuy không phải dược liệu cao siêu gì ở trong Hoàng cung, nhưng đây là bát dược cái vị Thái y chế riêng để bồi bổ Thái hậu, dược liệu trong này đều là những loại dược liệu quý giá khó tìm trong thiên hạ!
—- Ý nghĩ của Thái hậu thật sự càng ngày càng khó đoán.
Nhìn chằm chằm bát dược trong tay Tiểu Đặng Tử đang được đưa đến trước mắt Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ bất giác nheo mắt lại, ngay sau đó liền đẩy Đào phi ra.
Đào phi thầm bất mãn, nhưng thấy sắc mặt của Hiên Viên Kỳ nên không dám lỗ mãng, ngồi trở lại chỗ mình với sắc mặt khó coi.
Ánh mắt đại đa số chúng phi tử đều lộ ra sự mỉa mai vui sướng trên nỗi đau của người khác, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, Đào phi oán hận trừng mắt nhìn Liễu Vận Ngưng đang ngồi trong góc.
Liễu Vận Ngưng đương nhiên không hề hay biết, chỉ nhìn bát sứ trong tay, vẻ mặt thoáng hiện sự kinh ngạc không nói nên lời: "Đặng công công, đây là......"
"Còn không mau tạ ân, đây là của Thái hậu nương nương ban cho Liễu phi nương nương đó."
Giật mình, Liễu Vận Ngưng vội đứng dậy: "Thần thiếp tạ sự ưu ái của Thái hậu nương nương."
"Sắc mặt Liễu phi tái như thế, bệnh còn chưa khỏi hay sao?" Giọng điệu thật sự lãnh đạm, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Vị Thái hậu luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện hậu cung lại đi quan tâm một vị phi tử mới tiến cung?
Thấy phần đông mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Liễu Vận Ngưng, ánh mắt Thái hậu hiển hiện sự hài lòng, cái bà muốn, chính là kết quả này.
—- Người này, không phải người mà các ngươi có thể ăn hiếp được!
"Hồi Thái hậu nương nương, bệnh của thần thiếp đã khỏi hẳn, tạ sự quan tâm của Thái hậu." Liễu Vận Ngưng cũng thầm kinh ngạc, xem ra Thái hậu đang đứng về phía nàng, nhưng vì cái gì chứ?
"Hình như ban nãy nghe Lịch Hỷ nói kiệu của Liễu phi nương nương bị phá?"
Liễu Vận Ngưng ngẫm nghĩ, không rõ dụng ý của Thái hậu là gì, im lặng hồi lâu mới đáp: "Đúng vậy."
"Tiểu Đặng Tư—-"
"Có nô tài!"
"Đi tra xem tại sao kiệu lại bị phá?"
"Vâng!"
Tiểu Đặng Tử lĩnh chỉ lui xuống, yến hội cũng vì sự rời đi của Tiểu Đặng Tử mà trở nên nặng nề.
Nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm hồi lâu, Hiên Viên Kỳ có hơi đăm chiêu, bỗng cười lạnh, nói: "Mẫu hậu làm vậy là có dụng ý gì?"
—- Không thể tưởng tượng được, nàng lại có thể mượn sức của Thái hậu để làm chỗ dựa vững chắc, không phải y đã quá xem thường nàng rồi?
"Kiệu trong cung luôn dùng loại gỗ tốt nhất để chế thành, cũng thường xuyên được kiểm tra, kiệu của Liễu phi vừa được chế tác lại vô duyên vô cớ bị phá, chẳng lẽ Hoàng nhi không cảm thấy kỳ lạ hay sao?"
"Ha? Ý mẫu hậu là có người cố ý làm vậy?"
"Đúng mà cũng không đúng, chờ Tiểu Đặng Tử trở về liền một rõ hai ràng, nếu đúng như ai gia đoán, vậy ai gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại tiểu nhân âm hiểm này tồn tại ở trong cung!"
Lời Thái hậu còn chưa dứt, thì nghe một tiếng 'choang' giòn giã, tầm mắt của mọi người không khỏi bị hấp dẫn, thấy sắc mặt Lệ phi lo sợ không yên, tay chân luống cuống góp nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất: "Thần, thần thiếp nhất thời tuột tay, xin, xin bệ hạ thứ tội......"
"Ngươi đang sợ cái gì? Hả Lệ phi?" Thái hậu lạnh nhạt hỏi.
"Thần thiếp, thần thiếp không có......" Đột nhiên nàng quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Thần thiếp nhất thời mê muội mới gây nên chuyện này, Thái hậu nương nương, xin hãy cho thần thiếp một cơ hội, thần thiếp không dám, không dám nữa......"
Vân phi nhìn Lệ phi hoảng hốt lúng túng với vẻ thương hại, lắc đầu không nói. Đào phi cũng nhìn Lệ phi, vẻ mặt khinh thường, hừ khẽ: "Đồ ngu!"
—- Nếu đã nhát gan sợ phiền phức, tại sao còn làm?
"Lệ phi, ai gia thấy ngươi thật đáng thất vọng." Nói là nói vậy chứ trong mắt Thái hậu không chút thất vọng nào: "Người đâu......"
"Có thích khách, mau bắt thích khách!"
Thái hậu còn chưa dứt lời, sân ngoài đột nhiên có tiếng hò hét, sau đó là có vài tên Hắc y nhân xông vào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn