Thanh Mộng tôn giả cứu Vân Túc, lệnh cho đệ tử trói chặt tu sĩ áo đen lại, rồi lệnh cho hai đệ tử đằng sau tiếp tục xâm nhập vào Vạn Thú sâm lâm, xem có còn tu sĩ nhân loại nào bị kẹt lại không.
Sau khi hai đệ tử của Thanh Mộng tôn giả đi rồi, Thương Thăng chỉnh sửa lại y phục một chút, hành lễ với ông, nói: “Tại hạ Thương Thăng, dám hỏi tiền bối có phải là Thanh Mộng tôn giả?”
Bọn Vân Túc cũng đồng loạt theo sau Thương Thăng, Cung Tiểu Trúc nhìn Thanh Mộng tôn giả, tìm kiếm thông tin về người này trong đầu, chỉ một lát sau, hắn liền nhớ ra thân phận của người này, người này họ Nghiêm, tên Nguyệt Tùng, trước đây khi thực lực còn thấp, chỉ là một tán tu, sau này dưới cơ duyên xảo hợp, được hoàng thất coi trọng, cũng cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng, bởi tài nguyên tu luyện của hoàng thất dùng bao nhiêu cũng không hết, thế nên Thanh Mộng tôn giả tăng cấp thần tốc, không chỉ rất có khả năng phi thăng Tiên Giới sau khi đột phá Độ Kiếp kỳ mà còn thu vài đệ tử tư chất cao, những đệ tử kia ở đại lục Huyền Hoàng đều có thanh danh và địa vị rất cao.
Mặt mũi của Thanh Mộng tôn giả trông rất hiền lành, ông nhìn thoáng qua Thương Thăng, nhìn ra hắn là một ma tu, nhưng cũng không làm ra hành động gì khác, chỉ hơi gật đầu đáp: “Chính là lão phu, ngươi hẳn chính là Huyết Sát tôn giả mà tam hoàng tử nhắc tới!” Sau đó ông nhìn về tên tu sĩ áo đen bị đệ tử trói gô lại bên kia, vung tay lên, một luồng quang mang nhằm thẳng về phía tu sĩ áo đen, lột sạch mặt nạ và áo choàng của hắn, lộ ra hình dáng thật sự, Thanh Mộng tôn giả nhìn thoáng qua bọn Vân Túc, hỏi: “Các ngươi có biết thân phận của người này không? Vì sao hắn lại tập kích các ngươi?”
Thực ra, danh hào của Huyết Sát tôn giả cũng khá nổi danh trên đại lục Huyền Hoàng, chẳng qua Thanh Mộng tôn giả với Thương Thăng không oán không thù, thêm vào đó hắn là người mà tam hoàng tử coi trọng, ông sẽ không ra tay đối phó với Thương Thăng.
Nghe được câu hỏi của Nghiêm Nguyệt Tùng, bọn Thương Thăng và Vân Túc nhìn khuôn mặt thật sự bị lộ ra của tu sĩ áo đen, đều đồng loạt lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Tu sĩ áo đen này mi mục tuấn lãng, dáng người thon dài, là tu sĩ tuấn mỹ khó có được ở giới tu chân, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn Thanh Mộng tôn giả mà nói: “Vị tôn giả này chỉ sợ là bắt sai người rồi? Tại hạ chính là tiên tu, mà tên tu sĩ bên cạnh ngươi kia rõ ràng chính là ma tu, ngươi đã không giúp ta đối phó với y thì thôi, lại còn bắt ta lại, ta thấy tôn giả quả là già rồi, hồ đồ rồi!”
“Hừ! Ai đúng ai sai, đợi trở về thành Vạn La rồi sẽ biết cả thôi.” Thanh Mộng tôn giả vung tay, cho hắn thêm một kích nữa, tu sĩ áo đen nhất thời phun một ngụm máu tươi ra, Thanh Mộng tôn giả nghe thấy từ nơi xa có động tĩnh, ánh mắt đảo qua nơi sâu thẳm trong rừng rậm, liền nhìn thấy hai tên đệ tử của mình đang cấp tốc chạy về phía này, trong tay còn xách theo một nam tu hôn mê bất tỉnh.
