Được Tất Điêu Diệp Lâm triệu hồi, hơn mười tu sĩ cấp cao thủ trong thành gần như ra ngoài thành trong nháy mắt, sau đó cùng chém giết với bọn Tất Điêu Diệp Lâm.
Qua nửa canh giờ, dưới sự cố gắng của mấy vạn tu sĩ, đại bộ phận yêu thú đều biến thành xác chết và hài cốt chồng chất như núi, cũng không còn yêu thú nào xuất hiện thêm, vài yêu thú còn sống kia cũng không chiến đấu tới tối với tu sĩ như trước, mà như nhận được mệnh lệnh, đồng loạt trở về Vạn Thú sâm lâm.
Nhiều tu sĩ giết đã đỏ cả mắt, cũng đang giết tới hào hứng, thấy vài yêu thú bỏ chạy về Vạn Thú sâm lâm, liền theo sau mà đuổi, đuổi được một con giết một con.
Tất Điêu Diệp Lâm đứng trên không trung, hô to với toàn bộ tu sĩ: “Tất cả tu sĩ ngừng đuổi giết, nhanh chóng trở lại trong thành trở mệnh lệnh.”
Hắn rót linh lực vào trong giọng nói, âm thanh vang vọng tới tận chân trời, còn có thể khống chế thần trí con người chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, gần như là trong nháy mắt, vài tu sĩ đang đuổi giết yêu thú kia đều ngừng tay, phản ứng lại với lời nói mình nghe thấy, lập tức quay đầu trở lại trong thành.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đã ngừng tay lại ngay khi yêu thú rút lui, cũng trở lại trong thành với các tu sĩ khác.
Sau khi vào thành, trừ vài tu sĩ cấp thấp, hơn mười tu sĩ cấp cao đều đi cùng Tất Điêu Diệp Lâm, đi được nửa đường, hắn truyền âm hỏi hai người: “Vân huynh, Cung huynh, có thể tới phủ thành chủ một lát không?”
Hai người liếc nhìn nhau, Vân Túc khẽ gật đầu với cái gáy của Tất Điêu Diệp Lâm, sau đó theo sau lưng hắn với một khoảng cách không xa, cùng đi tới phủ thành chủ.
Bởi tất cả phàm nhân đều sợ hãi trước cơn thú triều thành Vạn La, nên không dám tùy tiện lắc lư trên đường, hơn nữa xuất phát từ lòng kính sợ “tiên nhân”, họ cũng không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt các tu sĩ, tất cả đều đóng cửa nhà lại.
Sạp nhỏ đã ngừng buôn bán vài ngày, cửa hàng luôn mở cũng đóng cửa, trên cả con đường chỉ còn lại vài tu sĩ mang theo sát khí đi lại, có người đầy máu tươi, có người đứt tay đứt chân, có người đi tới nơi một nơi cố định để chữa thương, có người trở về chỗ ở.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc nắm tay nhau đi cạnh đám người, được Tất Điêu Diệp Lâm dẫn trở về phủ thành chủ, đột nhiên từ bên cạnh có một tu sĩ thanh niên lao tới, thiếu chút nữa đã va phải người Cung Tiểu Trúc.
Vân Túc kéo tay Cung Tiểu Trúc, nhẹ nhàng dùng sức vừa phải ôm hắn vào trong lòng, đánh một chưởng tới chỗ người kia, người kia lập tức ngã lăn ra đất, phát ra tiếng kêu đau thảm thiết.
Các tu sĩ khác lần lượt nhìn về phía bên này, thấy người kia cũng không thật sự bị thương, hơn nữa còn có thể bò dậy ngay lập tức, liền tiếp tục không chớp mắt đi về phía trước, một đám người vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Tất Điêu Diệp Lâm cũng phát hiện ra chuyện xảy ra bên này, thị vệ thường xuyên đi theo bên người hắn bước tới, báo cáo tin đế đô truyền tới phủ thành chủ, Tất Điêu Diệp Lâm nghe xong chỉ gật đầu.
Sau đó truyền âm hàn huyên với Vân Túc vài câu, mang theo chúng tu sĩ đi tới phủ thành chủ.
Bên này tu sĩ thanh niên bị Vân Túc đánh ngã xuống đất chính là Vạn Lăng Hoàn, lúc bị Vân Túc đánh ngã, hắn mới nhận ra mình đã làm sai, vì thế lập tức đứng dậy xin lỗi Cung Tiểu Trúc: “Cung đạo hữu, thật sự xin lỗi, vừa rồi va phải ngươi, mong ngươi tha lỗi, gia phụ nguy hiểm tới tính mạng, tại hạ lập tức muốn đi mới y tu tới chữa trị, mong Vân tiền bối tha thứ cho vãn bối.”
Tuy rằng một chưởng kia của Vân Túc nhìn có vẻ nặng, nhưng thực ra cũng không có bao nhiêu lực tấn công, thế nên ngực Vạn Lăng Hoàn chỉ hơi đau một chút mà thôi.
Cung Tiểu Trúc nghe thấy lời hắn nói, lập tức hỏi: “Gia phụ ngươi bị thương gì?”
Tuy tình huống khẩn cấp nhưng Vạn Lăng Hoàn vẫn thành thật đáp: “Gia phụ bị một con kim ti thiềm cấp sáu gây thương tích, miệng vết thương trùng hợp trên cổ.” Vốn lúc Vạn Khuynh bị thương vẫn chưa phát hiện ra, mà lúc trở lại phòng vết thương bỗng chuyển biến xấu mới phát hiện ra.
Vết thương kim ti thiềm tạo ra nếu ở bộ phận khác rất dễ chữa, không cần tìm tới y tu, bản thân cũng có thể tự cứu, nhưng bị thương ở cổ thì không dễ, thiềm độc sẽ chậm rãi xâm nhập vào khí quản, sau đó nhanh chóng bành trướng từ trong ra ngoài, bốc mùi hư thối, chưa tới một ngày, đầu sẽ rơi khỏi cổ.
Vừa nghĩ một chút, Cung Tiểu Trúc nhân tiện nói: “Vạn đạo hữu, ngươi bây giờ chỉ sợ không gọi được y tu tới, vừa rồi tại hạ đi ngang qua chỗ đó có nhìn thoáng qua, toàn bộ đại sảnh đều chật ních người bị thương, tất cả y tu đều bận rộn không dừng lại được, hơn nữa đan dược chữa thương cũng sẽ sớm bị dùng hết, linh đan giải thiềm độc chỉ sợ…”
Thiềm độc có chút lợi hại, huống chi còn là thiềm độc của kim ti thiềm cấp sáu, thế nên linh đan giải thiềm độc cũng rất khó luyện chế, vô cùng ít ỏi, cho dù luyện đan sư thành Vạn La ngày đêm luyện đan không ngừng, cũng là cung không đủ cầu, huống chi luyện đan sư cũng không chỉ luyện chế một loại đan dược này.
Lời Cung Tiểu Trúc nói đều là thật, bây giờ tuy rằng y tu thành Vạn La có mấy chục người, nhưng chiến đấu một hồi, rất nhiều tu sĩ bị thương, thế nên trong khoảng thời gian ngắn không thể ngơi tay, bị thương không nặng lắm đều tự chữa cho bản thân.
Vạn Lăng Hoàn nghe Cung Tiểu Trúc nói vậy, vội vã hỏi: “Cung đạo hữu, vậy ngươi có thể chữa trị cho cha ta được không? Nếu ngươi có đan dược giải thiềm độc, có thể tặng cho ta mấy viên được chăng, ta có thể dùng pháp bảo đổi cho ngươi.”
Thực ra hắn cũng biết khả năng tìm y tu tới chữa trị không quá lớn, dù sao linh đan giải thiềm độc quá quý giá, cho dù hắn có ra được tiền trả, luyện đan sư hoặc y tu cũng chưa chắc đã có.
Vạn Lăng Hoàn cầm pháp bảo ra chính là linh khí trung phẩm, là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể lấy ra một món linh khí, điều kiện cũng coi như là giàu có.
“Đương nhiên là có.” Cung Tiểu Trúc tùy tay cầm một bình độc đựng Bách Độc đan từ trong trữ vật giới ra đưa cho Vạn Lăng Hoàn, mỉm cười: “Về phần pháp bảo thì không cần phải đưa ta, lại nói dù thế nào chúng ta cũng là bằng hữu có giao tình khá thâm hậu, chút chuyện này sao có thể không giúp đỡ.”
Vạn Lăng Hoàn nói năng lộn xộn, liên tục bái tạ Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, nhanh chóng cáo từ.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc chờ Vạn Lăng Hoàn đi rồi, cũng đi tới phủ thành chủ.
Vào trong đại điện phủ thành chủ, Tất Điêu Diệp Lâm nhìn hai người, gật đầu nhẹ tới gần như không thể nhìn ra, vẻ mặt vẫn khá là nghiêm túc như vừa rồi.
Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc tìm một chỗ ngồi phía dưới ngồi xuống.
Hơn mười tu sĩ cấp cao ngồi bên trên, tu vi đều cao hơn Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, vẻ mặt họ cũng khá nghiêm túc, môi hơi mấp máy, có vẻ đang trao đổi bằng thần thức.
“Vừa rồi theo như lời ta nói, không biết có vị đạo hữu nào nguyện ý lĩnh mệnh đi thăm dò đến cùng không?”
Tất Điêu Diệp Lâm trong lúc mọi người đang băn khoăn, đảo qua Vân Túc, hơi tạm dừng lại một chút, rồi lại nhanh chóng dời ánh mắt. Tuy rằng không biết Tất Điêu Diệp Lâm tìm họ có chuyện gì, nhưng hai người vẫn luôn cảm thấy Tất Điêu Diệp Lâm sẽ không làm khó họ.
Cung Tiểu Trúc ngồi không một lúc liền không ngồi nổi nữa, vì thế liền dùng thần thức trao đổi với Vân Túc: “Vân đại ca, ngươi nói xem lần này tam hoàng tử bảo chúng ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ là bởi chuyện mất tích của các tu sĩ cấp cao sáng nay?”
Vân Túc khẽ lắc đầu: “Có lẽ phải, mà có lẽ cũng không phải.” Được rồi! Thực ra chính y cũng không biết.
Cung Tiểu Trúc không nói gì nhìn y một cái, rồi dùng hệ thống quét tra xét thông tin thân phận của hơn mười vị tu sĩ đang ngồi.