Như sương, như nước.
Trong đình viện tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng lá giòn giã vang lên mỗi khi gió lạnh thổi đến, xào xào xạc xạc, ánh trăng tựa nước đổ bóng xuống, ánh sáng bạc lung linh huyền ảo ấy trải trên mặt đất.
Một cơn gió lạnh thổi đến, cửa sổ đang khép hờ bị gió thổi tung, một cái bóng trắng đứng cạnh cửa sổ, nhìn vầng trăng được bao quanh bởi những ngôi sao sáng đến xuất thần, suy nghĩ bay xa.
Giữa khung trời rộng mênh mông không thấy điểm dừng, cái bóng đơn bạc giữa cõi đất trời rộng lớn, hiu quạnh bội phần.
Nơi đây là hậu viên của 'Sở Vân Hiên', là hậu viên của Hiên chủ 'Sở Vân Hiên', một trong hai tổ chức lớn nhất giang hồ.
Cái bóng trắng đứng cạnh cửa sổ chính là bạch y thiếu niên đã đi cùng với hắc y nam tử sáng hôm nay, cũng chính là Liễu Vận Ngưng cải trang mà thành, còn hắc y nam tử đi cùng nàng dĩ nhiên là Hiên Viên Kỳ.
Liễu Vận Ngưng lẳng lặng đứng đó, nhìn vầng trăng sáng chiếu nơi chân trời xa xôi, nhìn rất chăm chú, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, hai mắt nàng vô hồn, vẻ mặt ngơ ngẩn đến lạnh nhạt như được phủ một lớp lụa mỏng, khiến người khác trông không rõ, nhìn không ra —-
Ánh trăng dịu dàng như nước chiếu xuống mặt nàng, nét bi thương như thoáng hiện trên dung nhan thanh lệ ấy.
Nhưng rất nhanh, nét bi thương ấy liền hòa vào ánh trăng, không thấy đâu nữa, cũng chẳng thể tìm, chỉ lại sự hững hờ.
Cánh cửa gỗ sau lưng vang 'kẽo kẹt', có người đẩy cửa vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, thân hình đang đứng yên bất động khẽ giật nảy, nhưng không có quay lại.
Tiếng bước chân dừng lại sau lưng, rồi lại truyền đến, Liễu Vận Ngưng quay lại, nhìn hắc y nam tử đang đi về phía mình, nụ cười mỉm lại xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú.
Hắc y nam tử chau mày, bước chậm lại, cách Liễu Vận Ngưng chừng ba bước thì ngừng lại, hỏi: "Đang đợi ta?"
Liễu Vận Ngưng nhìn y cười nhạt, bước hai bước tiến lại gần, đưa tay phủi phủi bông tuyết dính trên người y, như cố tình không nghe thấy câu hỏi ấy, và hỏi ngược lại như không có chuyện gì xảy ra: "Có lạnh không?"
Hắc y nam tử bắt lấy bàn tay mềm mại đang phủi tuyết cho y, hờ hững hỏi: "Ngươi đang đợi ta?"
Im lặng một lát, Liễu Vận Ngưng nâng mắt, không có rụt tay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy mang nỗi buồn không tên của y, đáp: "Đúng!"
"Tại sao?"
Lần im lặng này kéo dài lâu hơn, hắc y nam tử cũng kiên nhẫn chờ, sự tĩnh lặng quen thuộc lại bao trùm lên hai người, không biết là một lát sau, hay rất lâu rất lâu sau, nàng mới nói: "Ta muốn xin người một việc."
"Hả?" Hắc y nam tử cũng chính là Hiên Viên Kỳ nhướng mày nhìn nàng: "Ngươi muốn xin ta cái gì?"
Nàng không đáp, chỉ hỏi: "Lần này người xuống phíaNam, là vì biết được tung tích của Liễu Vận Ngưng, muốn đích thân đón nàng về, có đúng không?"
Ánh mắt không nói nên lời nhìn nàng băn khoăn hồi lâu, Hiên Viên Kỳ mới nói: "Một nửa nguyên nhân là vậy."
—- Còn nửa kia......
Y nheo mắt nguy hiểm.
—- Một nửa nguyên nhân còn lại, đương nhiên là có liên quan đến chuyện La Tát Môn dám công khai đối nghịch với y.
"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"
"Người từng nói, lúc Liễu Uẩn Nịnh trở về, cũng là lúc Liễu Vận Ngưng ta rời khỏi cõi đời này, có đúng không?"
"Thì ra ngươi vẫn còn nhớ rõ!" Y tiếp lời, giọng điệu mỉa mai.
"Ta muốn xin người—-" Nàng không để ý đến sự mỉa mai của y, cúi đầu thỉnh cầu: "Ta muốn xin người, đến lúc đó có thể mở một con đường sống, cho ta rời khỏi Hoàng cung."
—- Cuộc đời của ta vừa mới bắt đầu, có lẽ là vì ta sợ chết, cũng có lẽ đơn giản rằng ta không muốn chết, nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, ta vẫn mở miệng cầu y.
Chỉ vì để bản thân được sống —-
Nháy mắt, nàng bỗng thở dài.
—- Đúng vậy, ta không muốn chết, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, ta thật sự, thật sự không muốn chết.
—- Ta muốn tự do, làm một chú chim tự do bay lượn trên bầu trời. Không phải không cam lòng rời bỏ cõi đời, cũng chẳng muốn giống con chim Hoàng Yến sống cả đời trong ***g, ta chỉ đơn giản là muốn được tự do mà thôi.
Bởi vì ngoại trừ tự do, nàng hai bàn tay trắng.
Hai bàn tay trắng......
—- Cho nên, ta cầu người, hãy trả lại tự do cho ta!
Nàng lại ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn y đầy kỳ vọng.
Lúc tiếp xúc với ánh mắt đó của nàng, Hiên Viên Kỳ thoáng ngây ra, nhưng rồi nụ cười lạnh lại xuất hiện: "Cho phép ngươi rời khỏi Hoàng cung?"
"Đúng vậy, ta van người!"
Nàng tự hạ thấp chính mình, dưới ánh nhìn không chút ấm áp của y, khom tấm lưng cứng nhắc, nhìn y tha thiết, cúi người: "Ta van người!"
Mạng của nàng, là do mẫu thân dùng mạng của mình để đổi lấy, cho nên: "Ta van người!"
Nàng nói câu "Ta van người!" những ba lần liên tiếp, ánh mắt Hiên Viên Kỳ bỗng trở nên thâm trầm, nâng cằm nàng lên, y nói với vẻ mặt không hề thay đổi: "Nằm mơ!"
"......" Nàng ngẩng mặt nhìn y một cách bị động, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
"Cho dù có giữ lại mạng của ngươi, thì cả cuộc đời này ngươi vẫn sẽ bị ta giam cầm—-" Y cười lạnh, ánh nhìn đầy tàn nhẫn: "Lấy thân phận là Liễu Uẩn Nịnh!"
Ánh sáng trong mắt, như ngọn nến tàn trong gió, bị dập tắt......
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn