Bởi Viêm Hoa mới chỉ cấp ba, thế nên chống đỡ từng ấy canh giờ đã có phần tới cực hạn, Viêm Hoa được Cung Tiểu Trúc ôm trong lòng, cơ thể càng lúc càng suy yếu, cuối cùng không thể không thu hồi màn hào quang bao phủ trên người hai người, vút một tiếng trở về Ngự Thú bài khôi phục linh lực.
Nhiệt độ nơi này có chút kì quái, lui ra sau vài bước là cảm giác nóng bức, bước lên vài bước lại là không khí băng lãnh thấu xương.
Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp, may mà lúc này nhiệt độ chưa quá thấp, sau khi Viêm Hoa trở lại Ngự Thú bài, màn hào quang trên người hai người biến mất, nhưng vẫn có thể chịu được nhiệt độ nơi này. Chỉ là một lát sau, càng bước về phía trước, không khí càng rét lạnh thấu xương, nơi đi qua trên mặt đất đều là một tầng băng trong suốt, Vân Túc nhìn kỹ về nơi xa, phát hiện phía trước mắt cách đó không xa là một mảnh tuyết trắng, y dừng bước, suy nghĩ một hồi, quay sang nói: “Tiểu Trúc, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát đi!”
“Ừm.”
Hai người nắm tay nhau đi vài bước trên mặt đất trụi lủi không có lấy một cọng cỏ dại, tìm tới một tảng đá bằng phẳng bóng loáng, Vân Túc đưa tay ra sờ sờ, phát hiện cũng không có gì khác biệt, lúc này mới kéo Cung Tiểu Trúc ngồi xuống.
Phát hiện ra Cung Tiểu Trúc bị lạnh tới run rẩy, Vân Túc liền ôm chặt hắn, hai tay bao lấy những ngón tay lạnh lẽo của hắn, há miệng hà hơi lên tay hắn, rồi hỏi: “Tiểu Trúc, còn lạnh không?”
Cung Tiểu Trúc lắc đầu: “Không lạnh, Vân đại ca, ngươi có lạnh không?” Thực ra hắn lạnh muốn chết, tuy rằng nhiệt độ cơ thể Vân Túc không ngừng truyền lên người hắn, sưởi ấm trái tim hắn, nhưng vẫn còn chưa đủ, Cung Tiểu Trúc suy tính nhiệt độ không khí nơi này hẳn là âm mười mấy độ C, nếu không mau chóng rời khỏi nơi này, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị đông cứng.
Vân Túc khẽ lắc đầu: “Ta cũng không lạnh.”
Từ lúc vừa rồi đi từ chỗ cầu lửa bay đầy trời tới nơi lạnh lẽo này, Vân Túc tựa như đã ngờ ngợ ra một tia huyền cơ, nếu không tiếp tục đi về phía trước để tìm kiếm manh mối, chỉ sợ thứ chờ hai người không chỉ là bị cầm tù vĩnh viễn, mà còn có thể là thần hồn câu diệt, y sẽ không xem nhẹ uy lực của trận pháp này, cũng sẽ không cho rằng tác dụng của trận pháp chỉ dừng lại ở đây.
Ngay lúc hai người đang ngồi trên tảng đá, họ vẫn chưa phát hiện ra trên bề mặt tảng đá đang chậm rãi hiện lên một vài văn lộ, đợi tới lúc những văn lộ này trải rộng ra tới lớp băng xung quanh tảng đá, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đột nhiên cảm nhận được một hồi trời đất xoay tròn.
Cơ thể Vân Túc rung lắc kịch liệt, nhanh chóng ôm chặt lấy cơ thể Cung Tiểu Trúc, chỉ sợ hắn bị văng đi.
Chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, cảnh sắc trước mắt hai người không còn là mặt đất vàng úa hoang vắng nữa mà là bầu trời trong xanh như nước tiếp giáp với một mảnh tuyết trắng, trong không trung có vô số hoa tuyết đang rơi xuống, bao trùm lên hai người, lúc này mới phát hiện, hai người đã từ ngồi trên tảng đá thành nằm trên tuyết.
Chờ đã hết choáng váng, Vân Túc vội vàng kéo Cung Tiểu Trúc đứng dậy khỏi mặt đất, đập bớt hoa tuyết rơi trên người hắn, Cung Tiểu Trúc thấp thỏm bất an nhìn bốn phía, hỏi: “Vân đại ca, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Vân Túc nhíu mày đáp: “Ta cũng không biết, phải xem tình huống trước đã rồi nói sau!” Nói xong nhìn nhìn nơi này, ngoài tuyết ra thì chính là băng, không tìm thấy một thứ gì có giá trị.
Cơ thể Vân Túc bây giờ đã dần đông cứng lại, tứ chi băng lãnh, Cung Tiểu Trúc run cầm cập được Vân Túc ôm trong lòng, thử mặc niệm tâm pháp, phát hiện kinh mạch vốn thông suốt vẫn trì trệ không chịu nổi, chân nguyên trong đan điền vẫn nằm lẳng lặng như trước, không phản ứng lại chút nào.
Cung Tiểu Trúc vẫn kiên trì không ngừng vận công, cuối cùng, hắn kinh hỉ phát hiện ra linh khí băng trong không khí bị hắn hấp thu được một chút, thế là càng cố gắng vận công hơn.
Vân Túc đang quan sát hoàn cảnh xung quanh cũng đã sớm phát hiện ra sự khác thường của Cung Tiểu Trúc, lúc hắn nhắm mắt lại, Vân Túc ôm Cung Tiểu Trúc, thật cẩn thận mà ngồi xuống, không dám có động tĩnh gì, chỉ sợ quấy nhiễu hắn, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Vân Túc thử vận công một chút, phát hiện hoàn toàn không có tác dụng, chân nguyên đan điền một chút phản ứng cũng không có, trong không khí ngoài băng linh lực ra, thì không còn linh khí có thuộc tính khác, kim linh lực lại càng không có, tuy rằng không cam lòng, nhưng y chỉ có thể từ bỏ tu luyện, vừa thời khắc chú ý tới phản ứng của Cung Tiểu Trúc, vừa chú ý tới tình huống xung quanh.
Cung Tiểu Trúc vô tri vô giác ngồi trong lòng Vân Túc, đắm chìm trong tu luyện, băng linh lực ít tới mức đáng thương bị hắn hút từng tia từng tia vào kinh mạch, lại hội tụ lại nơi đan điền, kinh mạch trì trệ chậm rãi trở nên thông suốt.
Cứ như vậy, lại thêm mấy canh giờ nữa, tận tới khi trên người hai người đã ngưng kết một tầng băng thật dày, trong lúc nhất thời hàn khí bốn phía, hai người tựa như hai bức tượng điêu khắc từ băng, sừng sững giữa tuyết nguyên rộng lớn.
Đột nhiên, linh lực trên người Cung Tiểu Trúc bạo trướng, băng bao trùm trên người hai người vỡ tan, những mảnh vụn nhỏ bắn tung tóe, Cung Tiểu Trúc mở to hai mắt, nhìn Vân Túc bên cạnh, phát hiện y toàn thân đông lạnh, chỉ có lông mi là hơi rung rung, vội vàng truyền linh lực của mình sang, rốt cuộc, cơ thể Vân Túc dần ấm áp lại, máu trong cơ thể bắt đầu lưu thông.
Cung Tiểu Trúc trải qua vài canh giờ tu luyện, thực lực nay đã khôi phục được tầm ba phần, lại không thể nào tăng thêm lên được nữa, chẳng qua đây cũng đã vượt quá cả phỏng đoán của hắn, dù sao hắn vẫn luôn cho rằng mình bị nhốt trong trận pháp này không thể làm được gì, lại ngoài ý muốn khôi phục được một chút tu vi, quả là trong họa có phúc.
Thấy Vân Túc đã mở mắt, Cung Tiểu Trúc vội vàng nói: “Vân đại ca, ngươi tỉnh lại rồi?” Hắn vừa thấy Vân Túc mở mắt, liền biết cơ thể y đã không sao, kích động nhào qua ôm lấy Vân Túc.
“Ừ.” Y cũng ôm lấy Cung Tiểu Trúc nhào qua ôm mình, vỗ vỗ lưng hắn, an ủi nói: “Ta không sao cả, Tiểu Trúc.”
Vân Túc vừa tỉnh táo lại, Cung Tiểu Trúc còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, đột nhiên, ánh mắt lợi hại của Cung Tiểu Trúc nhìn về nơi xa, tập trung linh lực cho hai mắt, hắn nhìn thấy có một bóng người đang hốt hoảng lại chật vật đang chạy tới nơi này, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn phía sau, tựa như nhìn thấy một thứ gì đó cực kì khủng bố, vài lần thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Nhìn một lúc, chờ người kia rốt cuộc cũng đã tới gần, Cung Tiểu Trúc mới giật mình nói với Vân Túc: “Vân đại ca, người kia chính là Lang Kha!”
Chờ tới gần thêm một chút nữa, Vân Túc cũng thấy rõ diện mạo của hắn, chính là Lang Kha.
Chẳng qua lúc này Lang Kha có chút không giống Lang Kha, nếu không phải hai người đã quá quen với hắn, hẳn là cũng không thể nhận ra, pháp y màu trắng đã nhuộm đầy máu tươi và đất bẩn, trên mặt cũng vương đầy hoa tuyết, tóc xõa tán loạn trên vai, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ họ, không ngừng phất tay với hai người, miệng hét lên: “Chạy mau! Đằng sau có kiến tuyến!!!”
Cung Tiểu Trúc bởi đã khôi phục được một phần tu vi, nghe rõ lời hắn nói, quay đầu lại hỏi Vân Túc: “Vân đại ca, kiến tuyết là cái gì?”
Sắc mặt Vân Túc đột biến, kéo Cung Tiểu Trúc lên muốn chạy về hướng ngược với hướng Lang Kha đang chạy, Cung Tiểu Trúc vội vàng nói: “Vân đại ca, chúng ta đợi Lang Kha đi!”
Vân Túc dừng lại, nghiêm túc gật đầu một cái, coi như là đồng ý với yêu cầu của Cung Tiểu Trúc.
Vì thế, chờ tới khi Lang Kha đã đuổi theo đằng sau, ba người không ngừng cùng chạy theo một hướng.