Bạch Kình Thương lắc đầu thở dài, nhưng vẫn an ủi Thường Thư Vân: “Yên tâm, y trốn không thoát, không chỉ có y không trốn thoát mà những người bên cạnh y, bao gồm cả phụ thân của y cũng không trốn thoát, mấy năm trước ta đã sai người tìm kiếm thuật nguyền rủa thất truyền đã lâu, mấy ngày gần đây, vừa vặn có chút tin tức, nghe nói thuật nguyền rủa này, chỉ cần có ngày sinh tháng đẻ, là có thể nguyền rủa tu sĩ và phàm nhân, chẳng qua sẽ hao tổn tu vi và thọ nguyên, chẳng qua những chuyện này cũng không quan trọng, cho dù có phải liều cái mạng này ta cũng không sẽ giúp ngươi báo thù.”
Thường Thư Vân nghe đoạn đầu, trong mâu quang chợt lóe lên suy nghĩ sâu xa, nghe tới đoạn sau khi thấy Bạch Kình Thương nguyện ý vượt lửa qua sông vì mình, nhất thời cảm động tới tột cùng: “Ngươi nói ngươi đang tìm kiếm thuật nguyền rủa, sao ngươi không nói chuyện này cho ta biết? Ngươi biết mà, chỉ cần ngươi nói ra, chắc chắn ta sẽ tìm cho ngươi.”
Bạch Kình Thương từ trước tới nay luôn nói với Thường Thư Vân rằng hắn muốn báo thù cho Toàn nhi mới ra tay với Vân Túc, còn ý định thực sự của hắn là gì một chút cũng chưa từng tiết lộ ra, thế nên Thường Thư Vân cũng vẫn luôn cho rằng Bạch Kình Thương làm mấy chuyện này đều là muốn thay mình báo thù giết đồ.
Bạch Kình Thương hôn lên trán Thường Thư Vân, sủng nịch nhìn Thường Thư Vân, bàn tay chậm rãi vuốt ve chầm chậm trên tấm lưng trơn bóng: “Đứa ngốc này, ta đương nhiên sẽ phân ưu giúp ngươi, đoạn thời gian trước ngươi vẫn luôn bận rộn, sao ta có thể đi quấy rầy ngươi chỉ vì chút việc nhỏ này? Hơn nữa, vì ngươi, điều gì ta cũng nguyện ý làm.”
Thường Thư Vân sa vào ánh mắt ôn nhu thâm tình của hắn, không thể kìm lại được, do dự một lát, cuối cùng hạ quyết tâm nói ra bí mật của mình, nhìn nhìn thạch bích xung quanh, Thường Thư Vân nói với Bạch Kình Thương: “Kình Thương, ngươi đưa tai lại gần đây.”
Tuy do dự nhưng Bạch Kình Thương vẫn ghé tai qua, Thường Thư Vân che miệng, ghé vào tai hắn nói vài câu, mới ngồi thẳng lại, nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng lại thấp thỏm một hồi.
Bạch Kình Thương ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn Thường Thư Vân, suy nghĩ một hồi, nghiêm khắc nhắc nhở: “Thư Vân, thứ này về sau ngươi nhất định không thể dùng, nếu không sẽ tổn hại tới cơ thể của ngươi, còn nữa, chuyện này ngươi không được nói cho bất kì kẻ nào khác, nhất định phải giữ bí mật thật cẩn thận, cũng đừng nói bí quyết cho ta, biết chưa?”
Thường Thư Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, Kình Thương.” Trong lòng Thường Thư Vân vui sướng, trước khi nói ra bí mật bản thân có thuật nguyền rủa này, đã phải ôm theo quyết tâm rất lớn, dù sao, Thường Thư Vân tuy rằng có tình cảm sâu đậm với Bạch Kình Thương nhưng vẫn phòng bị hắn, mà vừa rồi Bạch Kình Thương không tỏ ý thèm thuồng cấm thuật của mình tới nhỏ dãi, còn không cho mình dùng loại cấm thuật này, để tránh hại thân, lúc này Thường Thư Vân mới hoàn toàn mất cảnh giác với hắn.
※※※
Trong một căn phòng lớn nhất của phủ thành chủ, Tất Điêu Diệp Lâm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trong tay hắn là một cục đá màu đen không lớn hơn linh thạch là bao, hắn nhắm chặt hai mắt, rót thần thức của mình vào, âm thanh bên trong không ngừng cuồn cuộn truyền vào trong đầu.
Bên trong cục đá có hai giọng nói, chính là giọng của Bạch Kình Thương và Thường Thư Vân.
Nghe một lúc, Tất Điêu Diệp Lâm run run, vội vàng thu hồi thần thức, thiếu chút nữa đã quăng cả cục đá đen trong tay đi, ổn định lại tâm trí, hắn do dự nửa ngày, tiếp tục phân một luồng thần thức rót vào trong, khuôn mặt vô cùng rối rắm nghe âm thanh dâm đãng truyền tới, tai dần nóng lên, khóe mắt giật giật vài cái, nhưng hắn vẫn kiên trì không ngừng tiếp tục nghe, nghe tới đoạn sau, tựa như đã chết lặng, tuy rằng trong cục đá vẫn có tiếng rên rỉ và tiếng nước, nhưng sắc mặt Tất Điêu Diệp Lâm đã khôi phục lại bình thường, nghiêm trang túc mục như lúc thường ngày.
Không biết qua bao lâu, Tất Điêu Diệp Lâm phát hiện âm thanh bên trong đã biến mất hoàn toàn, nhưng hắn vẫn không rút thần thức lại, quả nhiên, một lát sau, bên trong bắt đầu có tiếng nói chuyện.
Tất Điêu Diệp Lâm tập trung tinh thần để nghe, lúc nghe thấy ba chữ ‘thuật nguyền rủa’, khẽ nhíu mày, một lát sau, hai người thì thầm vài câu, Tất Điêu Diệp Lâm hoàn toàn không nghe rõ, nhưng vẫn đoán được là chuyện liên quan tới thuật nguyền rủa.
Nói xong, động tĩnh của Bạch Kình Thương và Thường Thư Vân lại thay đổi, tiếng hít thở và tiếng rên rỉ không ngừng truyền tới từ cục đá, Tất Điêu Diệp Lâm thu hồi thần thức, sửa sang lại dung nhan, ra khỏi phòng, triệu một thị vệ đến, nói với hắn: “Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đã xuất quan chưa?”
“Khởi bẩm điện hạ, chưa từng xuất quan.”
“Hai người Thương Thăng và Thanh Mạch có từng rời khỏi khách điếm?”
“Khởi bẩm điện hạ, chưa từng rời khỏi.”
Tất Điêu Diệp Lâm khẽ gật đầu: “Được rồi, tiếp tục phái người chú ý tới động tĩnh của họ, mặt khác, ngươi đi tra về thuật nguyền rủa một chút, thời hạn là ba ngày, hiểu chưa?”
“Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ rõ rồi.”
“Được, ngươi đi đi!” Tất Điêu Diệp Lâm phất tay, cho thị vệ lui, mà hắn thì trở lại phòng lần nữa, mặt không cảm xúc nghe lén cuộc nói chuyện (hoan hảo) của Bạch Kình Thương và Thường Thư Vân.
Nghe một hồi, ngoài cửa lại có tiếng bước chân vang lên, trưởng thị vệ dáng người khôi ngô cũng chính là tu sĩ cấp cao thường xuyên đi sau hắn kia gõ cửa bên ngoài, bẩm báo với Tất Điêu Diệp Lâm: “Điện hạ, thiếu tộc trưởng của gia tộc Bạch thị mang theo các trưởng lão tới phủ thành chủ, bây giờ đang chờ ở điện trước, muốn gặp ngài.”
Tất Điêu Diệp Lâm nghe vậy, cất cục đá đen trong tay đi, ho nhẹ một tiếng, nói với người ngoài cửa: “Chờ một lát, bản cung ra ngay.”
Một lát sau, Tất Điêu Diệp Lâm ra khỏi phòng, thị vệ đi theo sau cùng tới điện trước.
Lần này người của bộ tộc Bạch thị tới tổng cộng có năm người, một thiếu tộc trưởng cộng thêm bốn trưởng lão, vị thiếu tộc trưởng này và bốn vị trưởng lão còn lại đều đang ngồi trên ghế chờ Tất Điêu Diệp Lâm tới.
Thiếu tộc trưởng của bộ tộc Bạch thị tên là Bạch Dập Đồng, là đại ca của Bạch Kình Thương, tu vi giống Bạch Kình Thương, cũng là Xuất Khiếu trung kỳ, diện mạo có bốn năm phần tương tự với Bạch Kình Thương, bộ dáng tuấn tú lịch sự, một thân trác nhĩ bất phàm, bốn vị trưởng lão còn lại, có ba vị ở Hóa Thần kỳ, một vị khác là Nguyên Anh kỳ, nhưng đừng xem thường vị này tu vi thấp nhất trong số các trưởng lão, nếu Bạch Thư Văn đã phái người này đi theo Bạch Dập Đồng, thì hiển nhiên là có chỗ hơn người.
Tất Điêu Diệp Lâm chậm rì rì đi tới điện trước, theo sau hắn là thành chủ thành Vạn La, Tất Điêu Diệp Lâm ngay ngắn ở trên cao, thành chủ thành Vạn La ngồi dưới, hắn nói với những người Bạch Dập Đồng: “Các vị khách đường xa tới, bản cung không tiếp đón từ xa, mong các vị thông cảm, không biết hôm nay các vị tới muốn nói chuyện gì?”
Bạch Dập Đồng đang ngồi đứng dậy hành lễ nói: “Tam hoàng tử khách khí rồi, Bạch mỗ lần này tới, là vì chuyện của xá đệ Bạch Kình Thương, nghe nói mấy ngày trước, Kình Thương bị Thanh Mộng tôn giả bắt giữ ở Vạn Thú sâm lâm, không biết bây giờ nó đang ở đâu? Tam hoàng tử có thể đồng ý cho tại hạ thăm xem nó có còn bình an vô sự được không?”
Tất Điêu Diệp Lâm gật đầu nói: “Chuyện này đương nhiên là dễ nói thôi, chẳng qua bản cung thấy sắc trời bây giờ đã gần tối, mọi người vẫn nên nghỉ ngơi một đêm trước đã, ngày mai, bản cung nhất định sai người đưa thiếu tộc trưởng đi gặp lệnh đệ, không biết ý của thiếu tộc trưởng thế nào?”
Một phần nguyên nhân Tất Điêu Diệp Lâm làm vậy cũng là vì nghĩ cho những người Bạch Dập Đồng, nếu bây giờ tới địa lao gặp Bạch Kình Thương, nói không chừng sẽ nhìn thấy chuyện gì đó khó coi, tới lúc đó ai cũng phải xấu hổ thì không tốt.
Đương nhiên, ngoài ra, hắn còn muốn kéo dài thời gian, chờ mấy người Bạch Dập Đồng chỉnh đốn xong, hai bên phải nói chuyện về điều kiện, vậy mới có thể trao đổi với nhau.
Bạch Dập Đồng do dự một lát, nhìn ánh mắt không thể cự tuyệt của Tất Điêu Diệp Lâm, đành gật đầu đáp: “Nếu đã vậy, thì đành làm phiền tam hoàng tử điện hạ.”