“Vân đại ca cũng coi chừng.” Cung Tiểu Trúc gật đầu tỏ vẻ sẽ không để bản thân bị thương làm liên lụy tới y.
Cung Tiểu Trúc cũng theo sau Vân Túc cầm Thiên Hương lư đối phó với một con cá sấu được Vân Túc cố tình ném tới, bởi tu vi của Cung Tiểu Trúc là Trúc Cơ trung kỳ, mà thực lực của cá sấu tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, tuy rằng chênh lệch không lớn, chỉ số thông minh của cá sấu lại không cao bằng nhân loại nhưng cũng không dễ đối phó.
Chưa nói tới pháp bảo phổ thông khó mà có thể phá hủy lớp da cứng rắn, lực công kích có thể so với pháp khí cực phẩm thậm chí là linh phẩm hạ phẩm phổ thông, thế nên dù chỉ đối phó với một con cũng không dễ giết chết, nhưng cũng không đến mức phải chịu thiệt, chỉ là tốn nhiều thời gian mà thôi.
Cung Tiểu Trúc thấy cá sấu quẫy đuôi qua lập tức đánh trả, cuống quýt bay lên không trung đối phó với nó, thần kỳ là loại cá sấu này thế mà lại mọc một đôi cánh màu nâu ra từ trên lưng, phịch một tiếng cũng bay lên theo Cung Tiểu Trúc mà giằng co, miệng còn phun ra một hơi khí độc.
Cung Tiểu Trúc chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, hắn ngạc nhiên không ngờ rằng cá sấu cũng có cánh, có điều rất nhanh đã phản ứng trở lại, tránh khỏi khí độc như đám mây mù kia, điều khiển lư hương, cũng chỉ một cái vào thân lư hương, một luồng sáng trắng bắn nhanh ra, từ lư hương tỏa ra từng mùi hương thanh u, từ từ bay tới chỗ cá sấu, trong lúc nhất thời trong không khí có hương hoa lượn lờ, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, con cá sấu kia ngửi thấy mùi hương trong nháy mắt, công kích cũng ngừng lại, có điều ba giây sau lại khôi phục thần trí.
Nhưng thời gian ba giây này cũng đủ để Cung Tiểu Trúc lấy cây gậy sắt ra đập một cái lên lưng cá sấu, cá sấu bị trọng thương, lõm bõm lặn lại vào trong bùn, Cung Tiểu Trúc tâm niệm, gậy sắt đập về phía sau, đập vào chính giữa thân một con cá sấu vừa khôi phục thần trí định đánh lén hắn, con cá sấu kia bị đánh tới trọng thương.
Cùng lúc đó, Vân Túc bên này con kia ngã xuống con kia liền bò lên giương nanh múa vuốt, còn rất hung hãn, có ba năm con cá sấu từ không trung đối phó với Vân Túc, đều bị một kiếm của y đánh chết, chiêu kiếm nhanh như điện, xác yêu thú từ trên trời rơi xuống, lá khô và bụi trên mặt đất bay đầy trời.
Bên này, Cung Tiểu Trúc lại đánh nhau với một con cá sấu bị Vân Túc ném tới, lại không cẩn thận bị đuôi nó quét tới eo, thực ra cũng không có gì, mấu chốt là trên đuôi của con cá sấu kia còn có phần vẩy sắc nhọn, quét một cái như vậy, không chỉ pháp y có lực phòng ngự nhất định bị rách ra mà cả phần thịt mềm trên eo cũng có vài vệt máu chảy ra, máu tươi ướt đẫm y phục, trong cơ thể một trận huyết khí dâng lên.
Vân Túc vẫn luôn chú ý tới bên này, thấy Cung Tiểu Trúc bị thương, cũng bất chấp đang đánh nhau với yêu thú để tăng kinh nghiệm, trong nháy mắt dịch chuyển tới cạnh Cung Tiểu Trúc dùng một tay ôm hắn bay tới bờ bên kia đầm lầy, bảo hộ hắn kín tới không một kẽ hở, một tay còn lại nắm Phệ Hồn kiếm chém từng con cá sấu tấn công hai người, dáng điệu phiêu miểu, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tuy rằng đối với tu sĩ, chút vết thương này không tính là gì cả, chỉ cần vận chuyển một chút công pháp hoặc ăn chút đan dược là được rồi, nhưng địa vị của Cung Tiểu Trúc trong lòng Vân Túc vô cùng quan trọng, ngay cả cho dù Cung Tiểu Trúc chỉ bị thương một chút xíu, thì Vân Túc vẫn sẽ đau lòng.
May mà cơ thể của con cá sấu này khá cồng kềnh, tốc độ phi hành cũng không nhanh, theo tốc độ phi hành của Vân Túc, cá sấu đằng sau chắc chắn là không đuổi kịp, thế nên chỉ cần giải quyết cá sấu trước sau và trái phải thì áp lực sẽ giảm bớt hơn rất nhiều.
“Ừm, Vân đại ca, ngươi có thể thả ta ra rồi, ta không sao.” Cung Tiểu Trúc đỏ mặt, cảm thấy tư thế này thật là ái muội, cứ như chim nhỏ nép vào bên người vậy, hắn còn có thể có chút khí khái nam tử hay không vậy!
“Không được, ngươi đang bị thương.” Vân Túc ôm chặt hắn, vừa bay vừa đối phó với cá sấu xung quanh, nếu Tiểu Trúc không sao, y đương nhiên là cảm thấy vui mừng với việc Tiểu Trúc có thể tự mình hành động, y rất rõ ràng đây là giới tu chân, mỗi ngày đều có vô số tu sĩ tự chém giết lẫn nhau, chỉ có làm cho thực lực của bản thân không ngừng tăng lên thì mới có thể có cơ hội sống sót, y cũng không thể nào tùy thời đều có thể bảo vệ cho Tiểu Trúc, huống hồ y cũng muốn Cung Tiểu Trúc có thể mau chóng kề vai sát cánh với y.
Nhưng bây giờ coi như là hết, chờ tới lúc vết thương của Tiểu Trúc tốt rồi lại nói, huống hồ y còn có thể chiếm chút tiện nghi.
Phi hành một hồi, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu cá sấu, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc rốt cuộc cũng thấy cách đó không xa là một thảm cỏ xanh rì, còn điểm xuyết mấy đóa hoa dại linh tinh, không khí cũng tươi mát hơn rất nhiều, sau bãi cỏ chính là một khu rừng, rừng sâu bên trong tối như mực chắn ánh sáng bên ngoài, bóng cây loang lổ trên mặt đất, cá sấu xung quanh cũng ít đi nhiều, cá sấu đuổi theo sau đã bị quăng xa tới mức không thấy đâu nữa.
Vân Túc ôm lấy Cung Tiểu Trúc một đường đi tới nơi rừng rậm, Vân Túc buông Cung Tiểu Trúc ra, đỡ hắn ngồi xuống đất, lưng dựa vào một cây đại thụ lớn, giơ tay hướng tới trước ngực Cung Tiểu Trúc muốn cởi y phục hắn ra…
Cung Tiểu Trúc thấy y phục của mình sắp bị cởi ra, vội vàng dùng hai tay nắm lấy cổ áo, cuống quýt nói, “Vân đại ca?” Vân đại ca muốn làm gì vậy? Vân đại ca vì sao lại muốn cởi y phục của mình? Hắn tỏ vẻ thật sự không hiểu nổi!
Vân Túc mím môi, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng hắn, “Ta xem miệng vết thương cho ngươi một chút, sao vậy Tiểu Trúc?” Hỏng rồi! Tiểu Trúc không phải là đã phát hiện ra rắp tâm bất lương của mình chứ? Y cảm thấy mình che giấu rất tốt mà!
Có điều… Nếu Tiểu Trúc phát hiện ra tâm tư của y, dứt khoát thẳng thắn vậy, y tin rằng chân tâm của mình nhất định sẽ có thể làm Tiểu Trúc rung động.
“Ồ” Cung Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, buông hai tay ra, hắn đã hoàn toàn quên mất việc bản thân bị thương, mới nghĩ vậy trong lòng liền cảm thấy miệng vết thương bắt đầu hơi đau, hắn còn tưởng rằng Vân đại ca có sở thích đoạn tụ! Ngẫm lại cũng thật là, sao có thể có khả năng chứ, tuy rằng trong tiểu thuyết chưa nói tới chuyện Vân đại ca có thích mỹ nữ nào không, nhưng cũng chưa hề nói là y cong mà! Mình sao có thể không thuần khiết như vậy chứ, thật muốn nói xin lỗi Vân đại ca.
(cười bò =))))
Cung Tiểu Trúc lặng lẽ sám hối trong lòng, Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc không có phản ứng gì với y, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại hơi nhíu mày, trong lòng hơi tiếc nuối, thực ra cũng không vừa lòng với phản ứng của Cung Tiểu Trúc cho lắm.
Mà thôi, dù sao Tiểu Trúc cũng sẽ không chạy thoát, tình cảm phải chậm rãi bồi dưỡng, chờ một lúc sau này nói không chừng Tiểu Trúc có thể cảm nhận được tâm ý của y.
Vân Túc cởi y phục của Cung Tiểu Trúc ra, làn da trắng nõn như ngọc lộ ra trong không khí, nhìn y có vẻ như tâm vô tạp niệm, thực ra đôi mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào da thịt của Cung Tiểu Trúc, chỉ ước gì có thể dính lên trên.
Cung Tiểu Trúc cảm thấy nửa người trên đột nhiên nổi da gà, không biết là do bị lạnh hay thế nào mà lúc này hắn cũng nghĩ ra vấn đề vì sao không để tự mình cởi y phục mà lại phải để Vân đại ca cởi? Như vậy thật làm phiền Vân đại ca! Hơn nữa… Nhìn bàn tay trắng nõn to lớn kia áp vào eo hắn để chữa vết thương, nghĩ tới chuyện thực ra hắn có thể tự chữa thương, lại thêm một lần nữa làm phiền tới Vân đại ca.
Cung Tiểu Trúc cảm thấy bản thân thật không tiền đồ, tu vi thấp như vậy bao giờ mới có thể vượt qua Vân đại ca, bây giờ lại càng gấp thêm, thế nào cũng không thể giúp sức lại còn không thể bảo vệ được chính bản thân mình, làm cho Vân đại ca mắc phải nhiều phiền toái như vậy, nhìn đi, bây giờ lại làm phiền Vân đại ca rồi.
Hắn quyết định, từ giờ trở đi mình nhất định càng phải cố gắng tu luyện hơn trước kia, đánh quái, thăng cấp, tranh thủ không lâu sau trong tương lai có thể vượt qua Vân đại ca, giúp cho Vân đại ca đỡ bận, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ được cho bản thân không làm Vân đại ca thêm phiền, bị cản trở.
Bàn tay Vân Túc dán bên eo Cung Tiểu Trúc phát ra một luồng sáng trắng bao phủ lấy miệng vết thương, một lát sau, trên da không còn chút dấu vết nào từng bị thương, lại trắng nõn như ngọc giống lúc trước, mịn màng như lúc ban đầu, Vân Túc hài lòng gật đầu, lại nắm lấy cổ tay Cung Tiểu Trúc truyền linh lực vào dọc theo kinh mạch của hắn, tuần hoàn một lần trong cơ thể hắn, phát hiện kinh mạch của Cung Tiểu Trúc ngoại trừ có vài vết rách thì cũng không có gì đáng lo ngại, lục phủ ngũ tạng cũng không bị thương.
Vân Túc thu hồi linh lực trong cơ thể Cung Tiểu Trúc trở lại bàn tay, cầm một pháp y thượng phẩm từ trong trữ vật giới ra ―― cẩm bào nguyệt sắc thêu hoa văn chìm bằng chỉ bạc cho hắn mặc vào, sau đó độ lớn của y bào tự động co lại, tận tới lúc biến thành thích hợp với vóc người của Cung Tiểu Trúc, “Ngươi ngồi thiền một lát chữa kinh mạch bị hao tổn, khôi phục linh lực bị hư hao trước đi.” Giọng nói mềm nhẹ, ánh mắt ôn nhu như nước.
“Được, cảm ơn Vân đại ca.” Cung Tiểu Trúc cúi đầu không dám nhìn Vân Túc, hắn cảm thấy mình có chút giống thiếu gia nhà giàu, trà tới đưa tay, cơm đến há mồm, người hầu hạ hắn lại là nhân vật chính trong truyền thuyết, thật khó tin.
Hơn nữa hắn đột nhiên phát hiện ra Vân Túc trong hiện thực và Vân Túc miêu tả trong nguyên tác căn bản không phải là một người, Vân Túc trong nguyên tác kia được miêu tả là một người vẻ mặt lãnh khốc, giọng nói lãnh đạm, hỉ nộ vô thường, tính tình táo bạo.
Mà Vân Túc bên cạnh hắn này vẻ mặt tuy rằng có hơi lạnh, nhưng tuyệt không hề lãnh khốc, giọng nói tuy rằng không gợn sóng, nhưng tuyệt không lãnh đạm, thấy chưa, giọng nói vừa rồi của Vân Túc thật là ôn nhu! Còn nữa Vân đại ca khi thấy hắn bị thương cũng sẽ cảm thấy lo lắng, còn đích thân chăm sóc hắn. Hỉ nộ vô thường, tính tình táo bạo lại càng chưa từng thấy, phóng mắt nhìn ra toàn bộ giới tu chân, làm gì còn có tu sĩ nào có tính cách tốt hơn Vân đại ca!
Hơn nữa Vân đại ca với hắn tuy hai mà một, ví dụ như Vân đại ca đặt đồ trong trữ vật giới của hắn cũng không cần hắn trả lại, còn trực tiếp cho hắn luôn, Vân đại ca chưa từng hoài nghi về mục đích hắn tới cạnh y, chưa từng làm mặt lạnh với y, còn thường xuyên chỉ cho hắn các vấn đề về tu luyện, không hề giữ lại kinh nghiệm và điều mình tâm đắc cho bản thân mà đều nói hết ra cho hắn.
Phải biết, ở giới tu chân, rất nhiều tu sĩ có điều tâm đắc và kinh nghiệm ngay cả thân nhân khăng khít thân mật và đạo lữ cũng chưa chắc đã chia sẻ cùng.
Thực ra Cung Tiểu Trúc không biết Vân Túc chỉ ôn nhu với mình hắn, có thể được Vân Túc đối đãi, tin tưởng như vậy trừ Cung Tiểu Trúc ra thì không còn người thứ hai.
Vậy nên, hắn càng thêm kiên định muốn tu luyện thật tốt tăng tu vi, kiên quyết không thể kéo chân Vân đại ca, hơn nữa thực lực của hắn mạnh lên rồi, Vân đại ca thu tiểu đệ mới không lâm vào tình cảnh sóng sau xô sóng trước, hắn muốn kiên quyết bảo vệ địa vị của mình trước Vân đại ca, một trăm năm cũng không dao động.
Ngừng! Ngừng! Cung Tiểu Trúc phục hồi tinh thần ngồi xếp bằng lại, hồn bay quá xa rồi, bây giờ là thời gian cho hắn chữa thương, luyện kỹ năng, nghĩ cũng chẳng để làm gì nếu không dùng hành động thực tế để chứng minh.
“Ngươi ta hai người không cầm cảm ơn, về sau cũng không cần như vậy.” Vân Túc nghiêm túc căn dặn, y cảm thấy giữa mình và Cung Tiểu Trúc không nên khách khí như vậy, hẳn là càng phải thêm thân mật mới tốt, y không chỉ muốn thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với Tiểu Trúc, còn muốn quan tâm thật đầy đủ tới Tiểu Trúc, như vậy, mới cách đích đến hoàn toàn chinh phục được Cung Tiểu Trúc không còn xa, Vân Túc lâng lâng nghĩ trong lòng, y muốn để Cung Tiểu Trúc làm quen với cách sinh hoạt thân mật khăng khít này, quen với sự tồn tại của mình, sinh hoạt sau này của Cung Tiểu Trúc cũng nhất định không thể thiếu mình.
“Nghe theo Vân đại ca.” Cung Tiểu Trúc thuận theo, hơi gật đầu, nhìn xem! Hắn biết Vân đại ca đối tốt với hắn nhất mà.