Bọn Vân Túc đương nhiên là nhận ra nam tu này, tuy rằng tạm thời họ còn chưa biết đó chính là Đan Vân tôn giả, nhưng cũng nhận ra đây chính là kẻ vừa rồi đã phối hợp với yêu tu ngoài trận pháp đối phó với họ, chỉ bằng y phục và thân hình của người này, chẳng qua bây giờ tĩnh tâm lại, Vân Túc lại phát hiện thân hình của người này có chút quen thuộc.
Bởi vừa rồi tình hình nguy cấp, chính là thời cơ tốt để chạy trốn, nên vẫn chưa cẩn thận cảm nhận được cảm giác quen thuộc, bây giờ rảnh rỗi, đương nhiên y sẽ càng đặt nhiều tâm trí lên việc quan sát người này hơn, tuy rằng người này cúi đầu, khuôn mặt bị mái tóc dài hỗn độn bao trùm, nhưng y có cảm giác đã từng gặp qua người này ở đâu đó, vì thế, y cất bước tiến lên, muốn nâng đầu Thường Thư Vân lên nhìn, lại bị hai đệ tử trăm miệng một lời ngăn lại.
“Đứng lại, ngươi muốn làm gì?”
Khẩu khí của hai đệ tử không được tốt cho lắm, một người khẽ nhíu mày, ánh mắt trong trẻo như nước, một người kiệt ngạo nhìn y, cao ngạo hếch mũi, cầm pháp bảo chĩa vào người y, không cho y tới gần.
Thanh Mộng tôn giả thấy tình cảnh này, đương nhiên là nhẹ giọng quát hai đệ tử: “Mộ Linh, Thu Bạch, không được làm càn.”
Tu vi của Mộ Linh và Thu Bạch tuy đã ở Hóa Thần kỳ, nhưng bề ngoài vẫn trẻ trung, bộ dáng như mới chỉ hai ba mươi tuổi, diện mạo có phần tuấn tú, thấy sư phụ quát mình, liền cúi đầu, một bộ dáng biết sai: “Vâng, sư phụ!”
Thấy hai đồ đệ đã nhận sai, Thanh Mộng tôn giả vừa lòng gật đầu, dò hỏi Vân Túc: “Tiểu hữu phát hiện ra có điều gì không đúng sao?”
Vân Túc gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, chỉ muốn xác nhận thân phận của người này một chút.”
Sau khi được Thanh Mộng tôn giả đồng ý, Vân Túc lại gần, nâng đầu Thường Thư Vân lên, vén tóc ra, nhìn vào khuôn mặt đã lộ ra, nhất thời kinh ngạc trong lòng một hồi, không ngờ lại gặp được Đan Vân tôn giả của Kiếm Tiên môn ở đây, tuy y đã sớm dự đoán Đan Vân tôn giả sẽ không bỏ qua cho họ, chẳng qua lại không ngờ người này lại liên hợp với yêu tu tới đối phó với họ, có điều nghĩ lại, cũng cảm thấy rất có lý, dù sao y giết chết đệ tử thân truyền duy nhất của người này, vốn chính là thù sống chết, nếu là y, để báo thù, cũng sẽ không từ thủ đoạn.
Thường Thư Vân khi chiến đấu với bọn Thanh Mạch, vẫn chưa hề lộ ra diện mục thực sự, nhưng bây giờ hôn mê bất tỉnh, chân nguyên trong cơ thể đã hao hết, ngụy trang bị dỡ xuống, đương nhiên là bị lộ khuôn mặt thật ra.
Đương nhiên, diện mạo của Thường Thư Vân, bọn Thương Thăng cũng đã nhìn thấy, sắc mặt nhất thời trở nên không tốt, Thanh Mộng tôn giả thấy thần sắc của họ như vậy, liền hỏi, bọn Thương Thăng không thể không trả lời, thế là, hắn liền kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra trong Vạn Thú sâm lâm, Thanh Mộng trầm ngâm một lát, lại bảo hai đệ tử kể lại từ đầu tới cuối chuyện đã gặp được Thường Thư Vân như thế nào.
Mộ Linh và Thu Bạch ngươi một lời ta một câu, kể lại tình huống rõ ràng.
Hóa ra, vừa rồi Mộ Linh và Thu Bạch xâm nhập vào Vạn Thú sâm lâm, liền thấy Thường Thư Vân đang bay về hướng thành Vạn La này, đằng sau còn có mấy con yêu thú cấp cao, vốn họ cho rằng Thường Thư Vân bị những yêu thú này đuổi giết, đang định bước lên giúp đỡ, lại phát hiện người này khi nhìn thấy hai người không chỉ không lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, mà còn đề phòng lùi lại vào trong vòng bảo vệ của yêu thú, hơn nữa những con yêu thú kia cũng lần lượt tấn công hai người họ.
Nhìn thấy những động tác này, hai người đương nhiên là sinh ra nghi ngờ với thân phận của người này, bởi tư chất họ xuất chúng, thực lực kinh người, chỉ hai ba phát đã đánh đuổi hết yêu thú đi, hơn nữa còn làm cho Thường Thư Vân bị thương nặng.
Sau khi Thường Thư Vân bị thương nặng, vốn định thi triển bí thuật trốn thoát, hai người ngăn cản lại đúng lúc, cũng dùng mê dược làm cho Thường Thư Vân bất tỉnh, mang trở về.
Chờ hai người họ kể lại xong, Thanh Mộng suy tư một lúc, rồi nói với hai người: “Các ngươi dùng Khốn Tiên thừng trói lại, mang về thành Vạn La cùng với tu sĩ này, giao cho tam hoàng tử xử lý.”
Nếu chỉ có mình Thương Thăng nói, Thanh Mộng cũng không định tin tưởng hoàn toàn, cho dù tam hoàng tử có cường điệu bọn Thương Thăng và Vân Túc chính là người mà hắn coi trọng. Nhưng hai đồ đệ của mình nói ra thì lại khác, Thanh Mộng tôn giả đã dạy dỗ đồ đệ từ nhỏ tới lớn đương nhiên là tín nhiệm họ hoàn toàn, thế nên ông cũng tin rằng Thường Thư Vân này có mưu đồ gây rối, là bại hoại liên hợp với yêu tu đối phó với tu sĩ nhân loại.
Nói xong, nghe thấy từ phía sau vang lên tiếng vạn mã bôn đằng, cảm giác mặt đất rung chuyển truyền từ lòng bàn chân tới tứ chi bách hài, tuy rằng Thanh Mộng tôn giả cũng không sợ gì những yêu thú cấp thấp kia, nhưng những tu sĩ còn sống đều đã trốn thoát ra ngoài, ông cũng sẽ không cố sức đi đối phó với vài yêu thú kia, bởi rất phiền toái, hơn nữa Tất Điêu Diệp Lâm cũng chỉ giao cho ông nhiệm vụ cứu toàn bộ tu sĩ nhân loại ra, vì thế, ông liền cùng bọn Thương Thăng trở về thành Vạn La.
Tu sĩ áo đen bị một đệ tử của Thanh Mộng tôn giả xách trong tay lúc nhìn thấy bộ dáng hôn mê bất tỉnh của Thường Thư Vân, ánh mắt chợt lóe lên một tia khác thường, chẳng qua vẫn chưa bị người khác phát hiện ra.
Cung Tiểu Trúc nhìn Thường Thư Vân, thấy khí tức vẫn bình thường, liền biết cái chuông mà mình mua từ trong hệ thống kia cũng không gây nguy hiểm tới tính mạng, chỉ có tác dụng kéo dài thời gian, tuy rằng hắn có hơi tiếc vì đã không tiêu diệt được người này, nhưng dù sao cũng đã bị bắt lại rồi, Cung Tiểu Trúc vẫn nhẹ nhàng thở ra, ít nhất hắn với Vân đại ca cũng tạm thời có thời gian kịp thở.