"Nương Nương—-"
Vỗ vỗ tay Lưu Dục, cắt ngang lời nàng chưa nói xong, Liễu Vận Ngưng nói: "Các ngươi không cần vào, đi nghỉ đi!"
"Nhưng mà—-"
Không đợi Lưu Dục nói hết, Liễu Vận Ngưng đã tiến vào, vừa vào, thì thấy Hiên Viên Kỳ đang cầm một quyển sách đưa lưng về phía nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ."
"Đứng dậy đi!" Lần này y nhanh chóng bảo nàng đứng dậy, xoay người, trong tay là cuốn y thư nọ: "Thì ra Liễu phi có hứng thú với y thuật." Nghe thanh âm của y, hình như tâm tình cũng không đến nỗi tệ, Liễu Vận Ngưng không khỏi yên lòng, mỉm cười, nói: "Chỉ là nhàn hạ ngồi đọc giết thời gian thôi."
"Ồ!" Y bỗng nhiên cười, nói: "Liễu phi vừa mới đi đâu về vậy?"
Liễu Vận Ngưng ngẩn người.
Vừa rồi, có phải do nàng hoảng sợ quá nên nhìn lầm hay không? Nụ cười ôn hòa ấy, lại xuất hiện ở trên mặt vị Đế Vương lạnh lùng hà khắc này? Trong cơn hoảng hốt, nàng hình như lại thấy tiểu thiếu niên cười dịu dàng với nàng, hình như, tiểu thiếu niên ấy đã trở lại.
"Liễu phi, Liễu phi—-" Giọng nói không vui kéo hồn phách nàng về, Liễu Vận Ngưng hoàn hồn, thì thấy Hiên Viên Kỳ đang bình tĩnh nhìn nàng: "Liễu phi vừa suy nghĩ cái gì thế? Ngay cả lời trẫm nói Liễu phi cũng chưa hề nghe thấy."
Nàng cả kinh, quỳ xuống: "Thần thiếp biết sai, xin bệ hạ thứ tội."
"Trẫm đã trách ngươi đâu." Thản nhiên liếc nàng một cái, y ngồi xuống nhuyễn tháp, lúc này Liễu Vận Ngưng mới để ý trên bàn vuông nhỏ trên nhuyễn tháp chất một núi tấu chương.
Liễu Vận Ngưng nhanh chóng bị y làm cho choáng váng, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngây ngốc quỳ gối nhìn y.
Đang phỏng đoán lung tung dụng ý của y, không biết y sẽ nói gì để nhục nhã nàng, hoặc dùng cách gì để trừng phạt nàng, thì giọng nói lạnh lùng của Hiên Viên Kỳ vang lên bên tai: "Lại đây, mài mực."
Mài mực ư, chưa từng nghe hình phạt này, cái gì? Mài mực? Liễu Vận Ngưng sửng sốt, chạy nhanh đến bên bàn, tỉ mỉ mài.
Hiên Viên Kỳ như vẫn còn bất mãn với vẻ trì trệ vừa rồi của nàng, hừ một tiếng, tay Liễu Vận Ngưng không khỏi run lên, giương mắt nhìn, nhưng y không nhìn lại, trực tiếp cầm lấy tấu chương.
Trái tim đang treo cao chậm rãi buông xuống, xem ra hôm nay tâm tình của y rất tốt.
Cúi đầu, phát hiện cái nghiên mực trong tay nàng chính là nghiên mực Đoan Khê tuyệt hảo, hoa văn ẩn ẩn ở mặt trên, bên sườn trái có một viên đá thiên nhiên màu vàng nhạt, sườn bên kia của nghiên mực, cũng có hoa văn màu vàng nhạt tương tự và bốn chữ Triện 'Hàn Đàm Lạc Nguyệt' sẵn có, cùng với sự chạm trổ tinh tế tôn lên vẻ đẹp sáng chói, không hề có dầu mài của người thợ làm ra nó, thật hiếm thấy. (Nghiên mực Đoan Khê: một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc; Chữ Triện: một kiểu chữ Hán; Hàn đàm lạc nguyệt: ánh trăng soi bóng xuống hồ băng)
Nhớ đến trước đây mẫu thân cũng từng có một cái nghiên mực giống vậy, bà cẩn thận gìn giữ, chỉ khi nào người ta yêu cầu viết, mới lấy bảo bối ra dùng, nhưng do một lần nàng không cẩn thận để mất, nếu không phải nàng......
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn