Vì để giấu tai mắt xung quanh, Hiên Viên Kỳ ngụy trang thành thương nhân xuống phía Nam làm ăn, Liễu Vận Ngưng là thê tử của y, cả hai đi đằng trước, theo sau là Lưu Dục và Lai Phúc, rồi đến hạ nhân phụ trách sinh hoạt hằng ngày.
Xe ngựa thong thả chạy trên đường, thời gian này là lúc thương nhân thường xuyên lui tới, tùy thời đều có thể thấy những thương nhân ăn vận giống họ đi trên đường.
Xe ngựa phát ra từng tiếng 'lộc cộc, lộc cộc', Liễu Vận Ngưng ngồi trong xe ngựa, chăm chú đọc quyển sách trong tay, Hiên Viên Kỳ ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, quay xung quanh bọn họ lúc đó là bầu không khí hòa bình hiếm gặp.
Bỗng, xe ngựa nghiêng ngả, bên trong xe khẽ chấn động, Liễu Vận Ngưng nhất thời không phòng bị, cả thân mình không kiềm được mà bổ nhào về phía Hiên Viên Kỳ.
Người tập võ luôn đề phòng, lúc Liễu Vận Ngưng không kiềm được mà bổ nhào về phía y, Hiên Viên Kỳ vốn định lắc mình tránh như không biết nghĩ gì, gượng gạo kéo nửa thân hình đang tránh về, khó khăn lắm mới tiếp được Liễu Vận Ngưng, vòng tay ôm eo nàng, lúc này y mới mở mắt, trầm giọng hỏi bên ngoài: "Xảy ra chuyện gì?"
Rất nhanh sau, người bên ngoài trả lời, là Lai Phúc: "Hồi chủ tử, mấy hôm trước trời đổ tuyết, đường bị tuyết phủ đầy, vừa rồi vô ý, xe ngựa va phải tuyết, xin chủ tử chờ chút, không lâu nữa xe ngựa sẽ đi tiếp."
"Ừm!" Y đáp như có như không, rồi không nói gì nữa, nhưng cánh tay vòng qua eo Liễu Vận Ngưng vẫn không nới lỏng.
Liễu Vận Ngưng chấn động không kịp thích ứng, từ sau khi y siết chặt cánh tay thì không hề nhúc nhích lấy lần nào, nhu thuận tùy ý y ôm, buông mi mắt che dấu ánh mắt thủy chung vẫn bình thản.
Y khẽ vỗ lưng Liễu Vận Ngưng, thoáng chốc, y tỏ vẻ thích ý như là đang trấn an tiểu miêu nhu thuận nhưng lười biếng cùng cực. Một lát sau, bàn tay đang vỗ lưng nàng dừng lại, trong chốc lát, nó thong thả di chuyển trên lưng nàng, khẽ mơn trớn, Liễu Vận Ngưng cứng đờ không dám động đậy, không khí trong xe dần trở nên mờ ám.
"Ngươi nói ngươi tên Liễu Vận Ngưng?" Y miễn cưỡng hỏi, bàn tay đặt trên lưng nàng trượt lên mặt nàng, ve vuốt đôi má trắng hồng, cuối cùng dừng tại đôi môi đỏ mọng, khẽ kiềm hãm.
"Vâng, phu quân." Nàng buông tay, cúi đầu đáp.
"Tại sao không ngẩng đầu lên, chẳng lẽ phu quân đáng sợ lắm sao?" Cương quyết nâng cằm nàng lên, Hiên Viên Kỳ quan sát biểu cảm trên mặt nàng, nét ưu tư thoáng hiện trong đôi mắt khẽ nheo lại.
"Phu quân đa tâm rồi, thiếp thân không có ý đó." Liễu Vận Ngưng mỉm cười, ngoan ngoãn rúc vào lòng y: "Phu quân hy vọng thiếp thân chủ động một chút sao?"
"......" Y không trả lời, ánh mắt sắc nhọn thoáng hiện nét phức tạp, dừng một lúc, y thu ngắn khoảng cách giữa hai người lại, cúi đầu hung hăng đoạt lấy môi nàng......
Đôi mắt bình tĩnh như đáy hồ ngàn năm âm u lóe sáng, Liễu Vận Ngưng khẽ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đón nhận sự nhiệt tình bất thình lình của y.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn