Đêm hôm đó, Vân Túc hư hư thực thực biết rằng bọn Thương Thăng bị bắt tới Vạn Thú sâm lâm, liền gạt Cung Tiểu Trúc rời khỏi thành Vạn La, tìm kiếm ngoài thành một lát, được nửa đường lại phát hiện ra khí tức của Thương Thăng, sau đó y liền theo khí tức kia xâm nhập vào Vạn Thú sâm lâm.
Lại không ngờ rằng, lúc đang ở trong một khu rừng gần trung tâm Vạn Thú sâm lâm lại bị một nhóm yêu thú cấp cao dồn tới một sơn động.
Vân Túc vừa vào động liền mất phương hướng, đi qua đi lại vô số lần trong thông đạo đều không thấy cửa ra, mới đầu y còn tưởng đây là một trận pháp, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được chút xíu dấu vết của trận pháp.
Cuối cùng, Vân Túc dừng lại, rút Phệ Hồn kiếm ra chém một nhát lên vách núi bên cạnh, ầm một tiếng, vụn đá rơi xuống lả tả, thông đạo rung lên một hồi.
Vân Túc lại chém thêm vô số nhát kiếm, mặt đất lại tiếp tục rung lên, vài giây sau, Vân Túc ngừng động tác, phát hiện ra sơn động vẫn rung chuyển như trước, hơn nữa biên độ ngày càng lớn hơn, từ trên đầu cũng bắt đầu có vô số cục đá lớn rơi xuống, Vân Túc vội vã giơ kiếm ngăn lại, tránh sang một nơi khác, nhưng những cục đá kia như có mắt mà đuổi theo sau lưng y, Vân Túc thi triển khinh công tiếp tục chạy trốn, vừa cầm Phệ Hồn kiếm chém về phía sau, cục đá lớn lần lượt bị chém thành mảnh vụn, nhưng vẫn bám riết không tha cho y.
Chỉ chốc lát sau, mặt đất bắt đầu sụt xuống, từng khe nứt xuất hiện, dưới khe nứt là một màu đỏ rực, nham tương tràn ra không ngừng, ngay cả trên đầu cũng bắt đầu có nham tương nhỏ giọt.
Vân Túc dùng linh lực bảo vệ quanh người, chống lại nhiệt độ cực nóng bên ngoài, cũng suy nghĩ cách phá giải trong lòng với ý định tìm ra lối thoát, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được cách nào, chạy trong thông đạo như chạy thành vòng tròn, nham tương kia hình như cũng khác hẳn nham tương bình thường, lúc tiếp xúc với linh khí trên người Vân Túc, lại có thể chậm rãi ăn mòn linh lực thật dày kia.
Tận tới lúc nham tương sắp bao phủ y, y mới lấy từ trong trữ vật giới ra một viên châu lớn, rót linh lực vào hạt châu, hạt châu phát ra một luồng quang mang sáng chói rọi toàn thân Vân Túc, nham tương liền bị cản lại cách một mét quanh người y.
Nham tương này không chỉ cực nóng, mà còn có lực ăn mòn linh lực cực mạnh, hơn nữa còn đậm đặc, Vân Túc chỉ có thể bị nham tương bao vây, gian nan di chuyển bên trong.
Phân thần của Vân Túc đưa Cung Tiểu Trúc tới chân núi mà Vân Túc mất tích, nhìn nham tương dâng lên, Cung Tiểu Trúc nhìn nham tương kia, bị Vân Túc kéo lại, không thể đi thêm nửa bước, hắn đành quát to: “Buông ta ra, ta muốn tìm Vân đại ca!”
Phân thần của Vân Túc nhíu mày đáp: “Bản thể của ta tạm thời vẫn chưa có vấn đề gì, Tiểu Trúc ngươi không thể làm chuyện lỗ mãng, nếu không cũng sẽ mắc kẹt bên trong.”
Phân thần của Vân Túc vẫn có thể ở cùng bên Cung Tiểu Trúc bởi nếu bản thân Vân Túc tạm thời không sao, phân thần cũng sẽ không sao cả, nếu bản thể bị diệt, thì phân thần cũng sẽ biến mất, bây giờ phân thần không bị hư tổn chút nào, có thể chứng tỏ Vân Túc bị nham tương vây quanh vẫn chưa gặp nguy hiểm tới tính mạng.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, Vân đại ca bên trong không xảy ra chuyện gì chứ? Tính mạng có gặp nguy hiểm không?”
Phân thần của Vân Túc ôm Cung Tiểu Trúc vào trong ngực, vỗ vỗ lưng hắn: “Ngươi bình tĩnh lại một chút, bản thể của ta không sao cả, chỉ là không tìm thấy đường ra mà thôi, bây giờ chúng ta cùng đợi dưới chân núi, y sẽ lập tức thoát được ra khỏi hiểm cảnh thôi mà.”
“Không, ta không thể bình tĩnh đứng yên chờ ở chỗ này được, ta nhất định phải làm gì đó.” Được phân thần của Vân Túc an ủi một lúc, lúc này Cung Tiểu Trúc mới tỉnh táo một chút, dần bình tĩnh trở lại, mới nhớ ra hắn không cần phải hoảng hốt thất thố như vậy, Vân đại ca chính là nhân vật chính nơi này, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như thế, hơn nữa, nếu ngay cả hắn cũng mất bình tĩnh, còn ai có thể đi cứu Vân đại ca đây? Không phải y ở bên trong sẽ trở thành tứ cố vô thân hay sao?
Cung Tiểu Trúc nghĩ một hồi, nhìn phân thần bên cạnh, nói: “Vân đại ca, về bản thể trước đi! Một mình ta ở lại bên ngoài chờ ngươi ra.”
Vân Túc hồ nghi nhìn hắn, hiển nhiên là không tin rằng hắn sẽ ngoan ngoãn ở yên bên ngoài: “Không sao, một mình bản thể cũng có thể ứng phó được.”
“Ta sẽ chờ ở đây, ngươi mau trở về đi! Nếu ngươi không tin, ta có thể thề, ta sẽ nhất định ở lại đây không vào trong.”
Nếu Cung Tiểu Trúc vẫn là một phàm nhân như khi ở hiện đại, thì thề cũng chẳng sao cả, phân nửa sẽ không ứng nghiệm, nhưng bây giờ hắn ở giới tu chân, chuyện gì làm cũng sẽ bị thiên đạo giám sát, thề mà không làm sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
Nói xong, hắn liền giơ tay lên muốn phát thệ, Vân Túc đương nhiên sẽ không để mặc hắn làm vậy, thế nên vội vàng ngăn hắn lại: “Được rồi, ta sẽ trở về bản thể, không cho ngươi thề, ngoan ngoãn ở đây chờ ta ra ngoài.”
Cung Tiểu Trúc nghiêm túc gật đầu: “Được, ngươi đi đi! Ta ngoan ngoãn chờ ngươi ở đây là được.” Nhìn bề ngoài không có chút xíu gì là đang nói đùa.
Chẳng qua, phân thần của Vân Túc vẫn không yên lòng, liền hạ cấm chế cấp cao tu sĩ Kim Đan cũng không thể phá quanh người Cung Tiểu Trúc, cấm chế này không chỉ có thể bảo vệ Cung Tiểu Trúc mà còn có thể hạn chế phạm vi hoạt động của hắn.
Cung Tiểu Trúc nhìn động tác của y, mắt liếc loạn, sau đó cau mày nhìn phân thần hóa thành một viên châu nhẵn nhụi tỏa sáng bay vào trong nham tương.
Sau đó, Cung Tiểu Trúc vội vàng mua pháp bảo hình vòng tròn trong cửa hàng hệ thống ra, cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên vòng tròn, pháp bảo vòng tròn xoay mấy cái có quy luật quanh người Cung Tiểu Trúc, sau đó bị Cung Tiểu Trúc thu lại.
Cung Tiểu Trúc không chút trở ngại bước ra khỏi nơi vừa bị hạ cấm chế, cùng lúc đó Vân Túc đã thu hồi phân thần nhíu mày, trong lòng cảm giác được trận pháp của mình bị phá giải, chỉ là không biết là bị kẻ địch phá hay là Tiểu Trúc tự mình phá ra.
Suy đoán trong lòng như vậy, tốc độ phi hành của Vân Túc càng nhanh thêm mấy phần, đồng thời, y cũng cảm thấy linh lực mình cần phát ra ngày càng tăng nhiều hơn.
Bởi nham tương có tính chất ăn mòn linh lực, tuy rằng hào quang mà hạt châu phát ra là do linh lực chuyển hóa mà thành, cũng không hẳn là linh lực, nhưng vẫn bị nham tương ăn mòn không ngừng, vì thế, linh lực Vân Túc phát ra nhiều gấp bình thường vài lần, đến bây giờ, chân nguyên trong đan điền của y chỉ còn lại ba phần, nhưng đây mới chỉ là dưới tình huống không phải đánh nhau.
Ngay lúc Vân Túc tiếp tục tìm đường ra từ chỗ sâu trong nham tương, nơi xa có một pháp bảo hình bảo đỉnh xuyên qua nham tương đang sục sôi mãnh liệt bay về phía y.
Vân Túc cảm ứng được thứ này, còn phát hiện bên trong có một tia khí tức của sự sống, nhưng không biết người kia là địch hay là bạn, suy xét một chút, liền quyết định án binh bất động, dừng lại đợi nó tiếp cận, nếu là địch, cùng lắm lại đại chiến một hồi, nếu là…
Không kịp nghĩ nhiều thêm, chờ tới lúc cự ly giữa bảo đỉnh và Vân Túc chỉ còn lại bốn năm trượng, Cung Tiểu Trúc thò đầu từ bên trong bảo đỉnh ra cười ha ha vẫy tay với y.
Suy đoán của Vân Túc quả không sai, y biết Tiểu Trúc không thể nào thành thật ở yên dưới chân núi mà, thế là lập tức thúc giục viên châu trong tay, dùng tốc độ cực nhanh bay vào trong bảo đỉnh, nghiêm túc chất vấn Cung Tiểu Trúc: “Không phải đã bảo ngươi ở dưới chờ ta rồi cơ mà? Sao lại không nghe lời ta nói?”
“Hừ!” Cung Tiểu Trúc quay đầu đi, không thèm để ý tới y.
Bỏ mặc hắn, một mình tới Vạn Thú sâm lâm, bây giờ nhìn thấy hắn lại còn dùng ngữ khí chất vấn, người nên tức giận phải là hắn mới đúng có được không?
“Tiểu Trúc, ta hỏi ngươi, ngươi trả lời đi.”
Cung Tiểu Trúc nhíu mày, nhắm mắt lại hét lên: “Vì sao ta lại phải nghe lời? Ngươi là gì của ta cơ chứ?”
Vẻ mặt nghiêm túc của Vân Túc nhất thời biến thành bắt đắc dĩ, kéo hắn vào trong lòng, hôn hắn một cái: “Vân đại ca không muốn để ngươi tới Vạn Thú sâm lâm, là không muốn ngươi gặp nguy hiểm, nếu ngươi đã tới đây rồi, thì phải nghe lời ta, Vân đại ca không hề muốn ngươi gặp chuyện, ngươi hiểu chưa? Có điều lần này cũng may mà có Tiểu Trúc, nếu không ta đã không thể thoát khỏi hiểm cảnh nhanh tới vậy.”
Cung Tiểu Trúc vẫn không nói gì, thấy tinh thạch cực phẩm khảm trong bảo đỉnh đã sắp bị tiêu hao hết, lại lấy mấy viên tinh thạch ra bổ sung thêm năng lượng, tốc độ của bảo đỉnh càng nhanh hơn.
Nhìn bộ dáng ngạo kiều này của hắn, ánh mắt Vân Túc trầm xuống, sau đó ôm lấy hắn bắt đầu hôn lên.
Cung Tiểu Trúc muốn đẩy Vân Túc ra, Vân Túc lại càng ôm chặt, y hôn một hồi, mới buông Cung Tiểu Trúc ra hỏi: “Còn giận không?”
“Ngươi nói thử xem?” Cung Tiểu Trúc liếc xéo y, thấy y còn muốn nhào lên hôn thêm, vội nói: “Ta không giận, ta một chút cũng không giận.” Lại hôn nữa hắn sẽ trở thành tu sĩ đầu tiên trong giới tu chân chết vì bị hôn mất.
Cung Tiểu Trúc oán thầm trong lòng không ngờ Vân đại ca lại dùng mỹ nam kế để hắn thỏa hiệp, thật không có giới hạn.